[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn

Chương 6




Diễm dương cao chiếu.

Bên trong thành Đại Đồng, ngựa xe như nước, ồn ào náo nhiệt.

Vân Không đạo sĩ ngồi trên một chiếc kiệu hoa lệ khác người, đang thong thong thả thả hưởng thụ lời cung nghênh của đám gia nhân.

“Ai, chẳng biết Dật nhi hiện tại thế nào?”

Vân Không đạo sĩ ngày thường vân du tứ hải, tiêu sái phi phàm, điều duy nhất khiến y nóng ruột nóng gan chính là đồ đệ bảo bối do mình nuôi dưỡng từ nhỏ kia.

Tuy rằng hắn không thể được xem như một con người bởi suy cho cùng hắn cũng chỉ là một u hồn, nhưng Vân Không đạo sĩ lại đối hắn như hài tử thân sinh mà hết lòng che chở yêu thương.

Bởi vì không muốn nhìn thấy hắn đời đời kiếp kiếp đều phải ở nơi rừng cây bé nhỏ, không được đầu thai chuyển thế, cứ như vậy hàng mấy năm trời, y mới không ngừng nghĩ biện pháp cứu hắn.

“Mong cho Dật nhi có thể cùng tiểu hòa thượng kia bình an mà đến Thất tà tháp, sớm ngày tìm lại linh hồn của hắn, thuận lợi đầu thai chuyển thế.”

Ngay lúc Vân Không đạo sĩ đang thì thầm tự nói với chính mình thì cỗ kiệu lại đột nhiên ngừng lại.

“Ha, nhanh như vậy đã đến rồi sao?” Vân Không đạo sĩ nhớ rất rõ ràng là đến Lâm gia cũng phải khá nhiều thời gian.

Không ổn, sao lại yên tĩnh thế này?

Có chuyện rồi!

Vân Không đạo sĩ là người từng trải, ngay khi phát hiện có chuyện không ổn, liền lập tức phá đỉnh kiệu ——

Ầm một tiếng ——

Vân Không đạo sĩ vừa lên tới giữa không trung, chiếc lưới giăng mở tứ phía cùng bốn nhân ảnh lập tức chụp xuống!

“Ha ha… Chút tài mọn! Chỉ cần một chiếc lưới đã bắt được đạo trưởng rồi?”

Vân Không đạo sĩ nhếch mép khinh thường, cười ha ha, dùng phất trần* đem chiếc lưới đang giăng bốn phía xoáy một vòng!

(*):

“Phá ——” phanh một tiếng, chiếc lưới lớn bị Vân Không đạo sĩ dùng pháp thuật khiến cho nổ tung thành đám tro.

Tiêu sái đáp xuống, Vân Không đạo sĩ ha ha cười: “Thần thánh phương nào muốn tìm Vân Không ta chơi đùa, sao không hiện thân?”

“Khanh khách…” tiếng cười như tiếng chuông bạc duyên dáng vang lên quanh con đường nhỏ, khiến người ta nhịn không được mà đoán rằng chủ nhân của thanh âm đó chính là một cô nương mỹ lệ.

Nhưng Vân Không đạo sĩ nghe thấy tiếng cười, sắc mặt trong phút chốc đại biến, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Nương tôi ơi, nàng ta sao lại xuất hiện ở đây thế này?

Tuy rằng trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng biểu tình của Vân Không đạo sĩ là giả vờ vui mừng phấn khởi.

“Trời ạ, ta có nghe nhầm không? Chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân —— Ngân Hoa công chúa đấy ư?”

“Khanh khách… Chàng thực sự cho rằng bản công chúa chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao?”

Theo tiếng cười như chuông bạc, một thân ảnh vóc dáng thướt tha, nhưng trước sau nhan sắc vẫn không có gì thay đổi, nữ tử mặt toàn rổ, xấu độc nhất vô nhị, đột nhiên hiện thân trước mặt Vân Không.

“A, quả nhiên là nàng! Lão thiên gia à, người đối Vân Không thật sự là thật quá tốt rồi, mang một vị thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân —— Ngân Hoa công chúa đến trước mặt ta. Người nhất định là đã nghe thấy ước vọng tha thiết của ta.”

Nghe được ý trung nhân trước một câu “Thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân “, sau một câu “Thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân”, Tâm Ngân Hoa công chúa như đóa hoa e thẹn, đôi mắt vốn đã hí, nay cười đến không thấy đường luôn.

“Khanh khách… Vân Không ca ca thật là, chỉ biết trêu ghẹo muội thôi.”

“Ngân Hoa công chúa, nếu Vân Không ta có nửa câu hư ngôn, phạt ta sinh con không có tiểu kê kê.”

“Nói nhảm, sinh con gái dĩ nhiên không có kê kê! Chàng cho bản công chúa là hạng ngu ngốc hay sao?” Ngân Hoa công chúa tức giận trừng mắt liếc y.

Không xong, nàng ta thật là không ngu ngốc chút nào. Vân Không đạo sĩ trong lòng le lưỡi, vội vã nói sang chuyện khác.

“Được rồi, công chúa, ngày hôm nay khéo thế nào lại gặp nàng ở thành Đại Đồng này?”

“Cái gì khéo với không khéo? Bản công chúa là tìm ngươi có việc.”

“A? Tìm ta? Công chúa tìm bần đạo có chuyện gì sao?” Vân Không đạo sĩ giả ngu.

“Hứ, dẹp đi. Chàng không phải đã đáp ứng bản công chúa, chỉ cần cho chàng mượn tị dương châu thì sẽ tìm đến muội, theo muội cùng nhau tiến cung đi tìm hoàng huynh sao? Thế nào để muội đợi mấy ngày rồi, bóng chàng cũng không thấy.”

“Ách… Bần đạo gần đây khá bận rộn, hai ngày nữa sẽ đến tìm công chúa. Thỉnh công chúa kiên trì đợi thêm một khoảng thời gian nữa.»

“Hứ! Bản công chúa biết chàng căn bản chỉ là hứa qua loa cho xong chuyện! May là muội khéo léo đi trước một bước.” Ngân hoa công chúa cười tà mị.

“Đi trước một bước?” Vân Không đạo sĩ nghe vậy sửng sốt. “Công chúa nói vậy là có ý gì?”

“Hi, muốn biết thì mau nói, chàng rốt cuộc lúc nào mới hướng hoàng huynh cầu hôn muội?”

“Cầu hôn?” Vân Không đạo sĩ nghe vậy xém chút muốn té xỉu!

Nương tôi ơi! Vân Không ta thể nào ngờ được, sẽ có lúc bị dạng nữ ma đầu điêu ngoa, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu này tùy hứng ép thành thân?

Lớn lên xấu đã đành, nhưng … ít nhất … tính tình cũng phải ôn nhu thiện lương một chút chứ? Họac có điên mới muốn cùng dạng kiêu căng tùy hứng này chung chăn cả đời.

Dù là nàng ta có tốt mọi mặt đi chăng nữa, Vân Không hắn đã lập lời thề cả đời không dính tới chuyện tình ái yêu đương, thế này quả thực chính là tự rước khổ vào mình.

Hắn trước nay vân du tứ hải, tự do tự tại, thích gì làm nấy. Hà tất phải tìm ai tới buộc chân buộc tay chứ?

“Hắc hắc, Ngân Hoa công chúa, có lẽ nàng chưa biết, Vân Không ta chính là một đạo sĩ, làm gì dám trèo cao cầu hôn với bảo muội duy nhất của đương kim thánh thượng cơ chứ?”

“Chàng nói không sai, chàng xác thực là muốn trèo cao. Muội không chỉ là công chúa, mà còn là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân, chàng cũng còn không biết có bao nhiêu hoàng thân quốc thích muốn hướng hoàng huynh cầu hôn với ta đâu!” Ngân Hoa công chúa cao ngạo nói.

Vân Không thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Nghe dân gian thuật lại, hoàng gia từ trên xuống dưới tất thảy những ai chưa lập gia đình đều vì sợ bị Ngân Hoa công chúa nhắm đến mình, cảm thấy bất an mà mau chóng thành thân.

“Thì đó, vậy nên ta mới nói ngàn vạn lần không thể! Dù ta có lết mặt dày đi cầu hôn thì hoàng huynh nàng làm gì có khả năng đáp ứng chứ?” Vân Không giả vờ tiếc nuối mà nói.

“Khanh khách… Bản công chúa biết chàng rất muốn thành thân với muội. Yên tâm đi, không cần tự ti, hoàng huynh thương muội nhất, chỉ cần muội một mực không muốn lấy ai ngoài chàng, hắn có thể làm khó dễ được muội sao?”

Vân Không thực sự pó tay không còn gì để nói.

“Hi, Vân Không ca ca sao không nói gì hết vậy? Hẳn là vui lắm đúng không?”

“Tệ thật… hỏng rồi…” Vân Không gặp phải loại chuyện này, quả thực muốn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài.

Đề phòng cái vị công chúa có tinh thần từ tự sướng đến tự kỷ này tiếp tục uy hiếp hạnh phúc cả đời của mình, Vân Không vội vã hỏi, “Được rồi, công chúa, nói đến Tị Dương Châu, nàng bảo nàng đi trước một bước, rốt cuộc là có ý gì?”

“Hứ, bản công chúa vì sợ chàng có hạt châu trong tay rồi mang đi trốn luôn nên đã bí mật thỉnh quốc sư làm phép lên Tị Dương Châu rồi!”

“Cái gì? Làm phép?” Vân Không nghe vậy hoảng hốt! “Nàng... Nàng thỉnh quốc sư làm phép gì lên nó?”

“Hi, phép này á, là vào cái ngày muội và chàng ước hẹn cùng nhau mà chàng không đến gặp muội thì Tị Dương Châu sẽ hóa thành Hấp Dương Châu, khiến người mang nó toàn thân đều đau đớn như lửa đốt!”

Vân Không không nghĩ đến một nữ nhân lại có thể ghê tởm đến thế, sử dụng loại tà pháp ác độc như vậy sau lưng mình, tức giận mắng to! “Ngươi là đồ quái thai! Mụ la sát!”

“Chàng... chàng nói cái gì? Chàng thử lặp lại lần nữa xem!” Ngân Hoa công chúa giận sôi máu.

“Một trăm lần cũng được! Đồ quái thai! Mụ la sát! Ta nói cho ngươi biết, Dật nhi của ta mà có xảy ra chuyện gì, Vân Không ta tuyệt đối không đội trời chung với ngươi đâu!”

Lời vừa dứt, Vân Không đạo sĩ không thèm liếc mắt đến vị công chúa đang giận tím mặt kia, vội vã thi triển pháp thuật, nhanh chóng đi tìm đồ nhi đang gặp nguy hiểm của hắn!

******

Từ sau khi Hoàng Phủ Dật ăn được tiểu hòa thượng, có thể nói là thực tủy biết vị, hàng đêm đều cùng y vui vẻ.

Hai người hầu như từng giây từng phút đều cùng một chỗ, không ai rời ai.

“A a… nhẹ thôi… Hơ ân…”

“Tiểu bảo bối… Ngươi sao thay đổi nhanh vậy… Tối hôm qua đều không phải còn bảo ta cố sức hay sao?”

“Ta... Ta… Đừng nói nữa…”

“Được được, tiểu hòa thượng xấu hổ rồi, chúng ta không nói, lo làm thôi có được hay không?”

“A a… Sâu quá —— trời ạ… đừng… Ta không được…”

“Không được? Thực sự không được?”

“A a… Dật ca ca… Cứu ta… Không được… Ta lại muốn ra rồi…”

“Ngươi thật không biết chịu đựng nha, nào, xuất cho ta đi… a a —— tiểu huyệt chật thật —— quá sung sướng! A a —— ca ca cũng xuất cho ngươi! A a —— “

Xuân ý tràn ngập trong ngôi miếu nho nhỏ, sau khi xong việc, hai người thở hồng hộc mà nằm cùng một chỗ, trên mặt đều là nụ cười thỏa mãn…

“Huyền đệ, bụng ngươi khẳng định là đói rồi phải không? Ta vào trấn mua cho ngươi cái gì lót dạ nhé.”

“Dật ca ca, ngươi vừa bị thương xong, không nên lộn xộn, để ta đi là được rồi.”

“Không cần không cần, hai ngày nay được ngươi hút ra nhiều 『 độc huyết 』 như vậy, vết thương của ta đều đã lành rồi. Ngươi xem, chẳng phải ca ca đều hầu hạ ngươi đến muốn chết đi sống lại sao? Hắc hắc…”

Tĩnh Huyền từ nhỏ lớn lên chốn cửa Phật, lời nói cùng hành động luôn phải thận trọng, nghe qua những lời này … ong bướm hay hài hước đây?

Cũng không biết nên giận hay nên cười, gương mặt nhất thời đỏ bừng.

Tiểu hòa thượng đỏ mặt nha, thật đáng yêu, ha ha…

Thấy nam nhân cười hài lòng như vậy, khóe miệng Tĩnh Huyền cũng nhịn không được mà mỉm cười đầy câu dẫn, lòng tràn đầy ngọt ngào.

“Huyền đệ, nghe lời ta, ở đây chờ ta nha.”

“Được. Vậy ta chờ ngươi trở về.”

Hoàng Phủ Dật bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, lập tức bay lên, hướng thị trấn mà đi, muốn kiếm cái gì đó cho Huyền đệ của hắn bỏ bụng.

Tuy rằng hắn là quỷ, không cần phải ăn gì, nhưng để tiểu hòa thượng của hắn yên tâm, hắn việc gì cũng sẽ làm.

Nghĩ đến mấy ngày này, hắn cùng y tại ngôi miếu hoang đổ nát, thân thể dích chặt vào nhau, Hoàng Phủ Dật thầm cảm thấy vô cùng ngọt ngào, vô cùng ấm áp, cảm giác như chính mình tìm được gia đình vậy.

Ngay lúc Hoàng Phủ Dật mỉm cười tủm tỉm quay về với tiểu hòa thượng khả ái của hắn, tay chân đột nhiên cảm thấy một trận nóng rực.

“Ai u!”

Hoàng Phủ Dật cảm giác da thịt như lửa đốt vô cùng đau đớn khó nhịn, hắn kéo tay áo và ồng quần mình lên xem, tại nơi đó xuất hiện vài vết sẹo màu đen.

“Sao lại có thể như vậy?” Hoàng Phủ Dật quá sợ hãi, vội vã kiểm tra viên Tị dương châu trên người. “Kỳ quái, Tị dương châu rõ ràng ta còn mang bên mình mà, sao lại gặp phải vết thương như bị mặt trời thêu đốt thế này?”

Hoàng Phủ Dật hiểu rõ bọn hắn là quỷ, tuyệt tối không thể ra ngoài sáng.

Hắn sở dĩ có thể thong thả đi giữa ban ngày, chính là nhờ có pháp lực của Tị dương châu, một khi Tị dương châu mất hết hiệu lực, hắn mới không những bị mặt trời thêu đốt, còn có thể tổn thương nguyên khí, thậm chí khiến hắn hồn phi phách tán.

Kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thứ sư phụ cho ta không thể là giả được?

Mặc kệ, trước tiên đi kiếm cái gì cho Huyền đệ ăn đã, y nhất định đói bụng lắm.

Hoàng Phủ Dật bất chấp vết thương trên người, cố nén trụ đau đớn, dùng ngân lượng sư phụ cho hắn đến thị trấn mua ít bánh màn thầu cùng vài thức ăn chay, rồi vội vàng quay trở về gian miếu đổ nát.

“A a… Đau quá…”

Hoàng Phủ Dật dưới ánh mặt trời một hồi, các vết cháy xém trên người càng ngày càng bành trướng.

Đến khi hắn đi vào được trong miếu, gần như muốn ngã quỵ xuống.

“Ngươi đã trở về.” Nhìn thấy nam nhân mình yêu thương đã trở về, nội tâm Tĩnh Huyền thập phần vui vẻ, nhưng y vốn không biểu lộ rõ tâm tình, vậy nên trên mặt hiện ra không nhiều lắm biểu tình mừng rỡ.

Hoàng Phủ Dật thấy người hắn yêu mến điềm đạm như vậy cũng không có gì bất mãn, vội vã lấy ra bánh màn thầu cùng thức ăn chay.

“Đến đây, Huyền đệ, ngươi nhất định đói bụng lắm, mau ăn đi.”

“Dật ca ca, ngươi ăn trước đi.”

“Không không, ta ở trên đường đã ăn rồi. Nào, ngươi mau ăn đi.”

“Ừ, vậy ta ăn trước.” Tĩnh Huyền thật sự đói bụng lắm, cầm lấy bánh màn thầu cắn một miếng.

Hoàng Phủ Dật mỉm cười mà âu yếm nhìn dáng vẻ khi ăn của tiểu hòa thượng.

Tuy nhiên vết thương càng lúc càng phát sinh đau nhức, khiến cả người hắn thập phần suy yếu. Nhưng để tránh cho Tĩnh Huyền nhận ra tình trạng kỳ lạ của mình, hắn cố trấn tĩnh tinh thần, nỗ lực cùng y nói chuyện phiếm. “Huyền đệ, vì sao sư phụ ngươi lại phái ngươi hộ tống 『 Lưu quang bảo điển 』 vào kinh vậy?”

Tĩnh Huyền buông bánh màn thầu trên tay “『 Lưu quang bảo điển 』 chính là phật môn chí bảo, hạo nhiên chính khí, pháp lực vô biên, sư phụ nói, hiện nay thế đạo hỗn loạn, yêu nghiệt hoành hành, đệ tử phật môn chúng ta thừa hưởng từ bi tâm ý, nếu đem dâng nó cho hoàng thượng, nhất định có thể trừ khử yêu khí trong hoàng cung, tạo phúc thiên hạ.”

“Hứ, tên hoàng đế ấy chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô dụng ngu ngốc, đam mê nữ sắc đến hèn nhát mà thôi! Để một bà hoàng hậu ác độc nắm giữ triều chính, chẳng trách thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Ngươi dù có đem 『 Lưu quang bảo điển 』 cho hắn, hắn cũng không thể trở thành quân vương được đâu!”

“Ta lại nghe nói hoàng thượng hiện tại vốn trước đây là một quân vương. Nhưng từ khi phi tử mà ngài sủng ái qua đời sau khi hạ sinh hoàng tử, tâm tình ngài đại biến, cả ngày lẫn đêm đều sa vào tửu trì nhục lâm*.”

(*: rượu chè, ăn uống bê tha)

“Hứ, Còn đổ thừa! Nam nhân mà cũng không bảo vệ được người mình yêu, còn làm hoàng đế làm gì?”

“Dật ca ca, sao ngươi có vẻ không thích hoàng thượng vậy?”

“À, không có, không có. Chỉ là tùy tiện càu nhàu mà thôi.” Hoàng Phủ Dật tránh để tiết lộ thân thế chính mình, vội vã đổi giọng. “Được rồi, Huyền đệ, ngươi tuổi còn nhỏ, trọng trách hộ tống 『 Lưu quang bảo điển 』 vào kinh lại to tát, vì sao sư phụ lại giao cho ngươi chứ?”

“Có lẽ là sư phụ muốn thử thách ta. Ta thân là đại đệ tử của Bảo Phật tự, đương nhiên không thể chối từ rồi.”

“Cái gì? Ngươi là đại đệ tử của Bảo Phật tự sao? Chậc chậc, nhìn không ra à nha.” Hoàng Phủ Dật bĩu môi cười nói.

“Dật ca ca nghĩ ta không xứng?”

“Không không, đương nhiên là xứng rồi, Huyền đệ đến làm trụ trì cũng được mà.” Hoàng Phủ Dật vội vã ôm lấy y vào lòng.

“A, Dật ca ca sao biết sư phụ có ý định đem ngôi vị trụ trì truyền lại cho ta vậy?”

“Cái gì?” Hoàng Phủ Dật không ngờ nói chơi thành nói đúng, trong lòng ảo não không ngớt. “Không được! Ta không cho phép ngươi làm trụ trì gì gì hết! Ta không cho phép ngươi ly khai ta!”

Bị nam nhân ôm cứng lấy cổ, Tĩnh Huyền nghe vậy không chỉ không cảm thấy nam nhân bá đạo, mà trái lại trong lòng thỏa mãn ngọt ngào, quay người lại ôm lấy hắn. “Dật ca ca yên tâm, ta chỉ bất quá chỉ là một vị hòa thượng nho nhỏ, làm gì có khả năng giữ chức trụ trì chứ.”

“Vậy là tốt rồi. Làm trụ trì buồn lắm. Huyền đệ theo ca ca du sơn ngoạn thủy, nhìn nơi nào đó sơn cảnh hữu tình thì trụ lại một chốc, đời người phải thong thả qua ngày tháng chứ!”

“Được, chờ sau khi ta mang kinh thư vào kinh, sẽ trở về nói với sư phụ, ta muốn cùng ngươi du ngoạn nhân gian.”

“Được, nhất định sẽ là như vậy.”

Hai con người đang lún sâu vào biển ái tình, không ngừng cao hứng mà lên kế hoạch cho tương lai, nào đâu biết sóng gió đang chờ phía trước…

******

Hoàng Phủ Dật một đêm không ngủ.

Vết thương trên người càng lúc càng đau đớn, cảm giác như khí lực toàn thân dần dần ăn mòn.

Ngày mới vừa lên, khi ánh nắng bên ngoài tràn vào khu miếu đổ nát, Hoàng Phủ Dật toàn thân như bị lửa đốt, đau đến xanh cả mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm giác như muốn chết đi!

Hắn vội vã lấy Tị Dương Châu vẫn mang bên người ra nhìn!

Trời ạ! Nó từ đen chuyển thành màu trắng, mơ hồ đang nóng lên!

Không ổn rồi! Tị Dương Châu này là đồ giả!

Sư phụ ơi, ngươi bị bà nương xấu xí kia lừa rồi!

A a… Đau quá…

Hoàng Phủ Dật sợ đánh thức Tĩnh Huyền, không thể làm gì khác hơn là cắn răng chống đỡ.

Hắn đau nhức đến run cả hai tay, lại kiềm chế mà nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt ngây thơ của người trong lòng, vành mắt đỏ lên.

“Huyền đệ, xin lỗi, ca ca phải ly khai ngươi, đợi khi ta dưỡng thương bình phục, sẽ ra ngoài cùng ngươi. Ngươi chính mình phải bảo trọng.”

Hoàng Phủ Dật dùng hết khí lực còn lại mà nhẹ nhàng hôn lên gương mặt y, lập tức trước mắt tối sầm, phút chốc hóa thành một làn khói nhẹ bay vào hũ tro cốt trong bao phục của Tĩnh Huyền…

Tĩnh Huyền khi tỉnh lại, đã không thấy người bên cạnh.

“Dật ca ca?”

Ngày thường vào buổi sáng luôn cùng người kia tỉnh giấc, giờ bỗng nhiên không thấy hắn đâu, Tĩnh Huyền cảm thấy không quen.

Kỳ quái, Dật ca ca đi đâu rồi?

Không sao đâu, Dật ca ca rất nhanh sẽ trở về, ta tốt hơn là nên đọc kinh văn sớm một chút.

Tĩnh Huyền ngồi xếp bằng, theo thói quen nhiều năm qua, bắt đầu lấy tràng hạt cùng kinh thư ra niệm.

Qua một nén nhang, nam nhân vẫn không thấy quay lại.

Tĩnh Huyền đang niệm kinh nhưng trong lòng bất an, ngồi không yên.

“Phật tổ, thứ lỗi cho đệ tử ngày hôm nay vô pháp hoàn thành bảng kinh.”

Tĩnh Huyền không thấy người trong lòng, tim không ngừng thổn thức.

Y nhìn quanh ngôi miếu một lúc, lại ra bên ngoài đi xem một vòng, vẫn là không thấy hắn đâu.

Dật ca ca, ngươi chưa bao giờ đi mà không nói lời nào, ngươi rốt cuộc đi đâu rồi?

Tĩnh Huyền tâm tình lo lắng không yên, cứ như vậy đứng cửa mà đợi hết một ngày một đêm…

Đến sang ngày hôm sau, khi mặt trời lại chiếu rạng, Tĩnh Huyền vẫn ở nơi bậc cửa.

Y đến một ngụm nước cũng không uống, cơm một hạt cũng không ăn.

Trong lòng như có một tảng đá đè lên, vô cùng nặng nề.

Không! Mình không thể cứ ở nơi này mà chờ đợi được.

Y đến thị trấn tìm kiếm, có thể Dật ca ca ở đâu đó thì sao.

Tĩnh Huyền quả quyết mà vác bao phục lên lưng hướng thị trấn đi đến, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy người y muốn tìm – kẻ đang ẩn mình nơi bao phục của y, đang ẩn mình bên cạnh y…

Tĩnh Huyền mòn mỏi tìm kiếm ở thị trấn, hoàn toàn vô vọng.

Đến khi y mệt lã người mà quay trở về ngôi miếu đã là sang ngày thứ ba rồi.

“Dật ca ca… Dật ca ca… Ngươi rốt cuộc là đang ở đâu vậy?”

Âm thanh nghẹn ngào vang lên trong ngôi miếu hoang đổ nát, càng làm tăng sự vắng lặng trống trãi.

Không biết vì cái gì mà nam nhân đột nhiên bỏ đi không lời từ biệt, đối với tiểu hòa thượng trước nay vẫn không màn thế sự như y lại khiến tim như ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn vô cùng.

Tiểu hòa thượng si tình cô độc chờ đợi hai ngày liền nơi ngôi miếu hoang.

Đến cuối cùng, Tĩnh Huyền mới nhận ra ——

Y chính là bị người ta ruồng bỏ.

Tựa như một miếng giẻ lau đã sử dụng đến rách nát, bị người ta tiện tay vứt đi.

Vì sao? Vì sao hắn đối xử với ta như thế?

Phật tổ a, đây lẽ nào chính là người nghiêm phạt đệ tử vì không tuân thủ thanh quy ư?

Tĩnh Huyền trong phút chốc nhớ đến sư phụ đã từng nói với y…

『… con tuy rằng phật căn thâm sâu, nhưng trần duyên chưa dứt. Lần này rời chùa, con nếu có thể hóa giải trần duyên, sau này nhất định có thể toàn tâm quy y phật môn, chức trụ trì ta đây có người kế nghiệp. 』

Sư phụ, lẽ nào đây chính là trần duyên của con ư?

Thôi! Thôi!

Bản thân quả nhiên không hợp với trần thế, sớm ngày mang bảo điển tiến cung, sau đó quay lại Bảo Phật tự, từ nay về sau không màn đến thế sự!

Tĩnh Huyền thu hết can đảm, vác bao phục lên vai, lần thứ hai lên đường…