Sau khi Sở An Hạ chết đi ,thì Ninh Hải Khâm cũng ít nói hẳn. Trải qua 5 năm dài hắn cũng không yêu người nào nữa, Ninh Hải Khâm cũng không làm cảnh sát nữa. Ninh Nghi Dung biết anh hai rất yêu thương con gái, nên để con gái bên nhà ngoại. Tôn Vũ Hàn luôn được cậu hai yêu thương hết mực, dù là vật gì hắn cũng sẽ mua cho cháu gái.
Cho đến cái hôm Ninh Hải Khâm gặp được Lộ Khiết, nàng lại có vài nét rất giống Sở An Hạ. Mà cũng chính vì nàng hắn hi sinh cả mạng sống, trước khi ra đi hắn đã nói với ba mình.
"Nếu con không là cảnh sát thì tốt rồi".
Câu nói đó đã khiến ông hối hận vô cùng, ôm lấy thân thể lạnh dần của con trai mà gào khóc.
"Ông ngoại ". Tôn Vũ Hàn gọi mãi không thấy ông trả lời, nàng lại tiếp tục gọi."Ông sao vậy".
"Không có gì chỉ nhớ đến cậu con thôi". Ninh gia gia thở dài nhìn ánh trăng trên cao."Nếu như ngày đó ông đừng cố chấp thì tốt biết mấy".
"Ông có nói sẽ trách con sao, ông cũng đã già rồi. Ông cũng đã nếm trải mùi vị đau thương của sinh ly tử biệt , chẳng lẽ ông lại cố chấp mà gây ra bi kịch ấy một lần nữa sao". Ninh gia gia vỗ nhẹ đầu Tôn Vũ Hàn, con bé này luôn không nghĩ cho mình.
"Ông ngoại". Tôn Vũ Hàn gọi tên ông trong niềm vui mừng.
"Nhưng tiểu Hi phải rời khỏi nhà họ Tôn". Ninh gia gia vừa nói ra khiến cả hai giật mình, ông hiểu cả hai đang nghĩ gì."Tuy hai con không cùng huyết thống, nhưng trong giấy tờ vẫn là mẹ con,hai đứa không muốn kết hôn sao".
Tôn Vũ Hàn nghe ông nói xong thì sửng người, ông đã nghĩ đến tới việc đó luôn sao.
"Gia gia không cần lo ,con sẽ có cách". Tôn Vũ Hi im lặng nãy giờ lên tiếng nói, ánh mắt lóe sáng lên.
Ninh gia gia ngồi một lát thì rời đi,trước khi đi đã để lại một câu."Có muốn làm gì thì nhớ về đến phòng hãy làm, ông già rồi thấy được thì không tốt ". Ninh nói xong thì cười lớn bước đi. Đối với ông mà nói hai nữ nhân yêu nhau đúng là không thể chấp nhận, nhưng cháu gái ông thì có thể.
Tôn Vũ Hàn nghe lời ông nói thì mặt đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn cô đầy trách móc. Tôn Vũ Hi cười cười gãi chớp mũi rồi ngồi xuống cạnh nàng, tay ôm lấy eo nàng kéo lên. Tôn Vũ Hàn lại ngồi lên đùi cô một lần nữa, vòng tay cô ôm chặt eo nàng.
"Tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn lớn tiếng gọi lỡ người khác thấy thì làm sao, mới lúc nãy bị ông ngoại bắt gặp xấu hổ muốn chết.
"Con chỉ muốn ôm mẹ thôi". Tôn Vũ Hi cằm tựa lên vai nàng ,âm thanh ôn nhu phả vào tai nàng.
Tôn Vũ Hi hiểu ý nàng đã đồng ý, cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi nàng. Mềm mại xen lẫn ngọt ngào, mùi hương trà xen vào hơi thở của nhau. Tôn Vũ Hi luôn hôn nàng rất dịu dàng, nhưng lại khiến lòng nàng nhộn nhạo. Tôn Vũ Hàn đưa tay chóng lấy bả vai cô,nàng đã có dấu hiệu động tình. Tôn Vũ Hàn vì cơ thể mình quá mẫn cảm mà vô cùng xấu hổ, nàng lo sợ không biết cô sẽ nghĩ sao về mình.
Tôn Vũ Hi bị nàng làm tách khỏi nụ hôn, còn chưa thỏa mãn nên có hơi buồn bực. Nhưng khi thấy gương mặt ửng đỏ mê người của nàng thì như phát hỏa, Tôn Vũ Hi nắm lấy tay nàng lại cúi xuống hôn nàng.
"Ưm ...đừng tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn bị hôn đến mềm nhũn, tay không còn sức để thoát khỏi cô.
Tôn Vũ Hi hôn một lúc thì dừng lại, cô sắp không kìm chế được nữa rồi. Không được,Tôn Vũ Hi tự nhủ với lòng như thế, nếu bị phát hiện thì nguy lắm. Tôn Vũ Hi nhìn nàng mềm nhũn trong lòng mình, hít sâu một cái ngẩng mặt nhìn lên trời.
Đêm nay trời nhiều sao quá nhỉ?.
Tôn Vũ Hàn nằm trong lòng cô đến khi bình ổn hơi thở, lại nhìn ra sự kìm nén của cô. Tôn Vũ Hàn đưa tay lên vuốt ve gò má mịn màng của cô, thật mềm mại dễ thương vô cùng.
''Ngoan đợi về nhà". Tôn Vũ Hàn mỉm cười đứng lên khỏi đùi cô, dưới ánh trăng lại nhìn thấy sườn mặt nghiên nghiên của nàng.
Tôn Vũ Hi ngẩn người nhìn nàng như thế, dưới ánh trăng nàng càng thêm dịu dàng. Tôn Vũ Hi bổng nhớ lại cái ngày cô bị người đàn bà kia bỏ rơi, lúc rơi xuống sông đến lúc tỉnh lại. Cô đã nhìn thấy một thiên thần, một thiên thần với nụ cười đẹp nhất trên đời. Lúc đó cô đã từng nghĩ nếu cô cứ thế ngắm nhìn thiên thần ấy, ngắm đến mãi mãi thì tốt biết mấy.
"Tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn vỗ nhẹ vào má cô, bên gò má nàng lại thoáng ửng hồng. Nàng nhìn ra được trong ánh mắt cô là mê luyến, mà người trong ánh mắt cô chính là nàng.
"Thật sự tốt biết bao". Tôn Vũ Hi đứng lên nắm lấy tay nàng, miệng thì thầm như thế.
"Sao". Tôn Vũ Hàn không nghe được lời cô nói nên hỏi lại, nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
Tôn Vũ Hi không nói gì, cô bổng khụy chân xuống. Hai tay vòng qua sau lưng ra dấu muốn cõng nàng, ánh mắt còn thiết tha mong chờ. Tôn Vũ Hàn thấy thế thì có chút thẹn thùng, nàng sao lại để con gái cõng chứ. Tôn Vũ Hi chu môi giận dỗi, cô lại nắm lấy tay nàng kéo kéo. Tôn Vũ Hàn nhìn cô rồi áp người lên lưng cô, Tôn Vũ Hi mỉm cười tay vòng qua đỡ lấy nàng.
Tôn Vũ Hàn ngã đầu trên lưng cô,tay vòng qua ôm lấy cổ cô. Tôn Vũ Hàn luôn cho rằng con gái cần được nàng bảo vệ, không biết từ lúc nào cô lại trở nên mạnh mẽ như thế. Cô khiến nàng cảm thấy mình rất nhỏ bé, trong khi cái tuổi thì lớn hơn cô rất nhiều. Nàng hơi ngẩn đầu hơi thở phả vào tai cô, nhẹ nhàng nói.
"Mẹ yêu con".
Tôn Vũ Hi mỉm cười những lời này chỉ dành cho cô thôi, nếu là lúc trước chắc cô sẽ rất buồn phiền. Nhưng bây giờ khi hiểu được lòng nàng, thì lại là ngọt ngào ấm áp. Nếu là người khác họ sẽ nghĩ điều đó là tất nhiên, nhưng đối với cô điều này rất khó tìm được.
"Mẹ biết không lúc nhỏ con đã từng nói với gia gia một điều". Tôn Vũ Hi vừa cõng nàng đi vừa nói, cô cười nhẹ một tiếng. "Con nói khi lớn lên sẽ cưới mẹ làm vợ ,chỉ như thế mới bảo vệ được cho mẹ".
"Sao con lại nghĩ vậy". Tôn Vũ Hàn hơi giật mình, một đứa nhỏ làm sao lại biết được điều này.
"Ha nói sao giờ, chắc nhờ vào dì Phi". Tôn Vũ Hi hơi dùng sức nâng nàng lên một chút, khiến nàng tựa sát vào má mình.
"Chị ấy nói với con như thế". Tôn Vũ Hàn nhíu mày, sao chị ấy lại dạy trẻ con như thế được.
"Dì Phi nói thế là do say rượu, con chắc dì cũng không biết mình nói gì đâu". Tôn Vũ Hi lại bật cười, bây giờ mà dì Phi biết được sẽ thế nào nhỉ. Có khi nào lúc cô cùng mẹ đang thân mật, nếu dì Phi thấy sẽ thế nào nhỉ. Tôn Vũ Hi không biết suy nghĩ của mình đã trở nên biếи ŧɦái từ lúc nào, lúc thân mật mà lại muốn người khác nhìn thấy.
"Cũng phải cảm ơn chị ấy". Đúng là phải cảm ơn rồi, nếu không chị ấy thì nàng cùng cô không có được hạnh phúc như bây giờ.
Duyên phận đúng là rất kỳ diệu, nếu như lúc đó cả hai không gặp nhau thì sẽ không tồn tại trên đời này. Tôn Vũ Hàn đã cứu cô cũng chính là cứu bản thân mình, nếu không có cô nàng cũng đã tìm cách chết đi rồi.
Tôn Vũ Hàn cũng không ở lại nhà ông ngoại được lâu, Lý Vị Nguyên gọi đến nói nàng biết xảy ra một số vấn đề ở công ty. Tôn Vũ Hàn nghe xong thì nhíu mày không vui, xem ra phải về xử lý rồi.
Tôn ba cùng Tôn mẹ không cùng về với hai người, Tôn mẹ muốn ở lại chăm sóc cho Ninh gia gia. Lời của Ninh gia gia nói hôm đó khiến bà nhận ra một điều, bà chưa làm tròn đạo hiếu.
Ngồi trên xe Tôn Vũ Hi thấy mẹ cau mày thì không vui, cô đưa tay nhẹ vuốt mi tâm của nàng. Tôn Vũ Hàn thở dài một hơi rồi nhìn cô, chân mày cũng giản ra. Nàng hơi nghiêng người tựa đầu vào vai cô, rắc rối này nguyên nhân có lẽ do nàng đi. Tôn Vũ Hàn nhận được cuộc gọi của Lý Vị Nguyên, nội dung có liên quan đến Trần Tầm.
Trần thị muốn tranh giành dự án với công ty, chủ yếu là muốn nàng ra mặt. Thật là một nam nhân tham lam, hắn đã có vợ mà còn đến tìm nàng. Từ lúc gặp lại Trần Tầm trong buổi tiệc nàng đã không thích rồi, vẫn cái kiểu mình không làm gì có lỗi đó. Nếu Tôn Vũ Hàn biết được lần này Trần Tầm không đánh chủ ý lên nàng, mà là muốn con gái nàng thì chắc nàng sẽ tức giận lắm.
Tôn Vũ Hàn vừa về đến nhà đã lập tức đến công ty, Tôn Vũ Hi thì về nhà trước. Tôn Vũ Hàn vừa bước vào văn phòng tổng giám thì đã nhíu mày, kẻ không muốn gặp sao cứ tìm đến.
"Chị Hàn". Người gọi tên nàng không ai khác chính Đinh Tu Kiệt, cái người ngày nào cũng mua chuộc Tôn Vũ Hi.
"Cậu đến đây làm gì". Tôn Vũ Hàn lạnh lùng hỏi, nàng không mấy thiện cảm với người này.
"Tôi muốn theo đuổi chị, chẳng phải tôi đã nói rồi sao". Đinh Tu Kiệt háo hức nói, hắn không biết là tự mình gây ra phiền toái.
"Cậu không phiền nhưng tôi rất phiền, tôi không thích cậu, từ nay cậu đừng đến đây nữa". Tôn Vũ Hàn ngồi vào ghế, nàng rút một vài tài liệu để xem. Chỉ mở ra trang đầu Tôn Vũ Hàn đã nhíu mày ngẩng đầu lên, đây là văn phòng tổng dám sao hắn được quyền vào đây. Tôn Vũ Hàn liếc mắt nhìn qua Lý Vị Nguyên bên cạnh, khiến nàng cũng run lên . "Ai cho cậu ta vào đây".
"Đinh thiếu gia nói đến là vì hợp đồng đã ký kết, bên Đinh thị cử cậu ta tới". Lý Vị Nguyên bị khí tràng lạnh lẽo của Tôn Vũ Hàn dọa sợ, dù không phải là lần đầu tiên nhưng nàng vẫn sợ hãi.
"Hủy". Tôn Vũ Hàn lại lạnh lùng thốt lên một chữ, nàng không muốn dây dưa với những người như vậy.
"Chị... chị đừng cao ngạo làm giá như thế". Đinh Tu Kiệt bị nàng nói như thế thì nổi giận, cao ngạo gì chứ cũng chỉ là một bà chị lớn tuổi, hắn yêu thích đã tốt lắm rồi.
"Cao ngạo, làm giá". Tôn Vũ Hàn nhếch môi cười đầy chế giễu."Cậu là đang cố sức theo đuổi tôi đó, tôi cũng không bảo cậu theo đuổi tôi. Tôi cao ngạo như thế mà cậu còn theo đuổi, không phải cậu bị mù à".
Đinh Tu Kiệt bị nàng nói đến tức điên, nhưng hắn không thể biện giải được. Nàng nói đều đúng là do hắn theo đuổi nàng, hắn thật ngu ngốc khi nói điều đó. Còn một điều nữa là hắn đã chọc giận nữ nhân này,nếu nàng hủy hợp đồng, hắn mà về nhà thì ba sẽ đánh chết hắn.
"Chị Hàn là do tôi không đúng". Đinh Tu Kiệt buộc lòng phải xuống nước năn nỉ, hắn chỉ mong nàng giữ lại sự hợp tác này.
"Tiễn khách". Từ đôi môi mềm mại lại thốt lên hai chữ, cái gan can đảm mới mắng chửi nàng đâu rồi chứ.
Lý Vị Nguyên lập tức đưa tay ra dấu mời hắn ra ngoài, nàng không chịu nổi khí tràng này mà. Đinh Tu Kiệt trắng mắt nhìn nàng, nhưng nàng không thèm để ý hắn. Lần này là tiêu thật rồi, ba hắn sẽ không tha cho hắn. Thật chơi ngu quá mà ,lại đi đấu với nữ cường nhân.
Tôn Vũ Hàn nhìn theo ra cửa đến khi đóng lại, coi như giận cá chém thớt cũng được. Ai bảo nàng đang tức giận mà hắn còn đến ,xem như cho nàng trút giận, Tôn Vũ Hàn hừ lạnh lại tiếp tục xem tài liệu. Dự án lần này khá lớn, nếu có được sẽ thuận lợi cho việc phát triển của công ty. Nhìn chung Trần thị cũng sẽ không cần dự án này, nàng nhíu mày muốn đánh thì sẽ tận lực mà đánh.
Tôn Vũ Hàn cho người điều tra một số thông tin của Trần thị, việc không ngờ tới chính là Trần thị lại phát triển lớn mạnh như thế. Nàng có lẽ phải bàn lại kế hoạch với Trình Vân Phi, chị ấy cũng đang muốn giành một dự án mà Trần thị đang đầu tư. Nếu hắn đã giành với nàng, thì nàng sẽ giành với hắn.
Tôn Vũ Hi nhìn lên đồng hồ, cũng gần 9h rồi mà mẹ vẫn chưa về. Cô đã nấu bữa tối cho nàng, chỉ chờ nàng về cùng ăn thôi. Tôn Vũ Hi ngồi trên sofa mở TV lên xem, thật chán ngắt không thú vị gì cả. Lúc trước xem cùng mẹ cả hai hay thảo luận về chương trình trên TV, lúc đó cô xem hào hứng vô cùng. Quả nhiên chỉ khi có nàng, những điều vô vị cũng trở nên có ý nghĩa.
Tiếng mở cửa vang lên Tôn Vũ Hi vội chạy đến chờ nàng, chân trần chạm đất hơi lạnh lẽo. Tôn Vũ Hàn vừa mở cửa đã thấy con gái mỉm cười chào đón, nhưng khi nhìn xuống chân thì nhíu mày.
"Con đó sao không đi dép vào". Tôn Vũ Hàn lấy dép trên kệ đưa cho cô, cái thói quen khó bỏ.
"Con không lạnh". Tuy nói thế nhưng chân lập tức mang dép vào, ấm áp từ bộ lông trên dép bao bọc lấy chân cô.
Tôn Vũ Hàn liếc mắt nhìn cô, nàng cởi giày cao gót ra mang vào dép giống hệt của cô. Tôn Vũ Hi lè lưỡi rồi ôm lấy cánh tay nàng, còn đưa tay cầm túi xách giúp nàng. Tôn Vũ Hàn biết cô nịnh nọt để không bị mắng, nhưng lại hạnh phúc vô cùng. Nếu mỗi ngày đi làm về , khi nàng mở cửa ra đều thấy cô thì thật ngọt ngào. Cô luôn đợi nàng trở về, đợi nàng mỉm cười với cô.
Tôn Vũ Hàn đi vào phòng tắm, nàng hôm nay thật mệt mỏi. Tôn Vũ Hi thì vào phòng bếp hâm nóng lại thức ăn, rồi đem ra bàn đợi nàng. Tôn Vũ Hàn tắm xong thì mặc vào váy ngủ cô mua cho nàng, khi nhìn lại sao lại gợi cảm thế này. Tôn Vũ Hàn mở to mắt nhìn mình trong gương, con bé này thật sự háo sắc. Tuy nói như thế nàng vẫn không thay váy khác, muốn nàng mặc thì nàng sẽ mặc cho cô xem. Tôn Vũ Hàn mỉm cười, nàng muốn xem phản ứng của cô.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Tôn Vũ Hi nhìn nàng ánh mắt lóe sáng. Nhà nàng tự bao giờ lại nuôi một tên sắc lang thế này, Tôn Vũ Hàn môi mỏng cong lên. Tôn Vũ Hi như người mất hồn, a đường cong kia thật hiện ra rõ ràng. Tôn Vũ Hi bất giác chép miệng, cái eo của nàng thật là nhỏ nhắn.
"Nhìn đủ chưa". Tôn Vũ Hàn ngồi xuống ghế chống tay hỏi nàng, vô tình lại làm lộ ra thêm đường cong nóng bỏng.
Tôn Vũ Hi lại bị mê hoặc, cô không nghe thấy nàng hỏi gì chỉ nhìn vào đường cong ấy. Tôn Vũ Hàn cúi xuống nhìn lại cười lên, con bé này là muốn ăn nàng đây.
"Muốn ăn không". Tôn Vũ Hàn dùng tay nâng hai má cô lên, môi hồng hé mở.
"Muốn". Tôn Vũ Hi nuốt nước bọt không suy nghĩ trả lời, mắt chớp chớp tỏa sáng.
"Vậy thì mau ăn cơm đi". Tôn Vũ Hàn lại ôm lấy má cô dùng lực khiến cô nhìn vào bàn ăn, muốn ăn thì cơm đã có sẵn.
Tôn Vũ Hi chu môi nàng thừa biết cô muốn ăn cái gì mà, Tôn Vũ Hi mỉm cười cầm đũa gắp thức ăn. Cô vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên cạnh, quả thực là mỹ vị mà.
_______________________________________
Mình lại tìm được thêm đây nè.
Đã ngỏ lời nhưng lại xem mình là người vô hình hazzz.
Buồn không mấy bạn, truyện mình viết lại phải gở xuống sao, truyện cover lại được đăng sao.
Thật bất công quá.