Nó quay
đầu ngó qua, thấy Tử Duyệt đang níu lan can vẫy vẫy tay với nó, liền nói: “Tỷ,
tỷ đến lúc nào thế?”
“Đừng
nhắc đến ta vội, tại sao đệ lại cầm nến đứng ngoài này?”
“Cha
phạt đệ học thuộc sách.”
“Đồ
ngốc, người bắt đệ đứng chịu phạt thì đệ cứ thật thà đứng à? Chỗ này mát mẻ,
mau ngồi xuống nghỉ một lúc đi.”
“Cha ở
ngay trong kia, đệ… đệ không dám.”
“Hôm
nay ta đã thả một con cóc to đùng lên chiếc thái sư kỷ của Lê tiên sinh, hì hì,
ông ấy vừa mới đặt mông xuống, lập tức có tiếng ‘ộp oạp’, thế là ông ấy tức
muốn chết, thiếu chút nữa đã nhổ hết râu của mình xuống. Lúc ra khỏi cửa, ta
còn bện mấy vòng cỏ, tiếc là ông ấy không đạp trúng cái nào… Đáng ra phải ngã
dập mũi nữa mới gọi là hay. Tử Hân, ngày mai ta với bọn Tiểu Tạ định trèo ngọn
núi này, đệ có muốn đi không?”, nói rồi bèn rút trong người ra tấm bản đồ nho
nhỏ, bên trên toàn là núi non tự vẽ. Mấy ngọn đã được gạch chéo bằng mực đỏ,
đấy hẳn là những ngọn đã trèo rồi.
Cứ như
Tử Hân nghĩ, mấy ngọn núi ấy toàn bộ giống nhau cả, chỉ có vị trí là khác biệt.
Không khó đoán, rất có khả năng lúc Tử Duyệt đang trèo một ngọn núi này nhưng
thực ra lại là trèo một ngọn núi khác trên bản đồ. Cũng có khả năng cô bé hồ
đồ, cùng một ngọn núi mà trèo đến hai lần rồi, nhưng trên bản đồ lại gạch đi
một ngọn núi trước giờ chưa từng trèo. Có lúc khi quay về, Tử Duyệt còn khoe
với Tử Hân rằng mình đã phát hiện ra một ngọn núi hoàn toàn mới, rồi cứ thế cần
mẫn ước lượng vị trí ngọn núi ấy, bổ sung vào bản đồ. Thực ra, ngọn núi ấy từ
thời huyền cổ tới nay đã ở chỗ đó. Sau khi thêm bớt, bản đồ của Tử Duyệt đã
thành ra một tấm bản đồ phức tạp nhất thiên hạ, bên trong còn vô số ký hiệu vơi
những đường xá không rõ ràng, mặt sau của tấm bản đồ lại có bao nhiêu là chú
thích đếm không xuể viết bằng bút chì, chỉ có bản thân Tử Duyệt mới hiểu nổi
chúng. Chính nhờ tấm bản đồ như thế, đám trẻ con trong Vân Mộng cốc đã ngầm
công nhận vị trí lớn lao của Tử Duyệt trên phương diện leo núi, tất cả đều
ngoan ngoãn nghe lời cô bé sai khiến xếp đặt, nếu không ắt sẽ gặp phải mối nguy
lạc đường giữa núi hoặc bị sói ăn thịt.
Tất cả
những âm mưu sau lưng người lớn ấy, Tử Hân không gì không biết, không gì không
hiểu nhưng lại chẳng thể nào tham gia được. Trong đám trẻ con, chẳng có đứa nào
khỏe đến mức cõng Tử Hân đi khắp núi mà không cảm thấy mệt cả. Tử Duyệt thường
đem về cho nó một ít đồ kỷ niệm trong núi coi như là an ủi. Ví dụ như một con
nhím, hai con rắn mối, một túi táo chua, quả cây tùng và hạt dẻ hoặc là răng
lấy từ xác thú. Đương nhiên, Tử Duyệt luôn bảo đấy là răng sói. Một đám trẻ con
nửa lớn nửa bé, từ lúc trời còn chưa sáng đã giắt lương khô lẻn khỏi nhà, chui
vào núi sâu làm cho người lớn lo lắng, phải thắp đèn lùa chó đi tìm khắp núi.
Mỗi lần đi về đều có một đứa đứng ra chịu tội thú nhận là mình đầu têu. Lúc đến
lượt Tử Duyệt, Mộ Dung Vô Phong đã phạt cô bé ở trong phòng “đóng cửa suy nghĩ
lỗi lầm” cả một ngày. Chẳng được mấy tháng, một loạt hành động mới lại bắt đầu được
lên kế hoạch. Trong lòng đám trẻ con ở Vân Mộng cốc, việc lén lút đi chơi này
là những dịp vui nhất trong năm, cấm đoán thế nào cũng vô ích.
Tử Hân
nói: “Đệ không đi, ngày mai còn phải tới gặp cha”.
“Thế
thì đệ phải giúp bọn tỷ giữ chân cha mẹ cho tốt, nếu không bọn tỷ chưa tới được
chân núi đã bị người lớn bắt về rồi.”
“Chỗ Lê
tiên sinh thì làm thế nào?”
“Ta đã
viết một lá đơn giả, bắt chước bút tích của cha, đệ xem có giống không?”
Tử
Duyệt lôi ra một tờ giấy mỏng, bên trên viết siêu siêu vẹo vẹo: “Sáng nay tiểu
nữ trong mình có chút không khỏe, xin nghỉ một ngày, mong chuẩn cho. Mộ Dung Vô
Phong”.
Tử Hân
lắc đầu quầy quậy, nhỏ giọng thốt: “Chữ này chẳng phải quá khác rồi sao?”.
“Lúc
cha ốm, chữ viết cũng như thế này đấy, so ra, ta viết còn đẹp hơn một chút ấy
chứ.”
“Nhưng
mà bây giờ toàn là mẹ giúp cha viết chữ…”
“Mẹ
cũng có lúc bận không giúp được, chẳng phải sao?”
“Sớm
muộn gì cũng bị phát hiện”, nó than.
“Tới
lúc bị phát hiện thì ta đã leo núi xong rồi, cùng lắm là lại bỏ một ngày trong
phòng suy nghĩ lỗi lầm chứ gì”, Tử Duyệt chớp chớp mắt, cười tinh nghịch với
nó.
Hai đứa
ngồi dưới hiên thì thầm nói chuyện, bỗng đâu tiếng nói từ sau lưng vang lên:
“Tử Duyệt, thì ra con ở đây à? Hại mẹ tìm con nãy giờ”. Hai đứa hốt hoảng quay
đầu lại, Hà Y đang từ ngoài cửa đi tới, xoa đầu con, nàng nói: “Tử Duyệt vào
đây, cha mẹ có chuyện hỏi con”.
Tử Hân
lo lắng liếc chị một cái, Tử Duyệt lại cười khẽ, vô tư lự đứng dậy nói: “Vâng
ạ!”.
…
Bước
vào phòng, Tử Duyệt trông thấy phụ thân đang ngồi chỗ người vẫn thường ngồi bên
bàn làm việc. Mẫu thân ngồi ngay bên cạnh.
Cha mẹ
vẫn luôn ở cùng nhau, Tử Duyệt nghĩ thầm trong lòng.
“Tử
Duyệt, đệ đệ con từ ngày mai bắt đầu tới chỗ ta học y, nếu con cũng không thích
Lê tiên sinh, ngày mai cùng Tử Hân đến đây học đi”, Mộ Dung Vô Phong mặt không
đổi sắc nhìn con gái, nhẹ giọng nói.
“Cha,
ai nói con không thích Lê tiên sinh? Con rất thích ông ấy”, Tử Duyệt giả vờ tỏ
ra kinh ngạc.
“Thích
mà lại còn bỏ con cóc xanh vào ghế của ông ấy?”
“Đó là
con cóc xanh tự nhảy lên đấy!”
Mộ Dung
Vô Phong trầm mặt, Tử Duyệt sợ rụt cổ lại.
Hà Y
nói: “Tử Duyệt, theo cha con học y không tốt sao? Tương lai sẽ giống như Ngô
đại phu, ngồi khám bệnh bốc thuốc trong Thần Nông trấn, người người kính
trọng”.
Tử
Duyệt nói: “Con không thích học y, vả lại, con còn có việc quan trọng hơn phải
làm”.
Hà Y
ngớ ra hỏi: “Việc gì mà quan trọng thế?”.
“Lấy
chồng!”
Câu nói
vừa thốt ra đã khiến Mộ Dung phu phụ giật mình. Còn chưa kịp hoàn hồn, Tử Duyệt
đã nói tiếp: “Má Phượng bảo là, con gái lớn rồi chỉ có một chuyện quan trọng
nhất… chính là gả cho một phu quân tốt. Bây giờ hãy còn lâu mới tới lúc con
mười lăm tuổi xuất giá nhưng việc lớn như thế đương nhiên càng suy nghĩ sớm thì
càng tốt. Cha, mẹ, hiện giờ con có tổng cộng bốn người để lựa chọn, hiếm khi
được dịp hai người có thời gian rảnh rỗi như hôm nay, vừa hay giúp con xem xét
thế nào”. Nói rồi, nó đưa một cuốn vở be bé lên, nói: “Đây chính là hình vẽ
chàng rể tương lai của hai người”.
Mở cuốn
vở ra, trang đầu là một khuôn mặt nhỏ dài gọn như quả hồ lô, tóc búi lõa xõa
như cây nấm, mắt nhỏ như hạt đỗ, trên mặt có mấy chấm tàn nhang, lúc cười còn
lộ ra cặp nanh như hổ.
Tử
Duyệt nói: “Đây là Tạ Tòng Long ca ca, cứ tan học là huynh ấy chơi với con, con
nói gì huynh ấy cũng nghe theo, tuy người hơi thấp một chút nhưng mà con không
bận tâm”.
Mộ Dung
Vô Phong còn đang trợn mắt há hốc miệng, Tử Duyệt đã chạy lại bên cha, lật
trang thứ hai.
“Huynh
ấy là Tạ Tòng Hổ, mẹ nhận ra đấy. Là đệ đệ của Long ca ca, hai người ấy là
huynh đệ song sinh, tướng mạo giống hệt nhau. Điểm duy nhất không giống chính
là trên cổ Hổ ca ca có một vết cào thành sẹo, là trước đây lúc đánh nhau với
huynh ấy, con đã cào ra. Mỗi lần đánh nhau Hổ ca ca đều giúp con, con nợ huynh
ấy rất nhiều ân tình, chỉ sợ tương lai phải gả cho huynh ấy rồi… Oa, vị ca ca
rất cao rất đẹp trai này là Mộ Dung Tế, trên cổ huynh ấy lúc nào cũng đeo rất
nhiều đá quý, màu mắt huynh ấy cũng giống màu đá quý. Ngoài ra huynh ấy hát
cũng rất hay. Chỉ là… chỉ là tính tình có chút nóng nảy, cứ cãi nhau là không
thèm để ý đến con nữa. Có điều, vì huynh ấy đẹp trai như thế cho nên con cũng
có thể nhịn một chút.”
Mộ Dung
Vô Phong nghi nghi hoặc hoặc nhìn Hà Y, Hà Y cười nói: “Là con thứ hai của Ô
tổng quản”.
Trong
hình vẽ là một cậu con trai mày rậm mắt sâu đang mở miệng cười lớn, quả nhiên
cực kỳ giống Ô Lý Nha Đa.
Mộ Dung
Vô Phong cười nhạt không nói gì.
“Người
cuối cùng hơn con rất nhiều tuổi, nhưng lại đẹp trai nhất, võ công cũng rất cao
cường. Càng quan trọng hơn là, con thích người này nhất. Hồi con còn nhỏ, mỗi
lần đến cốc, người ấy đều ôm lấy con. Nếu người này chịu cưới con, những người
khác con đều không cần.”
Mộ Dung
Vô Phong nhịn cười, lật sang trang cuối, trông thấy vị thanh niên vai rộng lưng
thon, mắt sáng như sao, tay cầm trường kiếm, phong thái hiên ngang. Chàng bất
giác nhíu mày, hỏi: “Đường Bồng?”.
“Dạ!”,
Tử Duyệt gật mạnh đầu: “Bây giờ người ấy ngày càng ít đến đây rồi, với lại càng
lúc càng không để ý tới con nữa!”.
Mộ Dung
Vô Phong nhắm mắt thở dài: “Con còn nhỏ, mấy chuyện này đợi con lớn lên rồi
hẵng quan tâm cũng chưa muộn. Nêu con vẫn thích theo học Lê tiên sinh, ngày mai
liệu mà thành thật xin lỗi ông ấy, ngoan ngoãn mà học hành đi”.
“Cha,
cuốn chân dung của con…”
“Cuốn
vở này tịch thu. Về sau không được cả ngày nghĩ ngợi lung tung về mấy chuyện
không đâu vào đâu này nữa. Con cũng về phòng đi, tối nay liệu mà chăm chỉ ôn
tập bài của Lê tiên sinh.”
“Oa”,
còn định cãi mấy câu nhưng thấy phụ thân lạnh mặt, Tử Duyệt vội vàng gật đầu, ủ
rũ đi khỏi.
Mộ Dung
Vô Phong trông theo bóng dáng của Tử Duyệt, tâm sự nặng nề, hồi lâu bỗng thở
dài một tiếng.
Hà Y
hỏi: “Sao chàng lại thở dài?”.
“Mấy
năm nay ta hay đau ốm, việc phẫu thuật cho Tinh Nhi cũng bận rộn. Một mình nàng
chăm lo cho hai người, bận rộn không dứt. Chúng ta… rất ít quan tâm tới Tử
Duyệt. Không biết trong lòng con bé liệu có cảm thấy chúng ta thiên vị không?”
Hà Y
cười nói: “Có phải chàng đã nghĩ quá nhiều rồi không? Tự nhiên lại nói như
thế?”.
Nói thì
nói vậy nhưng trong lòng nàng cũng biết, một năm, bản thân Mộ Dung Vô Phong đã
ốm mất ba tháng, chăm sóc cho Tử Hân cũng phải tốn non nửa năm, thời gian còn
lại thì ngập đầu lo liệu y vụ, có thức trắng đêm cũng là chuyện thường. Thời
điểm bận nhất, canh tư đã phải tỉnh dậy chuẩn bị phẫu thuật. Mỗi ngày, trừ lúc
trước khi đi ngủ Hà Y tới thăm Tử Duyệt hoặc có dịp nhàn rỗi cả nhà cùng nhau
ăn bữa tối, hay khi Tử Duyệt trốn học bị bắt về phạt đứng, cô bé cơ hồ đã bị
lãng quên mất rồi.
“Nếu
không tại sao con bé còn nhỏ như thế mà đã nghĩ tới chuyện xuất giá? Lẽ nào nó
không thích ở nhà. Không muốn sống cùng với chúng ta?”
Hà Y
trong lòng giật mình: “Chàng không nói thì thiếp không để ý. Nói như thế hình
như cũng có mấy phần khả năng. Hồi nhỏ tuy con bé ngang bướng nhưng vẫn rất
nghe lời. Bây giờ không biết vì sao, cả ngày gây chuyện trong học đường. Xem ra
do chúng ta sao nhãng rồi!”.
“Có lẽ
con bé gây chuyện chẳng qua là vì muốn nhắc nhở ngoài Tử Hân ra, chúng ta còn
có một đứa con gái là nó”, Mộ Dung Vô Phong cười khổ: “Ta thật không xứng làm
cha, một năm có quá nửa thời gian không để ý quản giáo nó. Bây giờ nó đã bướng
bỉnh tới mức gần như khiến chúng ta bó tay không biết phải làm sao rồi”.
Hà Y
nắm lấy tay chàng, dịu dàng nói: “Hay là bây giờ chúng ta cùng nhau tới gặp nó?
Nói với nó mấy câu nhẹ nhàng?”.
“Ngày
mai hẵng đi. Vừa mới giáo huấn lại đi an ủi, như thế càng làm tăng thêm tính bướng
bỉnh của con bé”, vừa nói hết câu, chàng bỗng ho mấy tiếng khe khẽ, hiện ra vẻ
mệt mỏi trên mặt.
“Chàng
về giường nghỉ đi”, Hà Y đưa chàng vào phòng ngủ, than thở: “Bản thân đã ốm tới
mức không dậy nổi, thế mà gặp con gái cũng phải thay áo, trong nhà này còn mỗi
chàng là cố chấp nhất”.
Mộ Dung
Vô Phong nói: “Tử Hân hãy còn bị phạt đứng ở ngoài cửa kia”.
…
Tử Hân
đang khổ sở đọc Chứng Loại Bản Thảo,bỗng
thấy Tử Duyệt chuồn từ trong phòng ra, chạy tới bên nó, vỗ vỗ ngực, bộ dạng như
vừa hóa nguy thành an, thầm thì nói: “Ơn trời, coi như đã qua mặt được cha mẹ!
Ta biết ngay thế nào Lê tiên sinh cũng chạy tới kể tội mà”.
Tử Hân
hỏi: “Làm thế nào qua mặt được?”
Tử
Duyệt cười nói: “Vừa may ta đem theo cuốn vở vẽ của đệ”.
“Là
cuốn nào?”
“Cuốn
vẽ Đường Bồng thúc thúc đó.”
“Nhưng
mà cuốn ấy vẽ rất vụng! Chính đệ còn chẳng muốn giữ nữa.”
“Ha ha,
yên tâm yên tâm, đã bị cha tịch thu rồi. Cha cuống cả lên, quên luôn cả việc
phạt ta. Nếu không ngày mai làm gì có chuyện chuồn đi trót lọt được?”