Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Chương 1: Đoạt Người Đẹp




Một biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý.

An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi.

An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . .

Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu Hoài. . . . . .

An Tâm Á hiểu , An Như Ý không muốn trở lại cuộc sống quá khứ, rất gian khổ. Cô có thể bỏ học đi làm , cô cố mở miệng, nhưng cuối cùng cũng là không nói được. Cô biết mẹ không muốn. . . . . .

Cô thu lại ánh mặt, bình tĩnh trở lại.

Cửa một trận xôn xao .

"Là Trình nhị thiếu gia, a a, là thiếu gia Quân Hạo. . . . . . Ôi trời, thật đẹp trai. . . . . ." Chung quanh có thật nhiều âm thanh bàn luận xôn xao, phát ra âm thanh mê muội của các cô gái, chuyện không lạ gì trong xã hội thượng lưu.

"Trời ơi, nếu có thể gả cho anh ấy, ta sống ít đi mười năm cũng nguyện ý. . . . . ."

"Ta nguyện ý sống ít đi hai mươi năm. . . . . ."

". . . . . ." An Tâm Á cau mày, còn không kịp phản ứng, Chu Chỉ Vân cũng phát ra ánh mắt hung hăng, bộ dạng như hận không được một phác ăn luôn người ở cửa.

Mục đích Chu Hoài mang cô ta tới, vẫn còn chưa rõ.

An Tâm Á theo ánh mắt của cô ta xoay qua, nhìn lướt qua, liền rất kinh ngạc, người đàn ông này. . . . . .

Đúng là có một loại vẻ đẹp câu hồn đoạt phách, ột thước chín trở lên, khuôn mặt tuấn mỹ tinh sảo, cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng, còn có một cảm giác phách lối tư nhiên, hai chân thon dài mạnh mẽ, rất đẹp trai, nhưng cũng không thiếu phần ngang ngược. Cả người bày ra một loại khí thế độc nhất vô nhị, An Tâm Á cũng không kiềm được tim đập liên hồi, ngay cả cô cũng trúng đạn, huống chi là mấy cô gái kia, đàn ông như vậy đúng là lý tượng trong mắt phụ nữ.

Anh ta vừa xuất hiện ở cửa thì khí thế đã lan khắp phòng, mắt anh lạnh lùng đảo qua, lập tức tất cả mọi người đều yên lặng, yên lặng được một giây, thì mấy người nịnh hót lại lao tới nghênh đón, khéo léo lấy lòng. Trình nhị thiếu gia không buồn để ý, làm như không thấy những người này, đối với anh mà nói, không cần thiết phải ứng phó với những người này . Phía sau anh bảo vệ lập tức chặn những người này lại, ký giả cũng nhào tới, Trình nhị thiếu đảo mắt qua, an ninh lập tức đi cản cameras, không cho phép chụp hình.

An Tâm Á không kịp nhìn lần thứ hai, cô liền bị Chu Hoài vừa lôi vừa kéo, nói "Đi mau, Vương lão tới. . . . . ."

An Tâm Á tâm chìm vào đáy cốc, đối tượng cô bán mình đã tới. Thu lại tâm tư cùng ánh mắt nhìn trai đẹp, nặng nề đi theo Chu Hoài. Chu Chỉ Vân thì không tự chủ được tiến về phía chàng trái ở cửa càng ngày càng gần. . . . . .

Vương lão cùng thuộc hạ đang đi cầu thang từ tầng hai xuống, ánh mắt lướt qua ngay lập tức nhìn thấy Trình Quân Hạo, hai bên nhìn nhau nghiên cứu đối phương một cái, ngoài cười nhưng trong không cười.

Ánh mắt Vương lão hiện lên một chút âm u, người đàn ông này vĩnh viễn như vậy không ai sánh được, thật khiến lòng người ta sinh ra chán ghét, bá chủ tự cho là đúng, thật là buồn cười. Vương lão nhìn điệu bộ này của Trình nhị thiếu, trong lòng không vui.

"Trình nhị thiếu gia tới. . . . . ." Vương lão xuống thang lầu, khách khí mỉm cười hàn huyên, nhưng không một chút ấm áp, "Trình lão sao lại không tới? !"

Trình Quân Hạo khẽ mỉm cười, nụ cười không hiện đáy mắt, "Ông cụ gần đây thân thể không tốt lắm, đi châu Úc nghỉ ngơi rôi, không thể tham dự đại thọ Vương lão gia bảy mươi, xin lỗi, bất quá tôi tham gia cũng như vậy thôi. . . . . ."

Một tia ánh sáng nhạt hiện lên đáy mắt Vương lão, rất nhanh biến mất, "Đó là, Trình nhị thiếu gia càng ngày càng tuổi trẻ tài cao, xem ra trọng trách Trình gia là muốn đặt trên vai Trình nhị thiếu gia. . . . . ."

Trình Quân Hạo nhếch môi cười một tiếng, hơi giễu cợt. Phân phó người phía sau mang đến lễ vật, "Chút tâm ý, xem như tỏ tấm lòng. . . . . ."

"Khách khí, khách khí. . . . . ." Vương lão nở nụ cười, phân phó quản gia thu lễ vật, hai người hàn huyên hướng trong đại sảnh đi, bộ dạng giống như chú cháu thân thiết, người ngoại thoạt nhìn có thể cho là như vậy, chẳng qua là hai người vì làm chuyện lớn mà không chấp nhắt chuyện nhỏ nhặt.

Chu Hoài vội vàng lao tới, hơi có vẻ lỗ mãng, vừa thấy Vương lão liền gào lên "Vương đổng, ông xem. . . . . . Tôi muốn giới thiệu con gái cho ông quen biết. . . . . ." Hắn đem An Tâm Á đẩy tới, giống như tặng quà đưa đến trước mặt Vương lão. Điệu bộ này nhìn rất mờ ám bất thường.

An Tâm Á nhíu nhíu mày, hơi có vẻ khó chịu, môi mím chặc, không nói lời nào.

Người xung quanh cũng tò mò dựng thẳng lỗ tai nghe, ngó chừng, xã hội thượng lưu luôn luôn là như thế, giấu diếm, dối trá. . . . . .

Mặt Trình Quân Hạo mở lớn, tò mò nhìn Chu Hoài, ánh mắt lập tức chuyển dời đến trên người An Tâm Á, trong mắt lược qua kinh hãi, bất quá rất nhanh che dấu, xem ra, cô gái này là đưa cho Vương lão, anh nhếch môi cười, lão gia này hơn bảy mươi, nhưng sức hưởng thụ còn rất tốt? !

Vương lão vi mỉm cười, chống gậy ngừng lại, "Làm cái gì vậy? ! Quản gia, người này từ nơi nào đến mà không biết phép tắc như vậy? Đuổi ra đi. . . . . ."

Xem ra lão này cũng biết cách giấu diếm, trường hợp này, quả thật không thích hợp tiếp nhận nữ nhân, Trình Quân Hạo mỉm cười, nhưng ngay sau đó ngó sang An Tâm Á, đột nhiên cười nham hiểm, " Lễ vật đưa tới cửa không lấy, Vương lão đúng là chánh nhân quân tử, không bằng người đẹp có sẳn, tặng tôi hưởng thụ đi. . . . . ."

An Tâm Á buồn bực, người này. . . . . . Có phải hay không là người hai nhân cách? Mới có một vẻ mặt không ai bì nổi, bây giờ lại lộ ra kiểu cười lưu manh, hình tượng thiên thần trong lòng sụp đổ hoàn toàn. . . . . .