Mê Thất Tùng Lâm

Chương 69




Song bào thai cùng vật cưỡi người chim

Giữa rừng cây xanh dày đặc, có một cây cổ thụ cao ngất, nhiều cành dày lá, tầng tầng lớp lớp lá cây đan vào nhau khẽ lay động trong gió mát, phát ra tiếng lá cây sàn sạt dễ nghe.

Trên ngọn cây, một cành cây đột nhiên rung động mạnh, sau đấy xuất hiện một chiếc đuôi dài màu bạc, như một con rắn linh hoạt, tách cành lá ra, để lộ ra một cái đầu có lông tơ màu vàng nhạt.

Dưới ánh mặt trời sáng lạn, một dị thú nho nhỏ đang cong người, ngồi xổm trên một nhánh cây, cái đuôi dài của nó quấn chặt trên một cành cây to gần đấy, bên dưới ấu thú hoàn toàn là cành lá xanh thẫm.

Gió khẽ lướt qua ngọn cây, cành lá lay động, đôi mắt màu đen to tròn mở to, nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh phía trên, nơi có một người chim có đôi cánh thuần màu trắng đang tao nhã bay lượn.

Cuồng phong thổi qua, làm mái tóc dài bay lên, để lộ ra khuôn mặt rất dễ nhìn của người chim, cánh chim không ngừng đập, lông chim thuần trắng dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên rực rỡ, khiến cho ấu thú đang nhìn trộm trong tầng tầng lớp lớp lá cây thèm nhỏ dãi.

Có vẻ là do bay trên trời lâu quá mệt mỏi, hoặc cũng có thể do chú ý đến động tĩnh khác thường trên ngọn cây, mà người chim đột nhiên đổi hướng lao từ trên trời xuống.

Sắp rồi! Đôi mắt đen mở to kích động phấn khởi, ấu thú nắm chặt sợi dây thừng nhỏ trong tay, đây là thứ Vưu Đế Lợi tặng cho nó cùng anh trai, nghe nói đây là gân của một sinh vật biển nào đó, cho dù có là dị thú cường đại như cha cũng không thể cắt đứt nó được.

Ấu thú ngừng thở, xem chuẩn thời cơ, sau đó bật người, nhảy mạnh ra khỏi cành cây, lao về phía vật cưỡi mà nó mơ màng bấy lâu.

Sợi dây thừng trong tay đã được buộc sẵn thành hình thòng lọng, thuận đà tròng vào trong cổ của người chim, sau đấy, ấu thú nắm chặt lấy lông chim, cúi sát người.

Người chim vì muốn hất sinh vật trên lưng đi mà bắt đầu làm các loại xoay tròn mạo hiểm.

Ấu thú thấy dị thú đang lao thẳng về phía một vách núi đá cao dựng đứng, liền khẩn trương túm lấy hai vai gầy gò của người chim.

Nó nhất định sẽ không đầu hàng! Để đạt được vật cưỡi tốt nhất, nó phải có đủ dũng khí. Ấu thú nhỏ yên lặng nói với bản thân mình như vậy. Nói là nói như thế, nhưng đôi mắt thú mở to không biết đã đóng chặt lại từ bao giờ, mí mắt mỏng manh nhăn lại.

Ấu thú cứ nghĩ rằng, người chim sẽ mang theo nó đâm thẳng vào vách núi đá cứng rắn, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Người chim bên dưới đột nhiên thu cánh lại, phóng xuống phía dưới mặt đất.

Tốc độ lao xuống cực cao, cuồng phong mãnh liệt đập đến, suýt nữa làm ấu thú trên lưng người chim bay mất. Nhưng thú trảo nho nhỏ lại vẫn nắm chặt sợi dây thừng đang quấn quanh cổ của người chim kia.



Người chim vững vàng hạ cánh xuống một mảnh đất trống, sau đấy thong thả tuỳ ý đi lại vài bước. Ấu thú lập tức nhảy xuống đất, đôi mắt không ngừng chuyển động, còn có chút sợ hãi vẫn chưa tiêu tan.

Nhìn đến vật cưỡi mà nó thành công bắt được, ấu thú rất nhanh trấn định lại. Nó túm chặt lấy dây thừng trong tay, hơi thị uy mà kéo kéo, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm về phía người chim cao hơn nó không chỉ là ba cái đầu, trong mắt hoàn toàn là sự dũng cảm bồng bột.

“Ngươi là nô lệ của ta!”

Ấu thú ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố quyền sở hữu của mình, giống như anh hùng trong những câu chuyện cổ mà ba ba hay kể cho mấy nó cùng anh trai của nó nghe vậy.

Khu rừng này, dị thú cùng với người chim đã đạt thành hiệp nghị chung sống hoà bình, dị thú không cần lo lắng người chim sẽ tấn công, mà người chim cũng không khắp nơi ghét bỏ người thú nữa.

Dị thú cũng không còn trông coi ấu thú nghiêm mật như trước, thậm chí còn cho phép ấu thú tuỳ ý chạy trong rừng. Dù sao trên đại lục mà dị thú và người chim cùng chia sẻ này, không có sinh vật gì có thể xúc phạm tới ấu thú hỗn huyết trân quý.

Người chim có thân hình cao lớn tuyệt đẹp này vì bị ấu thú kéo mà hơi nghiêng về phía trước, trong đôi mắt màu lam nhạt, hiện lên chút tính toán cực nhanh.

Đương nhiên, ấu thú đơn thuần đang khí phách hiên ngang kia không chú ý đến điều này, trong lòng nó chỉ đang không ngừng tự hào, vì nó cũng giống anh trai, cũng bắt được một vật cưỡi uy phong lẫm lẫm.

Ấu thú lôi kéo người chim, chầm chậm đi về hướng rừng cây bên trong.



Dưới gốc cây cổ thụ cao ngất, trên mặt cỏ mượt mà, có một ấu thú nhỏ đang ung dung ngồi, ánh sáng mặt trời rực rỡ xen qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chiếu lên trên mái tóc đen mềm mại của nó.

Đôi mắt vàng long lanh của ấu thú đang nhìn chằm chằm về phía người chim bị trói trước mặt.

Trên cái cổ dài trắng nõn của người chim tròng một sợi dây thừng chắc chắn, mà đầu bên kia của dây thừng buộc trên một cành cây to. Nhưng mà người chim đang thảnh thơi đứng tựa vào gốc cây này có vẻ hoàn toàn không để ý đến tình trạng bị bắt của bản thân.

Người chim hơi gập cái chân dài của mình lại, nhàn nhã ngồi xuống, đôi cánh lớn màu lửa đỏ khép lại, tóc nó dài chạm mặt đất, đôi mắt màu hổ phách nhìn chăm chú lên người ấu thú trước mặt, cực kỳ hứng thú nhìn.

ấu thú ngồi nghiêm túc trên mặt cỏ có chút không thoải mái lắc lư một chút, là do ánh mắt quá mức nóng bỏng của người chim, làm cho ấu thú vừa mới cảm thấy đắc chí đột nhiên lại hơi khẩn trương.

Là đôi song bào thai quý hiếm trong tộc, từ khi sinh ra đến giờ ấu thú vẫn luôn bị mọi dị thú khác nhìn chăm chú, nhưng mà những dị thú thô to trong bộ tộc, không có một ai xinh đẹp giống người chim.

Hiển nhiên, ấu thú tuy còn nhỏ, nhưng đã biết thứ gọi là thương hương tiếc ngọc, bị rung động trước cái đẹp.

“Từ nay về sau, ngươi chính là thú cưỡi của ta!” ấu thú đứng dậy, lặng lẽ kiễng chân một chút, cố gắng nhìn thẳng về phía người chim.

“Anh! Anh!” đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng gọi hưng phấn của một ấu thú khác. “Anh xem, xem cũng bắt được một con này!”

Đằng sau ấu thú có một người chim duyên dáng, cánh chim thuần màu trắng cực kỳ chói mắt giữa màu xanh đậm của cây cối.

Hai ấu thú thân mật đứng một chỗ, chỉ khác nhau mỗi màu tóc và màu mắt, còn lại hình dáng bên ngoài cơ hồ giống nhau như đúc.

Anh trai giơ tay lên, đập nhẹ vào bả vai của em mình.

“Quả nhiên là em trai của anh.” ấu thú tóc đen nói vô cùng tự hào.

“Hắc hắc, anh, hay là chúng ta cưỡi thử luôn đi!” ấu thú tóc màu vàng nóng lòng muốn được thử.

“Không được, ba ba nói, động vật hoang dại đều rất khó phục tùng, chúng ta phải nuôi dưỡng chúng một thời gian rồi mới có thể cưỡi được.”

Vì thế, hai ấu thú nhỏ tự cho là không còn gì sơ suất, dùng hai sợi dây thừng buộc chặt hai người chim dưới gốc cây to, sau đấy mỗi ngày sẽ bận rộn đi qua đi lại, mang thức ăn đến cho người chim của chúng.

Mà hai người chim bị hai ấu thú bắt hằng ngày đều nhàn nhã gồi dưới gốc cây, ánh sáng mặt trời loang lỗ chiếu lên trên khuôn mặt tuấn tú của chúng, thỉnh thoảng chúng cũng sẽ đứng dậy, duỗi đôi cánh hoa lệ trên lưng ra một chút. Chúng có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí là thích thú để cho hai ấu thú nuôi dưỡng, người chim chưa bao giờ có ý định giãy khỏi hai trói buộc trên cổ, rời đi khỏi nơi này.

Ấu thú tóc đen ngồi xổm trên mặt cỏ, tay cầm một miếng thịt đỏ tươi đưa đến trước mặt người chim, thịt tươi còn có máu không ngừng nhỏ xuống, nhiễm đỏ cả móng vuốt nho nhỏ của nó.

“Ăn!” ấu thú non nớt lên tiếng, giọng điệu ra lệnh đông cứng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lại hơi hơi đỏ lên.

Đôi mắt xinh đẹp của người chim hơi híp lại, nó cúi thấp người đến trước mặt ấu thú màu đen, má miệng ngậm miếng thịt tươi kia vào trong, đầu lưỡi dài không biết vô tình hay cố ý, nhẹ nhàng liếm qua lòng bàn tay non nớt của ấu thú.

“Ngươi làm gì?!” mặt ấu thú vụt một cái đỏ bừng lên, nó nhanh chóng rụt tay lại.

Người chim hơi hạ tầm mắt, tròng mắt hổ phách làm cho ấu thú mê muội không thôi nhìn chằm chằm vào nó, tưa tiếu phi tiếu…



Một năm sau, trên bầu trời rộng lớn xanh thẳm, đột nhiên truyền đến tiếng dị thú hưng phấn rống to, hai dị thú có bộ dạng gần như là giống nhau như đúc đang cưỡi trên lưng của hai người chim.

Đôi chân thon dài có lực mở ra, kẹp hai bên thắt lưng cong khêu gợi của người chim, dị thú cúi thấp người, cực kỳ ăn ý cùng người chim thay đổi phương hướng.

Hai sinh vật khác nhau, nhưng lại chặt chẽ liến kết lại, động tác hoàn toàn tự nhiên, giống như sắp hợp nhất thành một thể…