H … H … H………??!!!
Ôn Phong giơ chân đá bàn tay đang đặt trên mông mình ra, lại động đến dị vật đang nhét trong cơ thể, làm anh đau đến mức hít mạnh một hơi.
Gió đêm mát lạnh dũng mãnh thổi vào, với thời tiết này, trong động đá đã không cần đốt lửa cả đêm nữa. Nên vào đêm, trong động đá rộng lớn tối đen một mảnh, không nhìn thấy nổi năm ngón tay.
Đôi mắt vàng óng ánh nào đó trong đêm đen đầy tính dã thú, không biết có phải do ảnh hưởng của mùa không, mà cảm xúc của Duy Tạp Tư mấy hôm nay trở nên dễ xúc động hơn.
Khác với không khí lạnh lùng trầm mặc bình thường, mấy hôm nay Duy Tạp Tư luôn cố gắng tăng sự tiếp súc về thân thể với Ôn Phong. Nhiệt độ không khí càng ngày càng tăng, thì hành vi cũng Duy Tạp Tư cũng càng trở nên rõ ràng.
Đôi mắt đen có thể dung nhập vào đêm tối của Ôn Phong từ từ mở ra. Kì thật, anh đã đoán được ý đồ của Duy Tạp Tư, nhưng mà khi chưa đến bước cuối cùng, anh vẫn không muốn tin điều đó sẽ xảy ra, giống như một con đà điểu, cắm đầu xuống đất và nghĩ mọi chuyện sẽ ổn.
Có đôi khi, Ôn Phong lại mong muốn ngày ấy mau chóng xảy ra. Dù sao, anh cũng không có khả năng phản kháng, nên sớm chết sớm siêu sinh đi.
Trong lòng Ôn Phong xẹt qua đủ loại suy nghĩ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài… Chỉ cần sống sót là tốt rồi, tất cả đều là vì sinh tồn, Ôn Phong tự khuyên mình như vậy.
Cảm giác lạnh như băng đột ngột tiếp xúc với làn da, thân thể Ôn Phong trong tấm da thú khẽ run một cái, phát hiện, một cái đuôi lạnh lẽo đã quấn lấy mắt cá chân của anh.
Tấm da thú trên người anh bị xốc lên, Duy Tạp Tư vốn nằm bên cạnh anh, lúc này lại xoay người đè ép lên, cảm giác mát lạnh ập đến.
Không biết là do rét lạnh hay do sợ hãi, mà thân thể Ôn Phong hơi co lại, bờ lưng cong dài rất đẹp mắt.
Bàn tay thú lạnh như băng đặt tại bên cạnh thắt lưng, quần dài của anh dễ dàng bị lột ra, Ôn Phong kinh hoảng, muốn túm lại chiếc quần lót, nhưng sự phản kháng của anh quá mức nhỏ bé với ai đó.
Duy Tạp Tư hạ thấp người, lớp vảy vụn nhỏ lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt mềm mại, hởi thở quen thuộc chặt chẽ bao phủ Ôn Phong, không để anh có cơ hội đào thoát.
Bên tai anh vang lên tiếng thở áp lực thô xuyễn của Duy Tạp Tư, đầu lưỡi ướt át mềm mại liếm lên má của anh, dị vật ở phía sau được lấy ra, Ôn Phong nhắm chặt hai mắt, trái tim trong ngực không kiềm chế được mà cấp tốc nhảy lên…..
.
.
.
.
.
*Lồng tiếng khóc lóc gào rú và đập bàn đập máy của edit-or* ;”””””;
.
.
.
.
.
Bên ngoài động, ánh sáng mặt trời sáng lạng, mà tâm tình hiện giờ của Ôn Phong thì tối tăm vô cùng.
Bên trong động đá có thứ mùi thật lâu cũng chưa tiêu tan. Cơ thể Ôn Phong mệt nhoài nằm vật trên tấm thảm da thú. Tấm thảm da thú đã có chút nhàu nát, còn có một đống máu khô cạn đỏ sậm.
Ôn Phong cảm giác anh đã bị tàn phế rồi. Đêm qua bị tra tấn như vậy, chắc chắn là bị Duy Tạp Tư làm cho tàn phế…
Tên cầm thú này!! chẳng lẽ hắn không biết cái gì là có chừng có mực hay sao? Giống y như một tên khùng tám trăm năm không gặp được một cô gái vậy…
Mà có lẽ, Duy Tạp Tư chưa từng được gặp một “cô gái” bao giờ, ít nhất thì cho đến hiện tại, Ôn Phong cũng chưa bao giờ gặp được một dị thú cái.
Khẽ mấp máy bờ môi khô nứt, Ôn Phong cố ngồi dậy, nhẹ nhàng cử động, mỗi một lần di chuyển, xuơng cốt truyền đến cảm giác đau nhức đến mức muốn đứt dây thần kinh….
“Khốn khiếp!” nhất định anh sẽ chết sớm trong tay của Duy Tạp Tư.
Siêu nước ngay tại trong tầm với của anh, vậy mà ngay cả động tác cầm nó lên, Ôn Phong cũng không làm nổi.
Trong động đá bỗng xuất hiện một cái bóng lớn, là Duy Tạp Tư đi kiếm ăn trở về.
Ôn Phong nằm bẹp trên thảm lông, nhất quyết nhắm hai mắt lại, tự biến bản thân thành một khối thi thể. Trong bụng, Ôn Phong đang không ngừng phỉ nhổ tên dã thú điên khùng Duy Tạp Tư.
Duy Tạp Tư nhìn Ôn Phong một chút, sau đó im lặng đi đến cạnh thảm lông, ngồi xổm xuống, cầm lấy siêu nước trong tay Ôn Phong, mở bình, nhỏ một hai giọt nước xuống bờ môi khô nứt nẻ.
Đôi lông mi cong dài khẽ rung động, mắt vẫn nhắm chặt như cũ, nhưng bờ môi khô nứt lại mở ra một chút.
Đôi mắt thú lạnh lùng xẹt qua một chút oánh lượng vui sướng. Duy Tạp Tư cẩn thận mà ngồi hẳn xuống, cẩn thận rót từng giọt nước mát lạnh chuẩn xác vào khe hở hẹp hòi giữa hai bờ môi của Ôn Phong.
Dòng nước mát chảy vào, làm dịu đi sự nóng rát nơi cổ họng, Ôn Phong nằm im trên da thú, hầu kết hơi lăn lộn một chút.
Đống lửa được đốt lên, ánh lửa ấm áp chiếu vào làn da trần trụi của Ôn Phong. Củi lửa bị thiêu đốt, phát ra tiếng nổ tí tách.
Chiếc mũi thở mỏng manh rất nhanh chóng ngửi thấy hương vị thơm ngọt trong không khí xen lẫn mùi xạ hương *** chưa tan hết, là vị của khoai ngọt nướng.
Khứu giác vị giác bị kích thích, nước bọt trong miệng Ôn Phong tứa ra. Anh mân miệng, khẽ nuốt một cái.
Loại khoai ngọt này, hình như chỉ có vào mùa động, tồn tại ở trong tầng đất sâu dưới tuyết. Từ đầu mùa xuân đến giờ, Ôn Phong rất ít khi được ăn loại khoai ngọt này.
Hành động này của Duy Tạp Tư là gì? Muốn lấy lòng anh sao? Hừ, sao đêm qua khi anh kêu sống kêu chết, không thấy hắn đau lòng. Bây giờ muốn đến xin lỗi, chậm!!
Ôn Phong ngồi dậy, tỏ vẻ lạnh lùng mà xoay đầu, nhíu chặt hai hàng lông mày, cố thích ứng với cảm giác đau đớn từ phía sau ập đến.
Một bàn tay thú to lớn với thú trảo sắc bén đang cẩn thận bê một chiếc bát bằng xương mỏng manh, bên trong đựng khoai ngọt nướng vàng tươi, Duy Tạp Tư khoanh chân ngồi cạnh Ôn Phong, thú trảo nhẹ nhàng khéo léo cầm thấy cái thìa bằng xương múc một thìa.
Thìa đưa đến bên môi Ôn Phong, vẫn còn nóng hôi hổi, mùi thức ăn thơm nức, ngọt ngào không ngừng cuồn cuộn bay vào trong mũi.
Khuôn mặt trắng nõn thanh tú vẫn nhíu chặt nhăn nhó, Ôn Phong gian nan chống đỡ lại sự hấp dẫn của thức ăn, cái bụng đói của anh cũng hợp thời mà ùng ục sôi lên hai tiếng…
Thanh âm kia truyền rõ ràng vào trong tai Duy Tạp Tư, chiếc thìa xương lại một lần nữa để sát vào bờ môi khẽ hé mở của Ôn Phong.
Khuôn mặt cứng nhắc của Ôn Phong khẽ đỏ ửng lên, trong mũi anh đều là mùi thơm của khoai ngọt, nhiệt độ bên môi lại cho anh biết món ăn kia đang trở nên nguội lạnh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cảm giác nóng hổi trong không khí tiêu tan hoàn toàn, phần khoai ngọt mềm đã trở nên nguội lạnh, cứng rắn, mà bàn tay cầm thìa của Duy Tạp Tư lại không rung động lấy một lần.
Cuối cùng, trước sự kiên nhẫn không thể bị phá vỡ của Duy Tạp Tư, Ôn Phong khuất phục. Anh khẽ mở hai bờ môi khô nứt hơi dính vào nhau, để lộ ra răng nanh trắng muốt cùng khoang miệng ướt át.
Nhưng lúc này, chiếc thìa xương ở bên môi anh lại đột nhiên rời đi, Ôn Phong khó chịu mở mắt, chuyển động cổ, phiền táo mà nhìn về phía Duy Tạp Tư.
Chỗ khoai lạnh lẽo cứng rắn bị thay bằng một thìa khoai nóng hổi, một lần nữa được đưa đến bên miệng Ôn Phong. Khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Duy Tạp Tư vẫn không nhìn ra biểu tình gì, nhưng chiếc đuôi to dài của y ở phía sau không ngừng lay động, thể hiện tâm trạng vui mừng của y.
Ôn Phong ngậm chiếc thìa, đem khoai ngọt cho vào trong miệng, nhai nhai hai cái, sau đó nuốt miếng khoai mềm mịn vào trong bụng. Ngay sau đó, một thìa khoai nóng lại được đưa đến.
Ăn hết bốn năm thìa, Ôn Phong mới có tâm tình đi chú ý cảnh vật trước mắt.
Duy Tạp Tư đang ngồi xổm, hai chân mở ra, hai mắt của Ôn Phong chiếu thẳng vào nơi giữa hai chân cường tráng của Duy Tạp Tư, nơi được che phủ bởi những mảnh vảy cứng rắn sáng bóng.
Cái thứ chết tiệt tối hôm qua ép buộc anh đến sống giở chết giở bây giờ liền trốn ở bên trong… Hừ… Đôi mắt đen láy của Ôn Phong nảy lên chút phẫn hận kích động…
Giống như cảm nhận được tầm mắt lãnh liệt của Ôn Phong, vật kia ở dưới vảy bỗng nhiên co rúm một chút, lớp vảy tinh mịn có chút nhô lên.
“Chết tiệt!” Ôn Phong kinh hoàng mà quay đầu sang một bên.
Duy Tạp Tư bỏ chiếc bát xương xuống, đôi bàn tay thú to lớn đưa về phía Ôn Phong. Anh thống khổ mà kêu rên một chút, cả cơ thể đã bị Duy Tạp Tư lôi kéo, đặt nằm úp xấp xuống thảm da thú.
Tấm lưng trắng nõn của anh lộ ra trước mắt thú, mà phần mông đau đớn không thôi lại cảm thấy mát lạnh, quần của Ôn Phong đã bị Duy Tạp Tư lột xuống dưới.
“Duy Tạp Tư, đồ cầm thú này, mau dừng tay!”
Duy Tạp Tư ngồi xổm xuống, không hề để ý đến sự giãy dụa của Ôn Phong, ngón tay lưu loát kéo chiếc quần lót đen của Ôn Phong xuống.
Thân thể Ôn Phong bị ghim chặt trên mặt đất, anh vô lực phản kháng, đôi mắt đen mở to đã ướt đẫm. Duy Tạp Tư muốn tra tấn anh đến chết sao…?
Khe mông bị mạnh mẽ mở ra, miệng vết thương vẫn còn có tia máu đỏ tươi, cảm giác đau đớn truyền đến, khuôn mặt Ôn Phong đã xanh trắng, còn chảy ra mồ hôi…
Đôi mắt thú vàng óng nhìn chăm chú vào miệng vết thương của Ôn Phong, mi tâm của Duy Tạp Tư lõm xuống thật sâu, chiếc đuôi dài linh họat cử động, đầu đuôi quấn lấy một thân cây màu xanh lam.
Phần đuôi dài nhỏ co lại, lớp vảy bóng loáng đè ép phần cành lá tươi tốt, ép ra thứ nước màu xanh lam phát quang, rơi xuống miệng vết thương của Ôn Phong, rất nhanh thấm vào da thịt.
Thân thể Ôn Phong vẫn bị bàn tay thú giữ chặt, nhưng không còn căng cứng run rẩy vì đau đớn nữa, thứ chất lỏng màu lam chảy vào hậu huyệt sưng đỏ, rất nhanh thấm vào bên trong.
Thân thể Ôn Phong hơi cứng lại, nhưng sau đó rất nhanh thả lỏng, cũng ngừng run rẩy, vì thứ chất lỏng kia chảy vào miệng vết thương truyền đến cảm giác mát lạnh, đau đớn nhanh chóng biến mất.
Lúc này Ôn Phong cảm thấy thả lỏng rất nhiều, cơ thể mềm mại nằm úp trên thảm da thú, mí mắt anh nặng trịch, cơn buồn ngủ kéo đến.
Khi thây cây kia bị vắt khô kiệt, Duy Tạp Tư nhẹ nhàng vung đuôi, ném nó ra ngoài cửa hang động. Bàn tay thú to lớn khéo léo mà kéo quần dài của Ôn Phong lên, che đi hai bờ mông trắng noãn, ngón tay y gập lại, nhẹ nhàng mơn trớn quầng thâm đen ở mắt của Ôn Phong.
Ôn Phong hơi rên rỉ một chút, đã rơi vào giấc ngủ, giơ tay hất cái thứ khó chịu trên mặt đi.
Duy Tạp Tư rút tay lại, khuôn mặt tuấn tú yên lặng, không biết là đang nghĩ đến gì, đáy mắt y đột nhiên trào lên lãnh khốc băng hàn, y đứng bật dậy.
Đống lửa không được ai để ý, một tia lửa cuối cùng le lói, sau đó nhanh chóng biến mất.
Duy Tạp Tư bước ra khỏi thạch động, vung chiếc đuôi dài, tạo thành mấy quầng sáng lạnh, đập vỡ nát mấy hòn đá tảng ở xung quanh.
Y nhanh nhẹn linh hoạt nhảy lên trên nóc động, đôi mắt thú lạnh lẽo vô cùng, trầm mặc nhìn về phía đỉnh núi trắng như tuyết. Tầm mắt lợi hại của y dần di chuyển, vượt qua cả núi tuyết cao vút, nhìn về phía xa xa…
( ;”””; Mó nhận ra, chương này là chương làm ta buồn nhất trong cả truyện luôn, hu hu hu!!___ Mọi người muốn ném đá hãy ném tác giả nhé…. *Đập bàn phím gào thét..*)