Một khu vườn tràn đầy hoa Thủy Vu nở rộ, điều này khiến cho không gian vô cùng ấm cúng. Trên tầng hai của ngôi nhà ba tầng rộng lớn phát ra âm thanh, tiếng nói cười vang vọng trong phòng.
"Anh hai định đi thật sao ". Diệp Vũ Đình bĩu môi hờn dỗi, nàng không muốn anh mình theo đuổi nữ nhân kia.
"Anh phải đi chứ". Diệp Huyền Huân chỉnh lại áo vest màu trắng, hắn vuốt thẳng tay áo rồi ngắm mình trong gương.
"Tiểu Đình không muốn anh con có người yêu à". Diệp mẹ ngồi trên giường tay chống cằm nhìn cả hai, dường như con bé không thích nữ nhân kia cho lắm.
"Muốn nhưng sao phải là mẹ của cậu ta". Diệp Vũ Đình chạy đến ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng,đúng thế có bao nhiêu người mà lại theo đuổi Tôn Vũ Hàn chứ.
"Tại anh đã bị cảm nắng mất rồi ". Diệp Huyền Huân xoay người nhìn em gái, hắn nở nụ cười thật tươi.
"Ngốc quá nếu anh con lấy Tôn Vũ Hàn ,thì sẽ có địa vị cao hơn Tôn Vũ Hi". Diệp mẹ con còn không hiểu con gái hay sao, nàng có thành kiến với Tôn Vũ Hi.
Diệp Vũ Đình nhưng bừng tỉnh, đúng rồi nếu như thế cậu ta sẽ phải gọi mình là cô. Nghĩ đến chuyện vui vẻ này, Diệp Vũ Đình ủng hộ anh trai hết mình. Diệp mẹ nhìn con gái thì lắc đầu cười, đúng là vẫn còn là một tiểu hài tử.
Diệp Huyền Huân thì hăng hái, còn Tôn Vũ Hi thì lại như người mất hồn. Cả tiết học cô không hề tập trung, cho đến khi tan học cô cũng không biết. Nhạc Tiểu Mễ đeo túi xách lên vai,nàng đi qua nhìn Tôn Vũ Hi.
"Tiểu Hi ". Nhạc Tiểu Mễ lay vai cô gọi.
"Ơ tan học rồi sao". Tôn Vũ Hi bị lay giật mình ngơ ngác hỏi.
"Cậu làm sao vậy ". Nhạc Tiểu Mễ chưa từng thấy Tôn Vũ Hi ngớ ngẩn thế này.
Nhạc Tiểu Mễ hơi nhíu mày rồi đi theo ,rõ ràng là có chuyện xảy ra. Nhưng khi ra cửa Nhạc Tiểu Mễ lại bắt gặp cái người đáng ghét kia,không ai khác chính là Tề Nghiên Dương. Nhạc Tiểu Mễ trừng mắt như muốn đánh người, con người này như âm hồn bất tán.
"Em đến cửa hàng . Tề Nghiên Dương mỉm cười ôn nhu hỏi nàng.
"Phải ". Nhạc Tiểu Mễ lại trả lời cho phải phép, nàng ghét đàn chị này.
"Lại trùng hợp nhỉ". Tề Nghiên Dương liếc nhìn tay nàng đang ôm lấy tay Tôn Vũ Hi, ánh mắt toát ra khó chịu.
"Hừ". Nhạc Tiểu Mễ không thèm để ý nữa, nàng kéo Tôn Vũ Hi đi một mạch.
Tôn Vũ Hi xoay người nhìn lại, trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ. Nhìn người kia có gì đó rất quen, Tôn Vũ Hi đắng đo suy nghĩ rồi chợt nhận ra.
Nhạc Tiểu Mễ cùng Tôn Vũ Hi đến chỗ làm việc, Tôn Vũ Hi ngồi vào bàn gọi món ăn. Nhạc Tiểu Mễ thì lo chạy chỗ này chỗ nọ chuẩn bị đồ ăn cho khách, nàng cũng đã quen với việc này. Tôn Vũ Hi ngồi nhìn nàng, tâm trạng có chút buồn. Cô lại nhớ đến việc mấy ngày trước, cái tên đáng ghét kia lại muốn theo đuổi mẹ.
Mấy hôm nay cứ hễ bước ra cửa, sẽ gặp Diệp Huyền Huân cùng Lữ Gia Trạch. Một người đứng bên trái một người đứng bên phải, cả hai đều ôm trong lòng một bó hoa. Điều đáng ghét hơn là mẹ cô lại nhận chúng, mặc dù phép lịch sự cũng không được. Vì vậy việc của cô mỗi ngày khi đi học về ,là đem những bó hoa đi ném vào thùng rác.
Tôn Vũ Hi lo suy nghĩ mà không hề hay biết trước mặt có người đang nhìn, người đó với tay kéo khoai tây chiên của cô. Tôn Vũ Hi định thần lại, thì thấy Tề Nghiên Dương đang ăn khoai tây của mình. Chẳng những như thế còn nhìn cô cười đùa cợt, thái độ này là muốn ăn đòn.
"Chị muốn làm gì ". Tôn Vũ Hi không quan tâm việc món ăn của mình, cô chỉ quan tâm mục đích của người trước mặt.
"Hazzz vậy là em đã nhận ra chị rồi, sao Tiểu Mễ lại không nhận ra chứ". Tề Nghiên Dương thở dài rồi lại tiếp tục ăn khoai tây.
"Chị định đợi Tiểu Mễ nhận ra sao, như vậy thì hơi khó, vì cậu ấy không phải người dễ nhận biết". Tôn Vũ Hi rất hiểu Nhạc Tiểu Mễ, nàng rất đơn thuần sẽ khó mà phân biệt.
"Sẽ nhanh thôi ". Tề Nghiên Dương mỉm cười ẩn ý, làm sao để em ấy quên mình chứ."Em không ngăn cản gì à".
"Không ". Tôn Vũ Hi làm gì mà ngăn cản chứ, không phải cô cũng đang yêu thích mẹ sao.
"Em chắc sẽ khó khăn đây". Tề Nghiên Dương trở nên nghiêm túc hơn, cô có thể đoán được con đường của Tôn Vũ Hi sẽ rất chong gai.
Tôn Vũ Hi nghe xong câu này thì trầm mặc, những lời này rất đúng. Con đường phía trước rất nhiều trở ngại, mà hiện tại trở ngại lớn nhất là hai người kia. Tôn Vũ Hi bỗng nhiên đứng lên, cô liếc nhìn Tề Nghiên Dương rồi bỏ đi ra ngoài.
Tề Nghiên Dương dở khóc dở cười nhìn túi khoai tây, đây là bảo cô trả tiền đây này. Thôi dù sao thì cô cũng sẽ ở đây đến tối, cô thật không yên tâm khi Nhạc Tiểu Mễ ở đây. Cô phải canh chừng nàng mới được, lỡ có ai đó tán tỉnh nàng thì nguy.
Tôn Vũ Hi ra khỏi cửa hàng, cô muốn qua trường lấy xe đạp. Tôn Vũ Hi rất muốn gặp mẹ, không hiểu sao cô lại bất an thế này. Cô thật muốn ôm lấy mẹ ngay bây giờ, muốn được ngửi hương trà nhàn nhạt khiến cô rất yên bình. Tôn Vũ Hi hít một hơi giữ tâm trạng bình tĩnh, cô đạp xe ra khỏi cổng trường.
Đường đến công ty ngược với đường về nhà, còn xa hơn một đoạn. Tôn Vũ Hi chạy dưới hàng cây che mát, ánh nắng xuyên qua kẽ lá in thành từng mảnh tròn nhỏ. Tôn Vũ Hi đi được 15ph thì đến nơi, cô định đẩy xe vào khu bảo vệ thì chợt dừng lại. Cô nhìn thấy mẹ đang đứng trước cửa ra vào, mà người đứng kế bên đang ôm lấy một bó hoa.
Tôn Vũ Hi im lặng nhìn cảnh tượng nàng nhận lấy bó hoa kia,cùng với một nụ cười trước mặt Diệp Huyền Huân. Hắn còn ôm theo một hộp quà tặng nàng, còn định nắm tay nàng. Tôn Vũ Hi tim như bị bóp nghẹt, cô đau quá. Tôn Vũ Hi cảm thấy sóng mũi cay cay,đôi mắt cũng đã tràn ngập sương mù.
Tôn Vũ Hi đẩy xe quanh ngược lại leo lên xe cố gắng đạp thật nhanh, cô sắp không kìm nổi đau nhức này. Tôn Vũ Hi vừa chạy xe vừa ngăn không cho nước mắt rơi, nhưng khung cảnh trước mắt cô vẫn nhòe đi. Tôn Vũ Hi vô tình chạy khỏi làn xe ưu tiên cho xe đạp, nhưng trước mắt cô vẫn là khung cảnh mờ ảo. Tôn Vũ Hi chỉ thấy vật gì đó lướt qua mình, cảnh vật xung quanh lắc lư dữ dội. Cảm giác đau truyền đến từ cánh tay ,cùng với rất nhiều người trước mặt.
"Cô bé có sao không trả lời chú đi". Người đàn ông đỡ cô lên hoảng hốt hỏi, hắn không ngờ mình lại va phải xe đạp của cô.
Tôn Vũ Hi ngước nhìn người đàn ông, muốn trả lời lại nhưng không nói được. Nước mắt bất giác rơi xuống là do bị té đau, hay là tim cô đang đau. Tôn Vũ Hi đưa tay lau đi những giọt nước mắt, vì thế mà máu trên cánh tay dính lên mặt.
"Cô bé có nghe chú nói không, để chú đưa đi bệnh viện ". Người đàn ông vội nâng Tôn Vũ Hi lên, hắn muốn bế Tôn Vũ Hi đưa lên xe.
"Con không sao". Tôn Vũ Hi ngăn lại cánh tay hắn,thanh âm vang lên có chút khàn khàn.
"Không được như thế thì không tốt ". Người đàn ông sợ cô sẽ bị thương nặng nên cương quyết muốn đưa đi,hắn chính là người va vào cô nhóc.
Tôn Vũ Hi cũng đành thỏa hiệp, cô cúi đầu chui vào xe. Giờ nhìn lại mới phát hiện trên tay cô bị trầy khá nặng, da thịt điều bị tróc ra ngay gần khủy tay. Tôn Vũ Hi nhíu mày cảm thấy lo lắng, nếu mẹ biết được chắc sẽ la mình. Tôn Vũ Hi dường như muốn bỏ chạy khỏi xe ,nhưng phía trước đã là bệnh viện.
Sao mà gần thế.!!!
Tôn Vũ Hi lòng đầy bất mãn sao mới lên xe đã tới bệnh viện, giờ cô làm sao mà đi đây. Tôn Vũ Hi không hề biết rằng đường đến bệnh viện rất xa, vì cô thất thần nên vẫn tưởng đoạn đường ngắn. Tôn Vũ Hi bước xuống xe thở dài một hơi nhìn dòng chữ trước mặt, sao lại là cái bệnh viện này chứ.
Người đàn ông vừa đến nơi đã gọi y tá đến, còn làm ồn ào một trận. Tôn Vũ Hi lập tức được y tá đưa vào phòng bệnh, nữ y tá còn chạy đi gọi bác sĩ đến. Tôn Vũ Hi trong lòng bảo thật không xong rồi, mong đừng gặp được người đấy.
Cửa phòng bệnh lại mở ra, người mà cô không mong muốn thấy lại ngay trước mắt. Trước ánh mắt ngạc nhiên của người đó, Tôn Vũ Hi nhìn thấy bàn tay đang lấy điện thoại từ trong túi ra. Người đó không ai xa lạ là Quách Chính Minh, là ông xã yêu dấu của bà dì đáng ghét.
Sau khi kết hôn Quách Chính Minh đã từ chức bên phòng tâm lý tội phạm, hắn không muốn vợ con lo lắng. Khi hắn làm nhiệm vụ thường xuyên đi rất lâu, lúc đó sẽ cảm thấy có lỗi với Trình Vân Phi. Lúc còn là sinh viên hắn từng bảo lưu điểm trong trường y,thành tích cũng rất xuất sắc,nên khi đến nơi đây làm đã cũng rất dễ dàng.
"Con đưa tay cho dượng xem ". Quách Chính Minh gọi điện xong thì tiến đến chỗ cô, rồi cúi xuống muốn xem vết thương của cô.
"Con không sao đâu ". Tôn Vũ Hi vẫn cố cãi bướng, lúc nãy cô đã mặc thêm áo khoác mỏng vào che vết thương.
"Dượng thấy máu rồi đấy ". Quách Chính Minh cau mày trầm mặc, hắn thấy máu thấm ra từ ống tay áo.
Tôn Vũ Hi đành hạ cánh tay xuống, cô muốn cởϊ áσ khoác ra. Nhưng khi cởi đến chỗ vết thương thì chợt dừng lại, những mảnh len áo dính vào vết thương không ra. Quách Chính Minh vừa nhìn đã biết điều này, hắn đứng lên đi lấy một ít nước.
"Con chịu đau một chút ". Quách Chính Minh dùng nước làm ướt chỗ áo bị dính, việc này sẽ khiến vết thương đau rát.
Tôn Vũ Hi bị đau nhíu mày, răng cắn lấy phiến môi đến đỏ lên. Nhìn chiếc áo từ từ được gỡ ra, vài sợi len vẫn còn nằm trên vết thương. Quách Chính Minh dùng một cây nhíp nhỏ gắp chúng ra, rồi dùng nước muối loãng rửa vết thương.
"Ah".
Tôn Vũ Hi không chịu được nữa khẽ kêu lên một tiến, cảm giác thật sự rất đau. Quách Chính Minh không thể làm gì hơn giúp cô hết đau, hắn dùng nước sạch để rửa lại. Sau khi rửa xong thì lau khô rồi băng lại, vết thương này cũng không sau lắm.
"Con bị thương ở đầu nữa à". Quách Chính Minh nhìn thấy vết máu từ tóc cô dài xuống mặt, nhưng nhìn không giống bị thương cho lắm.
"Không là do con lau mặt thôi". Tôn Vũ Hi không nhìn được mình, chắc là dính nhiều lắm.
Lời của cô vừa dứt thì cánh cửa phòng lại mở ra,Tôn Vũ Hàn gương mặt tái nhợt đến dọa người. Nàng vừa bước vào đã ôm chầm lấy cô, chẳng ai biết rằng nàng đã sợ hãi như thế nào. Lúc nhận được điện thoại của Quách Chính Minh, tim nàng như muốn ngừng đập. Nếu con gái nàng xảy ra chuyện gì, nàng làm sao sống nổi đây.
"Tiểu Hi con bị thương ở đâu có nặng không, có chỗ nào đau không ". Tôn Vũ Hàn nhìn khắp người cô, nàng đưa tay kiểm tra người cô.
"Con không sao". Tôn Vũ Hi khi nhìn thấy mẹ lo lắng như thế thì lửa giận cũng không còn nữa, cô mỉm cười đưa tay nắm lấy tay mẹ.
"Máu chảy nhiều thế này". Tôn Vũ Hàn đã muốn bật khóc, nhưng có mặt người ngoài nên nàng cố kìm lại.
"Con không sao thật mà, con muốn về nhà ". Tôn Vũ Hi đứng dậy xoay một vòng chứng minh mình không sao.
"Được về nhà ". Tôn Vũ Hàn nắm lấy tay cô cùng nhau về.
Nhưng khi vừa đến cửa bệnh viện thì cô lại đứng như tượng, chuyện đáng ghét gì đang diễn ra đây. Diệp Huyền Huân đang đứng trước cửa, hắn tựa vào xe như chờ đợi. Khi thấy Tôn Vũ Hàn thì vội vàng mở cửa xe,còn tiến lên nhường đường.
"Con lên xe đi, lúc nãy là Diệp tổng đã đưa mẹ đến đây". Lúc nhận điện thoại nàng rất sợ, lại không chuẩn bị xe kịp, nên Diệp Huyền Huân đã đề nghị lên xe hắn.
"Con không đi". Tôn Vũ Hi đột nhiên buông tay nàng ra ,ngữ khí trở nên lạnh lùng.
Tôn Vũ Hàn nhìn bàn tay trống không cùng sự lạnh nhạt của con gái, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôn Vũ Hi liếc nhìn Diệp Huyền Huân rồi xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng lạnh lẽo. Tôn Vũ Hàn thấy thế vội đuổi theo nắm tay con gái lại, nàng không biết cô bị sao nữa.
"Con sao vậy ". Tôn Vũ Hàn nhíu mày nhìn con gái đang lẩn tránh ánh mắt mình.
"Mẹ muốn lên xe người ta thì cứ lên, con không cần". Tôn Vũ Hi lần đầu nói chuyện khó nghe với nàng, nói xong rồi thì hơi giật mình nhìn mẹ.
Tôn Vũ Hàn cũng rất kinh ngạc, con gái nàng chưa bao giờ như thế. Tôn Vũ Hi giật mạnh tay chạy về phía cửa, đến khi nhìn thấy người đàn ông lúc nãy. Người đàn ông khi thấy cô thì lo lắng hỏi han, cô đã nhờ hắn ta chở về nhà. Tôn Vũ Hàn nhìn thấy Tôn Vũ Hi leo lên chiếc xe lại thì càng lo lắng, thái độ của cô là sao chứ.
Tôn Vũ Hi ngồi ở băng ghế sau,cô im lặng nhìn ra ngoài cửa xe. Diệp Huyền Huân chiếm lấy tình cảm của mẹ rất nhiều, mẹ trước đây chưa từng ngồi xe của Lữ Gia Trạch. Trong lòng cô là suy nghĩ tiêu cực, nhưng không biết rằng lúc đó nàng đâu để ý chuyện này. Chỉ biết là cô đang gặp tai nạn ở bệnh viện, nên nàng cũng không quan tâm điều đó.
"Cháu đau lắm à tại chú cả". Người đàn ông nhìn qua gương trước mặt, hắn thấy cô đang khóc.
"Dạ cháu đau lắm". Tôn Vũ Hi nói xong thì bấp chấp hình tượng mà khóc lên, bây giờ cô không kìm chế được rồi.
"Đừng khóc... chú....". Người đàn ông lúng túng, hắn không biết dỗ dành người khác.
Tôn Vũ Hi cũng không quan tâm hắn ta nữa, cô đưa tay che miệng để không phát ra tiếng nức nở. Sao cô lại khóc, sao cô không có quyền hạn gì chứ, sao cô lại nh nhược như vậy. Cô đang sợ điều gì, sợ mẹ theo người khác, hay là sợ hãi chính bản thân mình.
Thật đáng buồn cười, Tôn Vũ Hi đúng là thật đáng buồn cười.!!!
Tôn Vũ Hi muốn xuống xe nên bảo người đàn ông dừng lại, cô nói cảm ơn rồi bước đi theo con đường nhỏ. Tôn Vũ Hi cứ đi đến khi trời dần tối, nhìn vào điện thoại rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Cô đang làm mẹ lo lắng, cô đang kháng nghị sao.
Tôn Vũ Hi không muốn về nhà nên đến trường học, cô mệt mỏi với đôi mắt đỏ hoe đi lên ký túc xá. Đứng trước cửa mà không mở được, Tôn Vũ Hi ngồi tựa lưng vào cửa. Màn đêm che phủ cả dãy hành lang,chỉ có ánh trăng chiếu được một tí ánh sáng vào. Tay cô bây giờ lại phát đau,cơ thể cũng ra mắt ê ẩm. Mái tóc dài vì hơi cúi xuống mà che đi một bên gương mặt, chỉ thấy được ánh mắt đầy khổ sở.
Nhạc Tiểu Mễ tung tăng leo lên cầu thang, khi vừa tới cửa đã bị dọa sợ một phen. Nàng lui lại ba bước rồi bật đèn ngoài hành lang, khi đèn sáng lên thì trợn tròn mắt.
"Cậu sao vậy ". Nhạc Tiểu Mễ vội chạy đến đỡ lấy Tôn Vũ Hi, cả người Tôn Vũ Hi dính toàn là máu.
"Mình không sao". Tôn Vũ Hi mệt mỏi trả lời, ai cũng hỏi cô như thế cả.
"Mình đỡ cậu ". Nhạc Tiểu Mễ lấy chìa khóa mở cửa phòng muốn đỡ Tôn Vũ Hi vào.
Nhạc Tiểu Mễ đỡ Tôn Vũ Hi nhưng lại đuối sức, cơ thể nàng không khỏe mạnh như người thường. Nhạc Tiểu Mễ loay hoay không biết làm sao thì tay bỗng nhẹ đi, khi nhìn lại đã thấy Tề Nghiên Dương đỡ lấy Tôn Vũ Hi. Tề Nghiên Dương đỡ Tôn Vũ Hi vào đặt ngồi xuống giường, cô nhìn một thân đầy vết máu của Tôn Vũ Hi.
"Mới gặp lúc trưa còn tốt sao giờ thành thế này". Tề Nghiên Dương hỏi nhưng không có hồi đáp, cô nhìn ánh mắt vô hồn của Tôn Vũ Hi thì thở dài.
Nhạc Tiểu Mễ cất túi xách rồi đi lấy một chậu nước ấm, nàng nhúng khăn rồi giúp cô lau mặt. Tôn Vũ Hi vẫn im lặng không nói gì, cứ như chìm vào không gian của riêng mình. Cô cũng như lúc nhỏ sống trong thế giới chỉ có một mình, cũng giống như lúc đó nhìn thấy chú chim nhỏ đầy ao ước. Trải qua biết bao nhiêu năm thì ra cô vẫn chỉ một mình, cô là đang cho mình một gia đình trong mộng sao.