Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Chương 144: Tại Sao Lại Là Cô?!




Trái tim An Tâm Á giống như bị kim châm vô cùng khó chịu, cô mang cặp song sinh tới, không phải để bị mẹ mình nhìn như vậy. Quả nhiên, đổi lại An Bình An Tĩnh cũng nhìn An Như Ý giống như nhìn quái vật, rồi sau đó lại trợn mắt nhìn An Tâm Á một cái. Trong ánh mắt kia rõ ràng viết: chúng con không thích bà ngoại điên khùng.

An Tâm Á cười khổ lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ.

An Bình An Tĩnh không có chút vui mừng nào, mà còn cực độ không vui, An Tâm Á đã nhìn ra.

Nhưng An Như Ý lại không nhận thấy được, chỉ cứ mãi nhìn bọn họ chằm chằm. An Bình An Tĩnh liếc mắt, rõ ràng có chút khó chịu, An Tâm Á khẽ thở dài, bộ mẹ tưởng bọn nó giống như nhưng đứa bé không hiểu chuyện bình thường khác sao, cái này thật hơi quá rồi.

Cô rất hiểu hai đứa này, không thích tuyệt đối không đến gần.

Xem ra, nếu muốn một nhà ba đời an an lạc lạc sống qua ngày, thật rất khó khăn a, nhưng trong suy nghĩ của An Tâm Á vẫn là muốn thử một lần, cô nắm lấy tay An Như Ý, "Mẹ, hiện tại con cũng đã trưởng thành rồi, có thể kiếm tiền rồi, mẹ rời khỏi Chu gia đi, qua ở với chúng con. . . . . ."

An Như Ý phục hồi tinh thần lại, cuối cùng xoay đầu qua nhìn An Tâm Á.

An Bình An Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, bọn họ rất không thích bị người khác xem như là con nít không biết gì lại còn bị nhìn như quái vật nữa, mẹ nó. Mà cố tình người khác này lại là mẹ của mẹ, nếu không bọn họ sớm đã nổi đóa rồi.

An Như Ý lắc đầu một cái, cười khổ, "Mẹ ở Chu gia an ổn cũng đã thành thói quen."

An Tâm Á nhất thời không biết nói gì, có phải mẹ vẫn cứ muốn trãi qua cuộc sống hèn mọn như vậy hay không, vẫn cứ không thể rời xa Chu Hoài giống như trước kia sao? !

"Tâm Á. . . . . ." An Như Ý hỏi cô, "Rời khỏi Trình Quân Hạo rồi sao? ! Đồng ý với mẹ, về sau không nên có bất cứ quan hệ gì với nó nữa. . . . . ."

An Bình An Tĩnh đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm An Tâm Á, trong lòng dâng lên sự tức giận nồng đậm. Hai bàn tay nho nhỏ nắm lại thật chắt, thì ra chuyện trong lòng của mẹ lại là chuyện này, tại sao bọn họ lại không biết, khốn kiếp.

Bọn họ rất tức giận, vốn cũng không rất ưa thích gì An Như Ý, bây giờ thì cũng chỉ còn lại oán niệm, hóa ra là vì người bà ngoại điên khùng này làm mẹ không vui như vậy. Đối với An Như Ý hiện tại lại tràn đầy địch ý.

Vốn dĩ cặp song sinh cũng chỉ do một mình An Tâm Á nuôi lớn, đối với Trình Quân Hạo thì còn có cái để mà lưu luyến, nhưng còn đối với người bà ngoại điên khùng đột nhiên nhảy từ đâu ra này, thì lại càng không có hảo cảm.

An Tâm Á mắt khép hờ, gật đầu một cái, "Con hiểu rõ, mẹ, mẹ yên tâm. . . . . ."

Trong lúc nhất thời, không khí giữa bốn người trở nên quỷ dị tới cực điểm, An Tâm Á trong lòng vừa buồn bực vừa hốt hoảng, có một cảm giác kích động muốn khóc, vốn đưa hai đứa sanh đôi ra ngoài, muốn chúng gặp bà ngoại, sau đó thì người một nhà hòa hợp với nhau, nhưng vì sao cuối cùng không khí lại trở nên như vậy? !

An Tâm Á không chịu nổi, rất muốn khóc, "Con đi rửa tay một lát. . . . . ."

Cô gần như chạy như điên xông ra ngoài, An Như Ý không chú ý tới tâm trạng của An Tâm Á, nhưng cặp sinh đôi thì chú ý tới, cõi đời này người quan tâm mẹ nhất, cũng chỉ có hai người bọn họ.

Hai đứa sinh đôi vô cùng bất mãn, rốt cuộc An Bình cũng không nhịn được mà nổi đóa.

"Bà ngoại. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trở nên nghiêm túc, "Tại sao bà lại yêu cầu mẹ cháu như vậy? !" Giọng điệu của cậu rõ ràng là đang chất vấn, mang theo một sự uy nghiêm rất lớn, làm cho An Như Ý không thể tin được.

An Như Ý giật mình, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm An Bình đang tức giận, trên mặt là nét mặt khó tin. Bà há miệng, phát hiện mình không nói được lời nào.

Trong lòng An Bình rất hận, "Mẹ ở chung một chỗ với ai, đó là tự do của mẹ, bà ngoại, bà với mẹ đã bảy năm không gặp, tại sao bây giờ vừa gặp lại việc đầu tiên lại là yêu cầu mẹ làm như vậy? ! Tại sao mẹ phải nghe bà chứ? ! Làm mẹ của mẹ, bà đã làm được mấy chuyện nên làm ẹ rồi hả? ! Cứ mở miệng ra là muốn yêu cầu con gái phải làm theo ý nguyện của mình sao? Vậy còn bà, đối với nhưng mong muốn của mẹ, cho tới bây giờ bà đã làm được bao giờ chưa? !"

An Như Ý giật mình một cái, nét mặt mất hồn trong chốc lát.

Những lời này, là từ trong miệng một đứa bé nói ra sao, nhưng cái này vốn dĩ chứa đựng nhưng ý nghĩa không phải sâu sắc ở mức bình thường.

Chưa từng có người nào chất vấn bà như vậy, chưa từng có. . . . . .

An Như Ý bị đả kích, theo như lời của An Bình nói, bà đối với Tâm Á, chưa từng đáp ứng nhưng mong muốn của con bé, vô số lần Tâm Á yêu cầu bà rời khỏi Chu Hoài, vì bà phải nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, nên bà cũng chưa từng đáp ứng, khi yêu cầu con bé rời khỏi Trình Quân Hạo, thậm chí không có bất kỳ lời giải thích nào, đối với chuyện hai đứa bé này, bà cũng chưa nói ra một câu an ủi khích lệ nào với nó cả.

Tâm Á nhất định là rất thất vọng, đối với người mẹ này của nó.

Lửa giận An Bình lên cao, cười lạnh nói: "Thời điểm mẹ ở Anh quốc, thường nói về bà ngoại với Trữ Trữ, với miêu tả của mẹ, chúng ta cứ cho là bà nhất định là một bà ngoại lý tưởng, nhưng hôm nay gặp mặt, thật sự khiến cho người ta thất vọng, mẹ tâm tâm niệm niệm muốn gặp lại bà, ở Anh quốc cũng nhớ bà, còn bà. . . . . ."

"Bà tạo cho chúng ta cảm giác thấy, bà là một người chỉ biết tư lợi vì bản thân, lạnh lùng, đối với chuyện của mẹ rất thờ ơ, bà không xứng làm mẹ của mẹ. . . . . ." Lời nói của An Bình hiển nhiên có chút hung tợn.

Mặt của An Như Ý đã trắng lại càng trắng hơn. Tay bà run lên, nhìn thấy đôi mắt đen láy đầy sự tức giận của An Bình, thế nhưng lại hơi tránh né đi.

Bà run rẩy toàn thân, trong đầu chỉ có câu nói kia, bà không xứng, bà không xứng. . . . . .

Trong ý thức của An Bình, mẹ là người luôn bảo vệ thường yêu con mình, tôn trọng con mình, con cái cũng muốn yêu thương bảo vệ mẹ mình, đây mới gọi là tình thân, đối với cặp song sinh An Tâm Á cũng làm như vậy. Ban đầu bọn họ tâm tâm niệm niệm muốn kéo Trình Quân Hạo về bên cạnh, mẹ cũng đồng ý, cho dù lúc ấy mẹ cũng không muốn, vậy mà hôm nay. . . . . .

An Bình tự trách thật nhiều, trách bà ngoại điên khùng, đồng thời cũng trách cậu, không phải cũng đã ích kỷ như vậy hay sao, có phải chính vì vậy mà làm ẹ khó có thể tiếp nhận sự thực phải rời xa Trình Quân Hạo không? !

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình trở nên buồn bả vô cùng. Cậu quay mặt qua, không chút khách khí nói với An Như Ý, "Nếu như cũng chỉ là một người sẽ làm mẹ thêm thất vọng, chúng tôi tình nguyện không cần một người thân như vậy, về sau cũng làm phiền bà đừng tiếp tục cầu xin mẹ tôi bất kỳ điều gì nữa. . . . . ."

An Như Ý thất hồn lạc phách đứng lên, sắc mặt tái nhợt, ngón tay run run, không dám nhìn An Bình nữa, mang theo túi xách chật vật rời đi, chạy thẳng ra khỏi quán cà phê, trên mặt âm thầm rơi lệ.

An Bình An Tĩnh trầm mặc một hồi.

"Anh hai, chúng ta có phải đã làm quá mức hay không? !" An Tĩnh lo lắng hỏi.

An Bình bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp, mẹ của mẹ thực sự rất quá đáng, anh không nhìn nổi nữa rồi, vì anh không muốn mẹ chịu uất ức, nên nhất thời lại nhịn không được. . . . . ."

". . . . . ." An Tĩnh lặng yên một hồi, lo lắng hỏi, "Mẹ trở lại, chúng ta nói thế nào? !" Nói bọn họ làm bà ngoại tức giận bỏ đi sao? !

An Bình xấu hổ, ". . . . . . Vậy thì nói bà ngoại có chuyện đi trước? !"

". . . . . ." An Tĩnh xấu hổ. Anh hai cũng chỉ được mỗi cái nhanh mồm nhanh miệng, mẹ trở lại nhất định sẽ thất vọng. Nguy rồi, bà ngoại có thể trách cứ mẹ không biết cách dạy con hay không, Dĩ Hạ Phạm Thượng mà.

Cũng không thể trách bọn họ suy nghĩ nhiều được, bọn họ đối với người bà ngoại điên khùng này, thật sự không có ấn tượng tốt gì.

Lấy tính tình của mẹ, là không thể nào không gặp bà lần nữa, mẹ bọn họ, bọn họ hiểu rất rõ. Mẹ thương bà ngoại, rất thương. . . . . . Cặp sinh đôi có chút lo lắng cũng thấy có chút tội lỗi. Bọn họ sợ mẹ mình bị tổn thương. . . . . .