Mê Thất Tùng Lâm

Chương 19




[H… H thực sự đến đây… ×,,×~~]

Ngón tay của Ôn Phong dần dần cuộn lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, anh cử động thân thể cứng ngắc, cố bước những bước chân nặng nề, khuôn mặt tái nhợt hơn bao giờ hết.

Bên tai anh, thanh âm rên rỉ kia truyền đến ngày càng rõ ràng, trái tim trong ***g ngực co rút một chút, không hiểu sao anh thấy rất khẩn trương, trực giác nói cho anh biết, anh đang tới gần một sự thật không nên biết.

Lý trí nói cho anh biết nên quay lại ngay lập tức, nhưng hai chân anh lại không nghe trí óc sai sử, vẫn cứng ngắc bước về phía trước, như thế nào cũng không dừng lại được…



Rốt cuộc, Ôn Phong ngừng lại trước một toà nhà bằng đá lớn, lớn và vững chãi hơn những tòa nhà đá khác gấp nhiều lần, cao sừng sững tọa lạc ở chỗ sâu nhất của bộ lạc.

Dưới chân nhà đá có bốn dị thú, im lặng tựa vào trên tường đá, chiếc đuôi to dài khẽ lắc ở sau người, bốn đôi mắt thú thật lớn nhìn chằm chằm vào Ôn Phong.

Những ánh mắt sắc nhọn xung quanh cẩn thận mà đảo qua mỗi bộ phận trên cơ thể của anh. Sau khi xác nhận anh không có năng lực công kích, dị thú đạm mạc mà chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Ôn Phong đứng ngay trước nhà đá, tay chân cứng ngắc khẽ run run, nhẹ thở một hơi lấy lại bình tĩnh, anh nhấc chân bước đến gần nhà đá hơn nữa.

Bốn dị thú đứng trước nhà đá kia, ánh mắt chuyển vế phía núi tuyết xa xa, không thèm liếc nhìn sinh vật vô hại như Ôn Phong thêm một cái nào nữa.

Anh không dám trực tiếp đẩy cánh cửa đá do dị thú canh gác kia ra, chỉ có thể chầm chậm đi vòng quanh nhà đá, thanh âm rên rỉ gào thét sắc nhọn xuyên qua lớp tường đá dày truyền ra bên ngoài.

Ôn Phong tìm kiếm kĩ càng, đồng tử anh hơi co rút một chút, anh phát hiện một lỗ thông hơi nhỏ hình tròn trên một bức tường đá.

Là một cái lỗ thông hơi to gần bằng đầu anh, xuyên qua lớp tường đá dày dặn, thanh âm chói tai kia truyền từ đây ra bên ngoài.

Màng tai yếu ớt của anh truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, Ôn Phong đột nhiên nhớ đến người chim có thân thể gầy yếu kia, đáy lòng anh xẹt qua chút lo lắng sợ hãi.

Anh lấy tay che hai lỗ tai lại, ngực kề sát tường đá gồ ghề, kiễng chân, trợn to đôi mắt đen, cố gắng vươn đến cái lỗ thông hơi kia.

Bên trong nhà đá rất tối, không khí còn đậm đặc mùi động vật, hôi thối khó chịu.

Khi đôi mắt của anh thích ứng với ánh sáng mờ mịt trong nhà đá, dựa vào thứ ánh sáng mỏng manh truyền qua lỗ thông hơi, anh có thể nhìn thấy lờ mờ cảnh vật ở bên trong.

Trái tim anh kinh hoàng, anh kinh ngạc há mồm, cảm giác giống như có điện chạy dọc cơ thể, làm cho lông tơ anh dựng đứng… Ôn Phong cứng ngắc mà bám vào tường đá, đầu óc hỗn loạn không biết phải tiêu hóa cảnh tượng trước mắt như thế nào.

Sinh vật bên trong nhà đá hình như cũng đã phát hiện ra anh, thân hình gầy yếu kia mạnh ngẩng đầu lên, Ôn Phong có thể nhìn thấy rõ ràng bộ ngực đầy xương của nó.

Tóc của nó khá dài, khô héo mà trải ra trên mặt đất, sinh vật dữ tợn kêu to một tiếng về phía Ôn Phong, chiếc miệng há to, lộ ra hàm răng sắc nhọn, hai bên cánh trụi lủi của nó liên tục quật quật, làm cho những chiếc lông bị nhổ vất xuống đất không ngừng bay lên.

Ôn Phong thống khổ ôm lỗ tai, nhắm mạnh mắt, thân thể kinh hoảng lùi về phía sau một chút, lại bị mất cân bằng mà ngã ngửa xuống đất.

Người chim kia không biết bị thứ gì giam cầm, giãy giụa thêm một chút, sau đó thân thể khô cằn của nó chỉ có thể bắn ngược lại, áp vào tường đá lạnh như băng.

Bụng của người chim to tròn, rõ ràng là đang mang thai. Phần da trên bụng nó mỏng manh vô cùng, đột ngột lại nổi lên một chút, bên trong như có thứ gì đó đang động đậy. Người chim thống khổ rên rỉ, gồng mình cong lưng, nhưng chân tay của nó đều bị giam cầm chặt chẽ với vách đá, không thể nhúc nhích.

Ở một góc khác, nơi mà ánh sáng không chiếu đến, còn có hai người chim khác đang dần dần tỉnh dậy, thân thể chúng nó suy yếu khẽ động một chút, phát ra âm thanh trấn an người chim đang kêu gào kia.

Ôn Phong ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể xụi lơ, thật lâu không thể nhúc nhích, đầu óc anh lúc này đã trống rỗng, không thể nghĩ được cái gì.

Trời dần dần tối đi, khi ánh sáng cuối cùng bị ngọn núi phía xa che khuất, bầu trời biến thành màu xanh lam đậm. Một cánh tay khỏe mạnh xuất hiện, luồn xuống dưới đầu gối của Ôn Phong, bế anh lên.

Thân thể Ôn Phong vô lực tựa vào ***g ngực rắn chắc của dị thú, đầu anh buông xuống dán ngay cạnh trái tim trầm ổn của Duy Tạp Tư.

Chiếc cổ trắng nõn của Ôn Phong lộ ra, tóc đen của anh khẽ ma sát với lớp vảy trên tay Duy Tạp Tư, truyền đến thanh âm nhè nhẹ, Duy Tạp Tư mím môi, im lặng bước đi.

“Duy Tạp Tư, những thứ ở bên trong nhà đá kia là gì vậy?”

Hơi thở ấm áp ướt át của Ôn Phong thở ra ngay tại phía bên ngoài trái tim mẫn cảm của Duy Tạp Tư, những lời này anh nói rất nhẹ, giọng nói cũng bình tĩnh.

Duy Tạp Tư không hề đáp lại, đôi mắt thú lạnh lẽo chăm chú nhìn về phía trước.

“Sau này ta cũng sẽ bị nhốt ở nơi đấy sao?”

Ôn Phong tiếp tục nhẹ giọng đặt câu hỏi, sau đó anh đột ngột ngẩng đầu, trong mắt anh có thứ cảm xúc phức tạp vô cùng, anh hơi ngẩn ngơ mà nhìn vào chiếc cằm cương nghị của Duy Tạp Tư.

Tốc độ của Duy Tạp Tư chậm lại, hắn cúi đầu, lớp lông ngắn màu vàng hơi rung động, Duy Tạp Tư thu hồi móng vuốt trên ngón tay, dùng phần da thịt mềm mại nhất mà vuốt ve khóe mắt của Ôn Phong, nhẹ nhàng miêu tả đôi mắt xinh đẹp của anh.

Đôi mắt thú màu vàng nhìn chăm chú vào sinh vật yếu ớt kia, tận trong đáy mắt hắn che giấu thứ cảm xúc đau đớn kịch liệt… Bàn tay to của Duy Tạp Tư cẩn thận mà đưa ra sau gáy của Ôn Phong, kéo khuôn mặt non mềm của anh ấn vào trong ngực mình, che khuất đôi mắt đen sâu thẳm nguy hiểm làm cho hắn dao động kia.

—-

Tiếng rên rỉ đặc giọng mũi từ trong nhà đá vang lên, hạ thân của Ôn Phong có chất lỏng đặc sệt màu trắng phun ra, làm bẩn tấm thảm lông bên dưới, anh hơi mở ra đôi môi hồng nhạt, hơi thở thở ra nóng bỏng vô cùng, khóe mắt ướt át, màu da hồng hồng, Ôn Phong thoát lực nằm trong lòng Duy Tạp Tư.

Một cánh tay tráng kiện vòng quanh eo của anh, lớp vảy mát lạnh dán lên làn da nóng bỏng của Ôn Phong.

Duy Tạp Tư khom lưng ngừng thở, tay chân gồng lên, cự vật chôn sâu trong cơ thể Ôn Phong không ngừng bắn.

Có thứ chất lỏng nóng bỏng liên tục rót vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, vách tràng yếu ớt bị kích thích co rút không ngừng.

Lưng của Ôn Phong kề sát với bộ ngực phập phồng của Duy Tạp Tư, đôi mắt anh mê ly, yết hầu cao thấp di chuyển, phun ra một tiếng rên khàn khàn.

Duy Tạp Tư vùi khuôn mặt vào sau gáy của Ôn Phong, đầu lưỡi mềm mại ướt át không ngừng liếm những giọt mồ hôi chảy ra trên làn da nóng bỏng của anh.

Ôn Phong vươn tay khẽ ôm lấy phần bụng hơi phồng lên của mình, khuôn mặt hồng hào khó chịu mà nhăn lại, Ôn Phong vùi sâu thân thể vào trong thảm lông, cô gắng chịu đựng sự khó chịu.

Kích động dần dần ngừng lại, nhà đá khôi phục sự im lặng, chỉ có thứ mùi *** dày đặc trong không khí thì mãi không tiêu tan, miêu tả rõ ràng không khí điên cuồng lúc trước.

Hai người tay chân dây dưa, da thịt kề sát, theo hô hấp lên xuống mà ái muội ma sát với nhau.

Lớp vảy của Duy Tạp Tư kề sát thân thể của Ôn Phong truyền đến cảm giác lạnh lẽo, anh hơi nhíu mày, vì cự vật đang đâm vào hậu huyệt của anh không có dấu hiệu rời đi.

Hai tay Ôn Phong đặt trên bụng vô thức mà ấn mạnh một chút, anh muốn thứ chất lỏng đang chui vào trong cơ thể mình kia bị đẩy ra, hậu huyệt của anh đã bị mở ra tới cực hạn, vách thịt mỏng manh kết hợp gắt gao với cự vật kia, không có một khe hở.

Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi che khuất đi đôi mắt đen tràn đầy sợ hãi của Ôn Phong.

Hai mắt thú sáng lên trong bóng đêm, thu tất cả động tác của Ôn Phong vào trong mắt, Duy Tạp Tư cũng hơi nhíu mày, cảm xúc tức giận bùng lên.

Cánh tay của Ôn Phong bị Duy Tạp Tư hất ra, anh sợ hãi khàn khàn kêu to, sau đó cơ thể anh bị quay ngược lại, tay chân cùng chống trên mặt thảm, Duy Tạp Tư ở phía sau anh bật người dậy, hai bàn tay to nắm chặt lấy phần eo mềm dẻo của Ôn Phong, cự vật chôn ở hậu huyệt của anh lại bắt đầu mạnh mẽ ra vào.

Phân thân của Duy Tạp Tư rất lớn, mỗi lần đâm vào trong hậu huyệt đầy chất lỏng của Ôn Phong lại tạo thành thứ âm thanh *** mỹ. Chất lỏng màu vàng sền sệt theo động tác của Duy Tạp Tư tràn ra bên ngoài, theo bắp đùi thon dài trắng nõn chảy xuống, nhỏ giọt lên thảm da thú.

Bên trong vách thịt cực nóng vô ý thức mà co rút, truyền đến từng đợt khoái cảm tê dại, phân thân mềm nhũn của Ôn Phong lại dần dần cứng lên, thẳng tắp, phần đầu còn hơi nhếch lên một chút, tạo thành độ cong duyên dáng.

Chiếc đuôi dài của Duy Tạp Tư giơ lên, vòng eo tráng kiện mạnh mẽ lắc lư, bờ ngực phâp phồng chấn động phát ra thanh âm gầm nhẹ đầy hưng phấn.

Bàn tay thô to của hắn đột nhiên túm lấy cơ thể của Ôn Phong, kéo anh áp sát vào ngực của hắn, cự vật dưới thân cấp tốc mà xâm nhập vào hậu huyệt đầy co giãn lại nóng bỏng của anh.

Đôi mắt mông lung của Ôn Phong tràn ra nước mắt, đôi môi khẽ nhếch phun ra tiếng rên rỉ khó kìm nén, nước bọt trong suốt không kịp nuốt, chảy ra khỏi khóe môi anh.

Hai cánh tay buông lỏng ở hai bên của anh vô thức mà nắm lấy phân thân của chính mình, dùng sức vuốt ve, thân thể mềm yếu dần dần bị màu hồng xâm chiếm.

Chiếc cổ thon dài có yết hầu hơi nổi lên bị chiếc lưỡi của Duy Tạp Tư bao vây, Ôn Phong bị trói buộc trong lòng ngực của Duy Tạp Tư, chỉ có thể phô bày hết cơ thể gợi cảm, phía dưới mở rộng ngậm lấy phân thân thô to của Duy Tạp Tư, vì động tác của hắn mà không ngừng lay động…