Mẫu thân ta là một nông nữ không biết chữ, nhưng lại nuôi dưỡng phụ thân ta để ông đỗ tú tài.
Ngày phụ thân ta muốn cưới đích nữ của phủ Tể tướng, mẫu thân ta ngoan ngoãn chấp nhận làm bình thê.
Phụ thân ta cho rằng mẫu thân yêu ông nên dễ dàng khống chế. Đích mẫu nghĩ rằng mẫu thân xuất thân từ làng quê, không phải là đối thủ của bà.
Mẫu thân ta cứ thế dưới ánh mắt khinh thường của họ, giả ngu ăn thịt hổ, nuôi dưỡng ta thành người cao quý không thể tưởng.
1
Phụ thân ta là một tú tài nghèo nhưng dung mạo lại tuấn tú, nhờ vào tiền công lao động của mẫu thân, ông đã đỗ đạt.
Sau khi đỗ tú tài, ông lập tức đón ta và mẫu thân lên kinh thành.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta.
Phụ thân tuy bận rộn công vụ, mẫu thân cũng mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm thắp đèn thêu thùa kiếm tiền.
Chúng ta chen chúc trong một căn nhà nhỏ thuê mướn, dù nghèo khó nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
Khi phụ thân ta làm quan, những bữa tiệc giao tế cũng ngày một nhiều.
Trong một buổi tiệc tại phủ Hầu gia, đích nữ của phủ Tể tướng vừa gặp đã nhất kiến chung tình với phụ thân ta, không cưới ai khác ngoài ông.
Tể tướng chỉ có một cô con gái, yêu thương như ngọc ngà. Nàng rơi vài giọt lệ, nếu muốn trăng trên trời, Tể tướng cũng sẽ tìm cách đem về, huống chi chỉ là một tiểu quan nhỏ bé.
Không ai ngờ rằng phụ thân ta lại từ chối mối hôn sự này.
Phụ thân nói rằng mẫu thân ta là thê tử tào khang của ông. Ông không thể để mẫu thân làm thiếp.
Mẫu thân ta cảm động đến rơi nước mắt. Để báo đáp tình cảm sâu nặng của phụ thân, mẫu thân không ngừng thêu thùa bán khăn kiếm tiền.
Mắt vốn đã không sáng rõ, nay càng thêm mờ. Cổ vốn đã cúi thấp, nay càng còng thêm. Những vết chai trên tay cũng dày lên từng ngày. Mẫu thân chưa đến hai mươi, nhưng trông như một phụ nhân ba mươi tuổi.
Mọi người đều cho rằng Tể tướng sẽ công tư lẫn lộn để trả thù phụ thân ta, nhưng không ngờ lại không phải.
Không những vậy, Tể tướng còn khen ngợi phụ thân ta trước công chúng. Cho rằng phụ thân là một người quân tử hiếm có. Rồi xem phụ thân ta như môn sinh để bồi dưỡng.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, phụ thân ta từ một tiểu quan nhỏ nhất trong Hàn Lâm Viện đã lên chức quan lớn tại Hộ Bộ.
Những đồng liêu từng khinh bỉ xuất thân thấp kém của ông, trong một đêm bỗng chốc thay đổi, đều quay sang nịnh bợ.
Nhìn những người từng cao ngạo không thèm cùng phụ thân ta làm quan chung triều, nay lại đột ngột thay đổi. Phụ thân ta vừa khinh bỉ vừa đắc ý. Đó có lẽ là lần đầu tiên phụ thân nếm trải sự tiện lợi và “tôn nghiêm” mà quyền lực mang lại.
Sau những buổi tiệc rượu, phụ thân ta trở nên phong lưu hơn, cũng thay đổi nhiều hơn. Khi các đồng liêu mời gia đình ta đến dự tiệc, ông bắt đầu từ chối thay cho mẫu thân.
Sau khi lĩnh lương tháng, phụ thân mang về không ít bạc. Ông trở về trong cơn say khướt. Ông nói với mẫu thân rằng không cần phải thêu thùa nữa, từ nay về sau không cần nữa. Ông có thể nuôi sống cả nhà chúng ta.
Tể tướng sắp xếp, dọn nhà cho chúng ta. Phụ thân ta do dự.
Tể tướng nói rằng nhà chúng ta ở quá xa, công việc ở Hộ Bộ lại quá nhiều, đôi khi cần tìm ông vào buổi tối thì phải đi xe. Tể tướng còn nói rằng căn nhà là của một lão bộc để lại, không lớn lắm. Ông sẽ thu tiền thuê nhà của chúng ta, chỉ xem như là cho thuê.
Những lời này khiến phụ thân ta cảm thấy áy náy, đành phải đồng ý.
2
Phụ thân ta không còn mỗi sáng dậy sớm chuẩn bị cơm cho mẫu thân nữa. Ông nói rằng ông rất bận.
Mỗi ngày phụ thân trở về đều mang theo mùi rượu, nằm xuống giường là ngủ ngay. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, ông nói với mẫu thân:
“Giờ ta đã là quan ngũ phẩm, sắp mở cửa lập phủ. Nàng phải bỏ những thói quen ở quê nhà, trở thành một phu nhân đương gia tốt.”
Mẫu thân ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Từng chút một, hàng mi hạ xuống che đi sự thất vọng trong đôi mắt của người.
Mẫu thân dường như đã đoán trước được ngày hôm nay. Cảm xúc không có sự biến động lớn, chỉ nhẹ giọng đáp:
“Ta đã biết.”
Phụ thân lại bắt đầu chê bai cách phối y phục của mẫu thân không đẹp, tóc búi cũng xấu xí. Ông nắm lấy tay mẫu thân rồi nhanh chóng buông ra. Ánh mắt chứa đầy dục vọng cũng nhạt dần:
“Sao lại thô ráp thế này?”
Ông không còn thương tiếc những ngón tay nứt nẻ, rách rưới của mẫu thân nữa.
Dường như phụ thân đã quên rồi. Quên mất rằng ông từng đỏ mắt, đầy cảm xúc và áy náy, nắm lấy những ngón tay chai sần của mẫu thân, áp vào bên má trắng như ngọc của mình, đau xót nói rằng ông nợ bà rất nhiều.
Cũng quên mất rằng ông từng nói: “Phu nhân lấy ta, thực là khổ mệnh” trong những giọt lệ tràn đầy cảm xúc.
Đêm hôm đó, phụ thân say rượu, nói rất nhiều. Mỗi lời đều là trách móc mẫu thân.
Phụ thân thực sự đã quên. Quên rằng sự già nua của mẫu thân là vì ông. Quên rằng việc mẫu thân không thích trang điểm cũng là để tiết kiệm tiền nuôi sống cả gia đình.
Phụ thân chìm vào giấc ngủ mê man. Còn mẫu thân ôm ta ngồi ngoài sân ngắm trăng suốt đêm.
Ta cố lau nước mắt cho mẫu thân, nhưng sao cũng không thể lau khô. Mẫu thân cười mỉm với ta, nụ cười có phần khó coi nhưng vô cùng dịu dàng:
“Mẫu thân không còn gì nữa rồi. À, không đúng! Mẫu thân vẫn còn bảo bối của chúng ta mà!”
Mẫu thân hôn lên mặt ta một cái thật mạnh, cố gắng nở nụ cười với ta. Nhưng vị mặn của nước mắt trượt vào miệng ta, đắng lắm. Ta cố gắng hôn lên mặt người, mong rằng có thể mang lại chút an ủi.
Đêm hôm đó, mẫu thân mất đi phu quân, còn ta mất đi phụ thân.
Từ đó trở đi, hai mẹ con ta chỉ còn biết nương tựa vào nhau. Là những người thân duy nhất của nhau trên thế gian này.
Còn về “ông ta” chỉ là một người xa lạ dưới cùng một mái nhà mà thôi.