Mẹ Nó Thiểu Năng Trí Tuệ

Chương 9




23.

Tô Bạch mặc bộ quần áo mới Lâm Tiêu chọn cho, biến thành một tiểu soái ca tươi mát thời thượng.

Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đố ai cũng không tưởng tượng ra bên trong thân thể soái ca này là linh hồn cán bộ kỳ cựu…

Hôm nay, học xong tiết cuối cùng, Tô Bạch đeo cặp sách cùng Lâm Tiêu sóng vai đi đến nhà ăn.

Lâm Tiêu lười biếng duỗi eo, thuận tiện nói câu: Ngày mai là chủ nhật, có thể ngủ nướng.

Tô Bạch đột nhiên ngẩng đầu: Đúng rồi, tôi với học trưởng hẹn nhau chủ nhật đi xem phim.

Lâm Tiêu tức khắc như bị sét đánh trúng: … Xem phim?

Cậu đi xem phim cùng học trưởng nào hả?

Tô Bạch nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói: Mấy ngày hôm trước làm đạo cụ diễn cho bộ văn nghệ tới gần 10 giờ, anh ấy đưa tôi về phòng ngủ, ngày đó cậu cũng ở dưới tầng, còn nói chuyện với anh ấy mà.

Vô nghĩa! Hôm đó ông đây muốn đến đón cậu! Không nghĩ tới bị người đoạt trước! Lâm Tiêu nhớ tới chuyện hôm đó, tức giận đến mức hen suyễn: Chỉ hai người thôi?

Tô Bạch biểu tình ngay thẳng, tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy gì không ổn: Đúng vậy, nghe nói bộ phim kia khá hay.

Lâm Tiêu trầm mặc một lát, hỏi: Sao cậu không hỏi xem tôi có muốn đi hay không?

Tô Bạch khuôn mặt nhỏ phát sáng chói lòa: Cậu muốn đi sao? Mấy lần trước hẹn cậu ra ngoài cậu đều từ chối, tôi tưởng cậu không thích ra ngoài với tôi…

Lâm Tiêu bị bóng ma nhà kỉ niệm Cách mạng Tân Hợi ám ảnh thống khổ vuốt trán: Kì thật tôi rất thích cùng cậu ra ngoài.

Tô Bạch cao hứng phấn chấn: Thật tốt quá, vậy ngày mai ba người chúng ta cùng đi, càng đông càng vui.

Lâm Tiêu: …

Đông vui cái rắm.

Tô Bạch duỗi tay vẫy vẫy trước mặt anh: Cậu làm sao thế?

Lâm Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn thằng ngốc không hiểu phong tình đang khó hiểu nhìn mình: … Chúng ta có thể không mang theo anh ta không?

Tô Bạch khó xử: Anh ấy mua vé rồi.

Lâm Tiêu càng giận: Là anh ta hẹn cậu trước?

Tô Bạch vẻ mặt ngốc hề hề: Đúng vậy.

Lâm Tiêu hận đến nghiến răng, hai tay giữ chặt cái đầu nhỏ của Tô Bạch để cậu nhìn thẳng mình: Cậu không nên đồng ý với anh ta! Cậu đồng ý với anh ta để làm gì? Trong óc tên đầu gỗ như cậu nghĩ cái gì vậy hả?

Tô Bạch hoảng sợ, nghiêm trang giải thích: Học trưởng nói anh ấy rất muốn xem bộ phim kia, nhưng không tìm được người đi cùng, một mình minh đi xem thì cảm giác xấu hổ lắm, cho nên nhờ tôi đi cùng anh ấy một hôm, coi như hỗ trợ. Tôi cảm thấy bạn bè với nhau thì cần giúp đỡ lẫn nhau, cho nên tôi…

Lâm Tiêu tức khắc hận không thể ngửa cổ lên giời thét dài: Cậu có phải đồ ngốc không hả!

Tô Bạch hơi sợ hãi nhìn anh: Tôi không ngốc mà.

Lâm Tiêu tức giận muốn nhảy sồ sồ lên: Anh ta chính là muốn theo đuổi cậu! Cậu còn không nhìn ra!

Tô Bạch cười: Không thể nào, học trưởng không phải đồng tính luyến ái.

Sự xem thường của Lâm Tiêu đã bành trướng đến tận chân trời: Sao cậu biết anh ta không phải?

Tô Bạch trợn to mắt, thực vô tội: Chính anh ấy nói vậy mà, anh ấy hỏi tôi có phải đồng tính luyến ái không, tôi nói tôi không phải, rồi anh ấy nói anh ấy cũng không phải.

Lâm Tiêu hít hà một hơi: Cậu không cảm thấy lời anh ta nói có vấn đề à?

Tô Bạch khóe mắt cong cong: Không mà…

Lâm Tiêu tức giận đến mức hận không thể hung hắng cắn một miếng trên mặt Tô Bạch: Còn có, cậu vừa rồi nói cậu không phải đồng tính luyến ái? Những lời này có ý gì?

Bẻ cong bố mày rồi chú nói chú lại thẳng rồi!?

Tô Bạch khuôn mặt nhỏ hồng thấu, cúi đầu nhìn mũi chân, giọng nhỏ mà nhanh y như trả lời kiểm tra miệng nói: Định nghĩa của đồng tính luyến ái, là chỉ người sinh ra tình yêu và tính dục với người cùng giới tính, thân thể có xu hướng giới tính này mới được gọi là người đồng tính. Nhưng mà tôi… Đầu tiên, tôi chỉ sinh ra tình yêu và tính dục với một nam giới duy nhất là cậu; thứ hai, trừ cậu ra, bất kỳ nam giới nào khác trên thế giới này tôi chưa từng nảy sinh tình yêu tính dục hay dự định gì về tương lai; thứ ba, nếu có một ngày cậu tự nhiên biến thành nữ giới tôi cũng sẽ nảy sinh tình yêu và tính dục với cậu… Tổng hợp lại mà nói, tình huống của tôi hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn đồng tính luyến ái.

Đúng là nói có sách mách có chứng.

Lại còn tổng với chả hợp!

Lâm Tiêu bị cách thổ lộ như bệnh tâm thần này chọc cho sướng muốn bay, một bụng tức giận đã bay đi chín tầng mây, hơi hơi cúi đầu không chuyển mắt nhìn chằm chằm Tô Bạch cười không ngừng, hai người mặt đỏ tim đập nhanh nhìn nhau, tốt đẹp tới mức gió xung quanh cũng như dừng lại.

Qua một hồi lâu, Lâm Tiêu đột nhiên nhẹ giọng hỏi: Cậu vừa rồi nói đối với tôi nảy sinh cái gì? Cái gì và cái gì?

Tô Bạch ngẩn ra một chút, cúi đầu dùng ngón tay vò vò góc áo: Tôi đó là… đang định nghĩa, trên định nghĩa viết như vậy.

Lâm Tiêu phát ra tiếng cười nhẹ muộn tao: A.

Tô Bạch thật cẩn thận hỏi: Vậy… ngày mai còn gọi học trưởng đến đi cùng không? Cậu không thích cứ nói, tôi sẽ bảo anh ấy tôi không đi, hai người chúng ta đi riêng.

Lâm Tiêu nghĩ nghĩ, linh quang chợt lóe: Không sao hết, cứ để anh ta đi cùng.

Tô Bạch ngoan ngoãn: Được.

Lâm Tiêu quét mắt nhìn quần áo trên người Tô Bạch: Ngày mai cậu mặc bộ tôi mua cho cậu ấy.

Tô Bạch gật đầu: Ừm.

Lâm Tiêu đắc ý dào dạt cười hai tiếng.

Hôm đó mua quần áo anh mua hai bộ, một bộ cho Tô Bạch mặc, một bộ là của anh, từ lúc mua tới giờ chưa mặc lần nào.

Quần áo đôi có thể show một cái, lóe mù mắt chó tình địch đi.

Mẹ nó, tên thiểu năng trí tuệ này là của ta!