Mê Thần Ký

Chương 1




Lúc chiếc xe ngựa đi vào con đường núi chật hẹp quanh co, đứa bé trai rúc mình trong chiếc áo khoác da còn chưa tỉnh hắn, vẫn đang phảng phất nghe tiếng tuyết rơi trong cơn mộng mị. Nếu tỉnh dậy sớm hơn một chút, có lẽ nó đã phát hiện được trước bình mình tuyết có màu tím nhạt. Bầu trời trong sâu như biển, tất thảy mặt đất đều trở thành bóng ngược của đại dương. Không khí ban sớm lạnh đến thấu gan thấu phổi, tiếng vó ngựa buốt cứng lộp cộp vẳng bên tai bỗng trở nên vang vọng xa xăm mà lạ lẫm. Nếu vén tấm rèm xe lúc này, nó sẽ nhìn thấy toàn những cây xích tùng và linh sam dọc hai bên đường cao tới hơn mười trượng, cành cây tuyền một màu trắng muốt đan xen vào nhau, tự do vươn thẳng lên bầu trời như những tia chớp giữa mùa hè. Dưới ánh trăng lành lạnh, những chiếc lá tàn úa còn sót lại trên các cành thủy thanh và liên hương lấp lánh. Có lẽ, trên đó hãy còn ghi lại ánh nắng đầu tiên lúc gió xuân vừa tới, hay là phấn hoa rơi xuống từ cánh bướm, những chú khỉ nhảy nhót làm rách gân lá, hoặc vết tích của nước mùa thu dâng cao, hoa cỏ điêu linh trong cả năm qua. Mặc dù tuyết đã bắt đầu tan nhưng những rung động nhè nhẹ khi vó ngựa chạy vẫn làm cuộn lên bụi tuyết tả tơi. Dãy núi tối tăm như mực, tựa hồ con thú lớn náu mình sau rừng rậm. Tiếng roi khẽ giục ngựa của người đánh xe văng vẳng trong không trung.

Đang nửa tỉnh nửa mê, xe ngựa chợt nhẹ hẫng, rồi từ từ dừng lại, nghiêng hẳn sang một bên. Nó nghe thấy tiếng mẫu thân giật mình tỉnh dậy khi đang ngon giấc, gọi hỏi: “Gia Quý! Có chuyện gì vậy?”.

“Chết tiệt! Con đường này lại lòi thêm một hố nước từ lúc nào thế? Này mẹ nó, để tôi xuống xử lý một chút là được”, tiếng kinh hãi của mẫu thân lập tức bị át đi bởi giọng nói trầm thấp, thô ráp mà oang oang của phụ thân.

Lưu Gia Quý cởi áo lông dê, sắn ống quần, không chút do dự nhảy xuống hố nước. Chỉ nghe có tiếng “lách cách”, lớp băng mỏng trên bề mặt đã vỡ ra một lỗ lớn, cái hố nước ấy còn sâu gấp đôi so với hắn tưởng tượng, chỉ trong nháy mắt, nửa người đã chìm dưới nước. Hai tay Lưu Gia Quý nắm bánh xe, nghiến răng đẩy xe lên. Xe ngựa vừa dịch được một chút rồi lại rơi về chỗ cũ. Hắn nâng đẩy mấy lần đều không có cách nào nhấc bánh xe lên khỏi hố nước. Không nhịn được, hắn cáu tiết nhảy vào trong xe gào lớn:

“Xuống hết cả đây cho ta! Chết tiệt! Xe sắp lật rồi mà các ngươi còn ngồi nguyên trên đấy à?”

Mọi người trong xe lập tức hoang mang vịn thành xe mà run rẩy nhảy xuống. Xuống trước là người vợ Anh Nương của hắn, một nữ nhân gầy nhỏ xinh. Bên ngoài lạnh hơn trong xe cả mười lần, nàng chỉ đành kéo khăn quàng che tai rồi đỡ đứa con trai bảy, tám tuổi trên xe xuống. Đứa trẻ lanh lợi, vịn nhẹ vào vai mẹ rồi tự mình nhảy xuống tuyết.

“Đón lấy!”

Thằng bé vừa quay sang nhìn, trên tay đã có thêm hai chiếc áo của phụ thân. Lưu Gia Quý cởi trần dưới hố nước, thân dưới ướt sũng, trong cái lạnh lẽo đêm đông, làn da vàng đỏ phả ra hơi sương. Nó nhìn thấy trên lông mày phụ thân đã ngưng kết một lớp sương mỏng, đôi chân lực lưỡng dang đạp thành hố, tay nổi gân xanh, vận sức một cái, cơ thịt đầu vai nổi lên cuồn cuộn. Hắn gần như đã nâng cả thân xe phía sau lên nhưng chếc xe vẫn ở nguyên chỗ cũ, không hề xê dịch.

“Tuấn Nhi, lấy roi của ta thúc ngựa đi”, hắn cao giọng gọi từ dưới hố.

“Cha, con… con không biết”, đứa bé trai lắp bắp trả lời.

“Thằng ngốc, nhị bá ngươi chưa dạy ngươi sao?”

“Chưa”, đứa bé lúng túng nhìn phụ thân.

“Thế thì hôm nay e rằng chúng ta phải chết cóng ở đây thôi!”, Lưu Gia Quý giận dữ hừ một tiếng, tiếp tục ra sức đẩy xe.

Đứa bé cắn môi nghĩ ngợi một lúc rồi bỗng cởi áo, “ùm” một tiếng nhảy xuống nước, nói: “Cha, con tới giúp người”.

“Tuấn Nhi lên đây đi!” Anh Nương chạy tới bên hố nước, túm lấy tay con, cố sức kéo nó lên. Lưu Gia Quý lại gạt phắt tay nàng, to giọng nói: “Đây là chuyện của cha con ta, nữ nhân đứng sang một bên. Tuấn Nhi, khá lắm! Con giữ chắc bánh xe. Chết tiệt cóng chết đi mất, chúng ta uống một ngụm rượu ngô rồi hẵng nói”.

Hắn moi trong đống áo quần bên cạnh ra một cái hồ lô đưa cho con trai. Đứa trẻ nghển cổ tu một ngụm lớn, rượu ngô xứ này nồng mà cay, xộc lên khiến nó trào nước mắt. Nó lại không muốn tỏ ra yếu đuối, chẳng đợi nước mắt chảy ra, lại tiếp tục uống một ngụm to nữa.

“Giờ còn lạnh không?” Lưu Gia Quý hỏi.

“… Không lạnh… ạnh… ạnh… ạnh… ạnh…”, nó vốn muốn đáp là không lạnh, đáng tiếc quả thật rất lạnh, răng lợi cóng va vào nhau lách cách, thốt ra tới mười mấy chữ “lạnh” liền. Nếu không phải nửa thân dưới đã hoàn toàn tê đi, cả người nó gần như sắp cứng đờ mà đổ ập xuống rồi.

“Hay là con uống quá ít, có cần uống thêm ngụm nữa không?”, nam nhân kia vẻ mặt thô dã, có chút không hài lòng nhìn đứa con trai đang lạnh cóng tới mặt mũi tái xanh, đôi môi tím bầm của mình. Hắn vốn định nói: “Vào lúc bằng tuổi ngươi, ta sớm đã…”, nhưng lại thấy bây giờ không phải là lúc để dạy dỗ con cái, bèn đưa bàn tay to lớn giữ lấy vai đứa trẻ, tựa như muốn dừng cơn run rẩy của nó, rồi hỏi: “Còn lạnh không?”.

“Cha không lạnh, con cũng không lạnh!”, đứa bé hét lên, sợ lời mình chưa đủ thuyết phục, lại nói thêm: “Thật sự không lạnh chút nào!”

“Đây mới là con trai của Lưu Gia Quý! Về sau, bất kể gặp phải chuyện khó khăn thế nào, chỉ cần nhớ tới đêm nay thì sẽ chẳng có gì con không thể vượt qua được. Nắm chắc tay vào đây!”

“Cha, tay… tay con tê dại rồi…”, giọng đứa trẻ đã pha chút nghẹn ngào.

“Tay tê thì dùng vai đỡ”, tiếng nói nghiêm khắc của người cha lại vang lên.

Hai người cùng ra sức, Lưu Gia Quý vung roi quất một tiếng thật kêu trong không trung, hai con hắc mã khỏe mạnh rướn về phía trước, cuối cùng chiếc xe cũng rời khỏi hố nước. Hai cha con tức tốc bò lên khỏi hố nước giá buốt, nhặt lấy quần áo, rồi lại tu thêm ngụm rượu lớn, Lưu Gia Quý vốc một nắm tuyết, dùng sức xoa lên đôi tay của con trai, hỏi: “Bây giờ đã khá hơn chưa?”.

“Đau!”, đứa bé cau mày đáp, cảm thấy trong bụng nóng như lửa đốt.

“Đau tức là có cảm giác, lên xe đi.”

“Cha, bao giờ con mới có thể không sợ lạnh giống người?”

“Thằng nhóc, đây là lần đầu tiên của ngươi. Thêm vài lần nữa là sẽ được thôi”, Lưu Gia Quý xoa đầu con trai và nói: “Lên xe đi, chúng ta sắp đến nơi rồi”.



Ánh dương phản chiếu trên mặt đất phủ tuyết thật chói mắt, nó đạp trên tuyết, cùng Tiên Nhi đi tới một trang viện xa lạ. Tiên Nhi mặc chiếc áo bông có thêu hình hoa thủy tiên, nước dãi thấm ướt một khoảng áo be bé trước ngực. Cô bé chẳng xinh chút nào, đôi mắt nhỏ híp thành một đường cong mỗi lúc cười. Mẫu thân thường nói, ông trời vừa khéo đang ngủ gật khi Tiên Nhi ra đời, cho nên đầu óc cô bé không mấy nhanh nhẹn, lớn lên cũng chẳng giống một ai trong nhà họ Lưu, mà cũng không moi ra được chút gì giống mình dù có tìm kỹ càng thế nào trong các đường nét trên khuôn mặt ấy. Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, răng nanh dài nhô ra, bất cứ lúc nào cũng lộ vẻ ấu trĩ và vô tri như trẻ con.

“Nhớ này, tỷ là tỷ tỷ của đệ, đệ là đệ đệ của tỷ”, nó không ngừng nhắc đi nhắc lại với cô bé suốt cả chặng đường đi: “Đệ đệ, đệ đệ, đệ đệ…”.

“Ca ca”, Tiên Nhi chẳng mảy may tiếp thu, cứ cố chấp gọi nó là ca ca.

“Tỷ lớn hơn đệ bốn tuổi đấy.”

“Ca ca.”

“Sao tỷ cứ gọi đệ là ca ca?”

“Ca ca.”

“Thôi được rồi”, nó thở dài một tiếng, rút khăn tay lau mũi cho cô bé. Trước lúc đi, Anh Nương đã đưa cho nó mang theo một đống khăn tay mềm, dọc đường đã dùng mất ba cái. Tiên Nhi không thể khống chế được những chất lỏng tiết ra trên người mình, cô bé thường đái dầm, ướt hết quần của mình. Ở đâu, cô bé cũng có thể làm những chuyện khiến Lưu gia mất mặt.

Phụ thân bảo với nó: “Tiên Nhi thích những nơi náo nhiệt, đông người, thích chơi đùa với đám trẻ con, con đi chơi với tỷ tỷ, chỉ cần đừng để nó lạc mất là được”.

Ánh mắt rụt rè, cô bé không chịu nắm tay nó, ra khỏi cửa liền co chân lên chạy. Nó đuổi kịp theo bèn lấy trong người ra một chiếc kẹo đưa vào mồm cô bé.

Cuối cùng, cô bé cũng chịu dừng lại, gọi nó một tiếng ca ca. Nó nhân cơ hội nắm lấy tay Tiên Nhi, nhưng cũng không dám nắm chặt. Cô bé miễn cưỡng nắm tay nó cùng đi về phía trước thêm mấy tuần hương, rồi dừng lại trước một cánh cổng màu xanh biếc.

Tiếng lũ trẻ đùa nghịch vọng ra từ bên trong.

Nó ngập ngừng một lát rồi đẩy cửa trang viện, đột nhiên, vô số những quả cầu tuyết bay về phía nó. Tiên Nhi thét lên rồi chạy vào trong, đám trẻ vừa ném tuyết vào người cô bé, vừa đuổi theo hét lớn: “Ngốc đại đến rồi! Ngốc đại đến rồi!”.

Trong đó có một đứa con trai gào to: “Ngốc đại không được động đậy!”.

Tiên Nhi lập tức đứng lại, tức khắc có vô số vốc tuyết ném vào cô bé. Cô bé vui thích cười lên khanh khách được một lúc, thấy nắm cầu tuyết ném vào càng lúc càng tới tấp thì lại khóc toáng lên oa oa.

“Ngốc đại, bọn ta đắp ngươi thành người tuyết, có thích không nào?”, một đứa bé trai khác nói: “Không phải ngươi luôn thích chơi trò người tuyết sao? Bây giờ bọn ta sẽ đắp một người tuyết thật…”. Chưa dứt lời, một bóng người đã xông thẳng đến, thụi vào mặt đứa con trai ấy một quyền, thằng bé nảy đom đóm mắt, tiếp đến một khuôn mặt phẫn nộ hung dữ gào lên với thằng bé:

“Không được bắt nạt tỷ tỷ ta!”

Thằng bé bị đánh cao hơn nó hẳn một cái đầu, trúng một quyền thế chỉ loạng choạng đôi chút, trong cơn tức giận bèn túm lấy cổ áo nó vật xuống đất, đè gối lên lưng nó, hỏi: “Mày là đệ đệ của ngốc đại?”.

“Đúng!”, cậu bé bị bẻ tay đau đến rơi nước mắt nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

“Thế thì mày là ngốc nhị!”

“Ta không phải ngốc nhị, ta là Lưu Tuấn.”

“Đệ đệ của ngốc đại chính là ngốc nhị!”

“Ngốc nhị! Ngốc nhị! Ngốc nhị!”, đám trẻ vỗ tay ầm ĩ đứng vây quanh nó, nó tức đến điên người bèn lật mình lại, hung dữ nhào về phía thằng bé đang bắt nạt nó.

“Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Mọi người mau đến đây đi”, bọn con trai hùa nhau đến, thoáng một cái đã tụ lại thành đám, kẹp nó vào giữa, cả bọn đang hùa vào đánh nó. Nó cảm thấy có đứa đang véo tai mình, có đứa đang đạp vào chân mình, và nó cũng đang véo tai đứa khác, đạp vào chân đứa khác, mười mấy đứa con trai túm lại một chỗ, hai mươi mấy cái chân giẫm đạp làm tuyết bay tứ tung. Nó quờ tay xé quần một đứa bên cạnh thủng một lỗ lớn rồi lại vung quyền đấm vào lưng một đứa khác, một nửa đám ấy đã gào khóc lọan cả lên. Đang náo loạn tới trời rung đất lở, bỗng có tiếng kêu thất thanh: “Chuồn mau! Có người đến đấy!”. Trong chớp mắt, bảy tám đứa đã chạy biến khỏi đám, biệt tăm biệt tích. Lưu Tuấn nhẹ bẫng người, cúi xuống nhìn thấy một đứa con trai khác bị nó đè lên đang ra sức túm lấy y phục của mình. Cơn giận chưa tan, nó ngắm chuẩn mũi thằng bé đấm đến “bình” một quyền. Máu tươi lập tức tứa ra. Đứa con trai tức giận gào lên: “Sao ngươi đấm vào mũi ta?”, nói rồi cắn vào tay nó.

Nó đấm lại một quyền, nện thẳng vào mặt thằng bé, lần này nó có chút sợ hãi, không dám dùng sức, nhưng trên khuôn mặt trắng bóc của thằng bé kia vẫn nổi rõ vết tím bầm. Lưu Tuấn đè lên cổ thằng bé, cưỡi trên mình nó, hỏi: “Nói! Lần sau còn dám bắt nạt tỷ tỷ ta nữa không?”

“Ta chưa hề bắt nạt tỷ tỷ ngươi!”

“Còn chối nữa à?”, nó dùng sức véo vào tay thằng bé. Thằng bé kia đau tới rưng rưng nước mắt nhưng cũng không muốn tỏ ra yếu hèn, chỉ đáp: “Ta không thèm chối!”

“Vừa nãy có phải ngươi ném tuyết vào tỷ tỷ ta không?”

“Ném tuyết cái gì? Ta vừa mới ra đây.”

“Ngươi vừa mới ra, thế tại sao lại bị ta đè xuống đất?”

“Ta cũng không biết. Ta thấy có người đánh nhau bèn chạy tới thôi.”

“Ngươi tới làm gì? Ngươi cũng muốn góp vui à?”

“Ta không biết các ngươi đang làm gì, ta chỉ thích đánh nhau thôi”, đứa bé kia nói.

Lưu Tuấn nghe thế, khóc dở mếu dở, bèn mau chóng buông thằng bé ra: “Thế chẳng lẽ vừa rồi ta đánh oan ngươi sao?”

Mũi đứa bé trai vẫn còn chảy máu, nó rút khăn tay trong người ra bịt lấy mũi.

“Mắt ngươi cũng sưng lên rồi”, Lưu Tuấn nói.

“Mấy ngày nữa là không sao đâu”, đứa bé nói.

“Xin lỗi, nếu ngươi sớm nói với ta, ta đã không đánh ngươi như thế.”

“Không phải lo. Chẳng phải ta cũng cắn vào tay ngươi sao? Lần sau nếu còn đánh nhau nhớ phải gọi ta.”

Đứa bé trai ấy tuy vừa gầy vừa nhỏ nhưng da trắng bóc, dáng vẻ thanh tú, thân thể cuộn trong một tấm áo bằng lông chồn.

“Ta mới tới đây”, Lưu Tuấn nói.

“Ừ.”

“Tên ta là Lưu Tuấn.”

“Ta là Mộ Dung Tử Hân.”

“Sao tên ngươi lại dài thế?”

“Không biết, ngươi cứ gọi ta là Tử Hân là được rồi. Ngươi từ đâu đến?”

“Ta… ta từ quê lên, ta là người nhà quê.”

Tử Hân cảm thấy câu này rất kỳ quái, bèn nói: “Nơi đây chính là nhà quê”.

“Ta muốn nói, ta là người vùng núi”, Lưu Tuấn sửa lại một chút.

“Ta cũng là người vùng núi, ở đây có rất nhiều núi”, rồi nó lại hỏi tiếp: “Ngày mai ngươi cũng tới trường tư thục chứ?”

“Phụ thân muốn ta đi, hay là chúng ta cùng đi.”

“Được đấy”, Tử Hân gật đầu, ngừng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi biết chữ không?”.

“Không biết.”

“Ta cũng không biết”, thằng bé bắt đầu cắn móng tay.

Lưu Tuấn hỏi: “Tại sao ngươi lại cắn móng tay?”.

“Trời sinh ra, ta đã thích cắn móng tay.”

“Đứng dậy đi, đừng ngồi mãi trên tuyết thế”, Lưu Tuấn bảo.

Đứa bé kia quờ tay mò mẫm trên tuyết một lúc, lấy ra được một đôi nạng, chậm chạp vịn đứng dậy.

“Chân ngươi làm sao thế?”

“Ta đi lại không được thuận tiện lắm”, dường như đã có cả nghìn người hỏi vấn đề ấy, trên mặt đứa bé lộ ra sự bực bội.

“Ta đỡ ngươi nhé?”

“Không cần.”

“Lần sau, nếu có ai bắt nạt ngươi, chỉ cần đến tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi đánh nhau”, thấy đứa bé mặt mũi tím tái, khăn tay bịt mũi đã thấm đỏ một mảng, đi đứng lại khập khiễng khó khăn, nó cảm thấy rất áy náy.

“Chẳng ai bắt nạt ta cả”, Mộ Dung Tử Hân nói: “Ta rất ít ra ngoài.”

“Thế ta đi tìm tỷ tỷ đây.”

“Tạm biệt”, đứa bé kia nói.