Mẹ! Ta Yêu Ngươi

Chương 40: Có lẽ là không nợ




Ninh Hải Khâm theo lời nhắn đến nhà Sở An Hạ, hắn im lặng theo nàng vào nhà. Sở An Hạ không ở cùng với Sở Hằng, căn nhà này là tự cô mua. Căn nhà không lớn lắm, bên cạnh có một hồ cá nhỏ. Hồ cá này là do Ninh Hải Khâm xây nên, bên trong hồ là những chú cá huyết anh vũ. Sở An Hạ rất thích chúng, vì chúng nhìn rất dễ thương mũm mĩm.

Ninh Hải Khâm ngồi xuống sofa, hắn đưa mắt nhìn nàng đang làm gì trong bếp. Sở An Hạ gọt một ít táo, rồi đem đến đặt trên bàn. Ninh Hải Khâm cứ nhìn theo từng động tác của nàng, từ lúc vào đến giờ không ai lên tiếng cả.

"Hạ Hạ em đừng buồn, anh sẽ nhất quyết không rời xa em". Ninh Hải Khâm đứng lên ôm lấy nàng, hắn lúc ra khỏi nhà lại cãi nhau với ba.

"A Khâm buông em ra đi". Sở An Hạ đánh nhẹ vào tay Ninh Hải Khâm,  nàng đang định làm cơm cho hắn ăn.


"Anh không buông ". Ninh Hải Khâm càng ôm chặt hơn, hắn sẽ không buông nàng ra.

Sở An Hạ im lặng nhìn vào khung ảnh chụp treo trên tường, trong ảnh nàng cùng hắn đang cười rất vui vẻ. Sở An Hạ nhắm mắt lại rồi đột nhiên mở ra, ánh mắt kiên định như quyết định điều gì.

"A Khâm ". Sở An Hạ nhẹ nhàng gọi tên hắn, giọng nàng có chút quyến rũ.

Sở An Hạ gọi xong thì xoay người lại, tay choàng lên cổ Ninh Hải Khâm kéo xuống. Môi chạm môi ngọt ngào đan xen cùng hơi thở, Ninh Hải Khâm trong lòng như có lửa, nhưng hắn lại cố kìm nén. Hắn đã từng hứa với nàng, khi kết hôn mới động chạm vào nàng.

"A Khâm có muốn em không ". Sở An Hạ cầm lấy tay Ninh Hải Khâm đặt lên ngực mình, kề sát vào tai hắn nói khẽ khàng.

"Hạ Hạ". Ninh Hải Khâm bất ngờ vì lời nàng nói, nàng là đang câu dẫn hắn sao.


Sở An Hạ không để ý đến lời gọi của Ninh Hải Khâm, nàng dùng cơ thể ép sát vào người hắn. Ninh Hải Khâm càng lúc càng không kìm chế được, dục hỏa trong người bùng cháy. Ninh Hải Khâm đưa tay bế bổng nàng lên, hắn không thể chờ đợi được nữa. Cánh cửa phòng từ từ khép lại, nhưng không thể che đi được âm thanh nỉ non trong phòng kia.

Sở An Hạ gối đầu trên cánh tay Ninh Hải Khâm, nàng im lặng ngắm nhìn hắn ngủ. Nàng đã thuộc về hắn rồi, cũng chỉ thuộc về mình hắn thôi. Ninh Hải Khâm khi tỉnh lại nhìn thấy nụ cười của nàng, hắn ôm lấy nàng hôn lên tóc nàng. Ninh Hải Khâm không định về nhà, hắn cùng ba cãi nhau nên mới đi.

Sau đêm hôm đó hắn cùng nàng đã trải qua bao nhiêu lần thân mật, cũng đã gần hai tháng hắn không về nhà. Hắn cũng không đến nơi làm việc ,chỉ đi tìm một công việc bán thời gian bên ngoài. Cuộc sống cứ như thế trôi qua,cho đến một ngày hắn nhận được điện thoại.


Ninh Hải Khâm nhíu mày nhìn màn hình hiện thị cái tên quen thuộc, suy nghĩ một chút mới bắt máy nghe.

"Anh hai ba bị trúng đạn đang làm phẫu thuật, anh hai mau đến bệnh viện đi". Ninh Nghi Dung giọng nói mang theo âm mũi, rõ ràng là đang khóc.

Ninh Hải Khâm như người chết lặng , hắn nhìn điện thoại rồi bật người chạy đi. Vì thế khi Sở An Hạ về đến nhà thì không thấy hắn đâu, nàng gọi điện nhưng không ai bắt máy. Sở An Hạ rất lo lắng ,nàng vội mở cửa ra định đi tìm. Nhưng khi cửa mở ra,thấy người đứng trước mặt thì kinh ngạc vô cùng.

Ninh Thương Phong bị bắn ở phần bụng trái, sau khi lấy viên đạn ra đã đỡ hơn nhiều. Ông nằm trong phòng bệnh mắt nhìn vợ mình đang khóc, kể cả con gái cũng ngồi khóc theo. Ninh Thương Phong nhìn cậu con rể ôm cô cháu gái mà lắc đầu, ánh mắt Tôn Chấn Nguyên chỉ toàn bất đắc dĩ.
"Ba". Cửa đột nhiên mở ra , Ninh Hải Khâm hốt hoảng chạy vào.

"Anh còn biết gọi tôi là ba sao, tôi tưởng là mình không có con trai ấy chứ ". Ninh Thương Phong hừ lạnh nói ra những lời châm chọc, ông thật không cần đứa con trai như thế.

"Ba đừng nói vậy, con rất lo cho ba". Ninh Hải Khâm đứng bên cạnh giường, hắn cúi đầu nhìn ba mình.

"Chứ không phải anh đợi tôi chết mới vừa lòng sao". Ninh Thương Phong lớn tiếng nói, điều này lại làm động đến vết thương khiến ông nhíu mày.

"Con không có ý đó, con chỉ muốn ba chấp nhận Hạ Hạ ". Ninh Hải Khâm ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên định nhìn ba mình.

"Anh đừng có mơ". Ninh Thương Phong bật người dậy, vết thương vì thế mà lại bị động nên chảy máu.

"Ông mau nằm xuống, ông không biết đau à". Cố Cẩm vội đỡ lấy ông ,nước mắt không ngừng rơi, bà khóc lớn hơn khi thấy máu lại chảy ra.
"Anh hai ,anh nên đi ra ngoài đi". Ninh Nghi Dung cũng đứng lên nói, giờ ba đang rất kích động nên không thể để anh chọc tức.

Ninh Hải Khâm nhìn ông một lúc rồi đi ra ngoài, hắn thở dài ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang.

"Ba chỉ lo cho anh thôi". Tôn Chấn Nguyên bế con gái ngồi xuống cạnh hắn, vừa yêu thương dỗ con gái vừa nói.

"Anh biết nhưng anh rất yêu Hạ Hạ ". Ninh Hải Khâm tay đang vào nhau nắm chặt, đầu đã gục xuống đụng vào tay.

"Cái gì cũng cần có thời gian, anh cố gắng thuyết phục ba sẽ được thôi ". Tôn Chấn Nguyên vỗ vào vai hắn ,chỉ cần thật sự nổ lực hết mình sẽ làm được mà.

Ninh Hải Khâm gật đầu ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, chỉ cần hắn kiên nhẫn là sẽ làm được. Ninh Hải Khâm nhớ ra điều gì đó, hắn lấy điện thoại ra định gọi cho Sở An Hạ. Khi vừa mở lên đã thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, hắn gọi điện lại nhưng không thấy bắt máy. Ninh Hải Khâm chỉ đành nhắn tin báo chuyện ba hắn cho nàng, có thể hắn sẽ không về sớm được.
Ngày hôm sau, Ninh Hải Khâm sau khi biết được ba mình sắp làm thủ tục xuất viện thì nhíu mày. Ba vẫn chưa khỏe mà cứ đòi về nhà, hắn ta lại không thể khuyên can vào lúc này. Tôn Chấn Nguyên là người lo liệu mọi chuyện, còn em gái hắn đã đến siêu thị mua một ít đồ cần thiết. Ninh Hải Khâm suy nghĩ một chút rồi đến nhà Sở An Hạ, dù sao thì hắn cũng không thể về nhà.

Ninh Hải Khâm mở cửa ra thì thấy bên trong không có ai, hắn đi một vòng cũng không thấy. Ninh Hải Khâm bắt đầu lo lắng nàng gặp chuyện,hắn lấy điện thoại gọi điện cho nàng. Điện thoại vẫn không ai bắt máy, hắn gọi lại thì nghe âm thanh phát ra từ trong tủ. Ninh Hải Khâm tìm được điện thoại của nàng, Sở An Hạ không bao giờ ra ngoài mà không đem theo điện thoại.Đang suy nghĩ thì điện thoại lại reo lên là của em gái hắn.
"Anh nghe". Ninh Hải Khâm mở điện thoại lên nghe, hắn bước ra khỏi nhà muốn đi tìm nàng.

"Mày có khỏe không,tao  rất vui vì nghe tiếng của mày ". Điện thoại vang lên một giọng nam nhân xa lạ, còn vang lên tiếng cười lớn.

"Là ai". Ninh Hải Khâm đứng lại nhìn vào màn hình điện thoại, không thể nào nhầm số được.

"Tao là Sở Hằng, tao đang giữ em gái mày, nếu muốn cứu thì đến địa chỉ tao gửi qua. Khôn hồn thì nên biết điều mà qua đây một mình, mày mà dẫn thêm người tao sẽ gϊếŧ em gái mày ". Sở Hằng nói xong thì cúp máy, hắn nhìn vào Ninh Nghi Dung mỉm cười.

"Ông mau thả tôi ra đi ,ông làm như thế sẽ khiến chị Hạ thêm đau khổ ". Ninh Nghi Dung bị trói ngồi dưới đất, nàng không cầu xin cũng không la hét ồn ào.

"Tao không cần sau khi gϊếŧ hắn, tao sẽ đưa Hạ Hạ rời đi". Sở Hằng ném mạnh điện thoại xuống đất, hắn quay lưng đi ra ngoài.
Sở Hằng đứng ngoài cửa nhìn về một cửa phòng khác, hắn đi nhẹ nhàng đến cửa phòng đó. Tay vặn nắm cửa nhẹ nhàng mở ra, chỉ hơi hé cửa nhìn vào, con gái hắn quả nhiên ngủ say. Sở Hằng đã cho người bỏ thuốc ngủ vào nước của con gái, khi xong chuyện lập tức đưa nàng đi.

Nhưng Sở Hằng không ngờ rằng khi cánh cửa vừa đóng lại, thì Sở An Hạ đã mở mắt ra. Nàng không hề uống ly nước đó, nàng chỉ giả vờ mà thôi. Tất cả những gì ba nàng đã nói, nàng đã nghe thấy rõ ràng. Sở An Hạ nhất định sẽ không để ba mình phạm thêm sai lầm, nàng không muốn ba mình tội càng thêm tội.

Ninh Nghi Dung cố gắng thoát ra nhưng không được, anh hai nhất định sẽ đến một mình. Nàng phải làm sao đây, nàng rất muốn mau chóng trở về với con gái.

"Két". Âm thanh của cánh cửa gỗ mở ra,một bóng dáng mảnh khảnh bước vào. Sở An Hạ nhẹ nhàng ra hiệu cho Ninh Nghi Dung, nàng cởi trói cho Ninh Nghi Dung rồi đưa nàng ra ngoài. Sở An Hạ nắm lấy tay Ninh Nghi Dung kéo đi,cho đến khi ra khỏi căn nhà gỗ.
"Em đi đi". Sở An Hạ nhìn xung quanh rồi chỉ đường cho Ninh Nghi Dung, nàng không muốn ba làm điều sai trái nữa.

"Còn chị anh hai sẽ lo lắng lắm ". Ninh Nghi Dung đi được mấy bước thì dừng lại, nàng quay đầu hỏi Sở An Hạ.

"Có lẽ là có duyên không nợ ,nhờ em nói với A Khâm hãy quên chị đi,chị sẽ rời khỏi nơi đây ". Sở An Hạ khi nói ra nước mắt đã chảy xuống, buông tay được không nàng yêu hắn nhiều thế mà.

"Nhưng ". Ninh Nghi Dung còn chần chờ.

"Em nhanh đi đi ,em còn phải ngăn A Khâm đến đây nữa". Sở An Hạ đẩy nàng đi,một lát bị phát hiện thì nguy to.

Ninh Nghi Dung nhìn nàng rồi chạy thật nhanh, bây giờ ngăn anh hai sau này rồi tính tiếp. Nàng không tin là anh hai sẽ không tìm được Sở An Hạ, anh nàng rất cố chấp sẽ yêu một người di nhất mà thôi.

Nhưng có lẽ Ninh Nghi Dung không hề biết rằng, khi nàng vừa chạy được đến chân núi, thì Ninh Hải Khâm đã đi lên bằng đường khác. Ninh Nghi Dung chạy một đoạn thì bắt được một chiếc taxi, nàng không biết tại sao chiếc taxi này lại trùng hợp ở đây. Đa số xe chở khách cùng taxi sẽ không đến khu này, vì đường nơi đây hay bị sạt lở do gần núi.
"Sao cô lại đến đây, nếu không có người khách kia thì cô không thể về nhanh được đâu". Tài xế lái xe có chút không tin nói, hôm nay toàn gặp những người kỳ lạ.

"Người khách là nam nhân ". Ninh Nghi Dung vội vàng hỏi, không lẽ anh hai đã đi lên rồi sao.

"Phải là nam nhân ". Tài xế thành thật trả lời, chỉ không hiểu sao cô nàng lại biết.

"Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không, điều này liên quan đến mạng người ". Ninh Nghi Dung chỉ vào điện thoại nói, điện thoại của nàng đã bị Sở Hằng lấy mất.

"Được ". Tài xế không hề chần chừ, hắn lấy điện thoại đưa cho Ninh Nghi Dung. Hắn không sợ nàng lừa hắn, hắn đã từng mơ ước là một cảnh sát, nên nếu cứu người hắn luôn sẵn sàng.

Ninh Nghi Dung nhận lấy điện thoại lập tức gọi về báo cho cha mình, nàng chỉ mong họ đến sớm để cứu anh hai. Mà lúc này lòng của Ninh Hải Khâm lo lắng không kém, hắn phải nhanh chóng cứu em gái ra. Ninh Hải Khâm theo sự chỉ dẫn của tin nhắn đến nơi này, hắn đi thêm chút nữa thì thấy một ngôi nhà. Ninh Hải Khâm tiến đến gần, hắn chần chừ một lúc thì mở cửa ra.
"Đến rồi à". Sở Hằng ngồi trên ghế ,tay phải cầm khẩu súng, tay trái thì lắp băng đạn vào.

"Tôi đã đến theo yêu cầu ,ông mau thả Nghi Dung ra". Ninh Hải Khâm đứng trước mặt Sở Hằng lên tiếng, hắn nhìn những người xung quanh một lượt.

"Thả". Sở Hằng nói xong thì cười vang."Mày tin lời tao nói đến vậy sao,tao sẽ cho mày chứng kiến cảnh em gái bị cưỡng bức ".

"Ông dám ". Ninh Hải Khâm rút súng trong người ra hướng về phía Sở Hằng, nếu ông ta dám hại Nghi Dung thì hắn sẽ liều cái mạng này.

"Mày nghĩ tao không dám". Sở Hằng đập bàn đứng lên, hắn cười ha hả rồi im bặt." Lôi con bé đó ra đây, tao cho chúng mày hưởng thụ ".

Ninh Hải Khâm tay siết chặt súng trên tay mình, chỉ cần thấy em gái thì hắn sẽ bất chấp cứu nàng. Chờ một lúc lại không thấy dẫn người ra,tên thuộc hạ đi ra lại không dẫn theo ai.
"Người đâu". Sở Hằng quát lớn.

"Chạy rồi thưa ông chủ ". Tên thuộc hạ sợ sệt lùi về sau một bước, không hiểu tại sao cô ta lại chạy được.

"Toàn một lũ ăn hại, một đứa con gái cũng không giữ nổi ". Sở Hằng cầm súng chĩa vào hắn, nếu không vì chạy trốn cần có người thì đã bắn chết hắn.

"Là con thả Nghi Dung". Sở An Hạ từ sau cánh cửa vừa đi vừa nói, nàng tiến đến chỗ của Ninh Hải Khâm." Ba dừng lại đi đừng gây thêm tội ác nữa".

''Con được lắm lại dám giúp người ngoài, con mau tránh ra". Sở Hằng chĩa súng vào Ninh Hải Khâm nhưng bị nàng che mất.

"Đừng mà ba". Sở An Hạ nhất quyết che chở cho Ninh Hải Khâm.

"Con tránh ra nếu không.. ". Sở Hằng chưa nói được hết câu đã nghe tiếng con gái la lên.

"Con mang thai rồi, là con của A Khâm. Chẳng lẽ sau này khi nó hỏi chuyện, con lại nói ông ngoại đã bắn chết ba con sao". Sở An Hạ cắt ngang lời ba mình.
"Con ...con". Sở Hằng run rẩy chỉ vào Sở An Hạ, đứa con bất hiếu.

Đang lúc này bên ngoài lại phát ra âm thanh rất lớn, cửa bị phá hỏng rất nhiều cảnh sát ập đến. Sở Hằng vội rút về phía sau ,hắn cũng biết chừa một con đường lui. Trong lúc lơ đễnh, Sở Hằng nhìn thấy con gái tránh ra khỏi người Ninh Hải Khâm. Sở Hằng lập tức giơ cao súng bắn liên tục, những viên đạn bay vút cấm vào da thịt. Ninh Hải Khâm ôm lấy Sở An Hạ, nàng đã thay hắn đỡ lấy chúng.

"Hạ Hạ ". Sở Hằng nhìn thấy mình bắn trúng con gái thì làm rơi cả súng, hắn như chết lặng mặc cho tay bị còng lại.

"Hạ Hạ". Ninh Hải Khâm ôm lấy nàng, máu chảy ra ướt đẫm bộ váy hồng nhạt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"A Khâm...khục". Sở An Hạ gọi tên hắn một cách yếu ớt, miệng ho ra một ngụm máu tươi.
"Anh sẽ đưa em đi bệnh viện, em phải cố gắng lên ". Ninh Hải Khâm muốn bế nàng lên ,nhưng hắn lại phát hiện cánh tay bị trúng đạn.

Ninh Hải Khâm không bế nàng nổi, hắn đỡ nàng lên cõng nàng trên lưng. Do đường lên là đường núi nên xe không thể lên được, Ninh Hải Khâm đành chạy bộ xuống.

"A Khâm... Khụ ...em ". Sở An Hạ muốn nói nhưng không còn sức lực nữa.

"Em đừng nói để dành sức, em phải cố lên còn con của chúng ta nữa ". Ninh Hải Khâm vừa thở vừa nói, hắn cảm thấy con đường càng lúc càng dài.

"Em muốn sinh con cho anh...khụ... em muốn cùng anh...khụ ...cùng anh  chăm sóc chúng ". Sở An Hạ tuy nói thế nhưng hơi thở đã yếu dần, nàng cố gắng dùng hết sức lực ôm lấy cổ hắn. Đầu nàng tựa vào vai hắn nhích lên một chút, đôi môi đỏ vì máu chạm vào má hắn."Em yêu A Khâm ".
Tiếng nói vừa dứt thì ánh mắt nàng từ từ khép lại, nàng không thể nhìn thấy A Khâm nữa rồi. Nàng muốn chăm sóc A Khâm rất muốn, nàng muốn sinh thật nhiều con cho A Khâm. Nhưng nàng không làm được rồi, A Khâm em yêu anh ,em không bao giờ hối tiếc vì đã yêu anh.