09.
Sau khi lên cấp 3, Tô Bạch xung phong nhận việc, mối ngày sau khi tan học đều bồi Lâm Tiêu giúp anh làm bài tập, giảng đề cho anh nghe.
Cha mẹ Lâm Tiêu sớm biết ở lớp thằng con trai nhà mình có một học bá tên Tô Bạch, học giỏi lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết con trai mình và cậu là bạn thân, hai vợ chồng thực sự rất vui mừng, đối xử với Tô Bạch khách khí muốn mạng, chạy trước chạy sau cung cấp hoa quả và đồ ăn vặt.
Mẹ Lâm nắm chặt cơ hội giáo dục thằng con: Con phải nghiêm túc học tập Tô Bạch nhà người ta đi kìa, đừng suốt ngày chỉ chơi như thế.
Lâm Tiêu sợ bà cứ niệm kinh hoài không dứt, vội vàng nói: Vâng vâng vâng.
Mẹ Lâm cười tủm tỉm đưa cho Tô Bạch một quả vải bóc sẵn: Tới, Tô Bạch, ăn vải đi con.
Lâm Tiêu buồn cười: Mẹ xem mẹ kìa, đối xử với con trai ruột của mình cũng không tốt đến thế.
Mẹ Lâm ném cho con trai một ánh mắt xem thường, bưng đĩa cùng dao gọt hoa quả lên mang đi, quay đầu vào bếp xào rau.
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch đưa quả vải chưa ăn trong tay mình cho Lâm Tiêu: Cậu ăn quả này đi, tôi bóc đó.
Lâm Tiêu lẩm bà lẩm bẩm nói: Để bụng con dâu còn hơn cả con trai ruột.
Tô Bạch chất phác chớp chớp mắt vài cái: Gì cơ?
Lâm Tiêu tà tà liếc mắt nhìn cậu: Không nghe rõ?
Tô Bạch thành thật đáp: Ừm, cậu đọc từng chữ không rõ.
Lâm Tiêu cười hắc hắc hai tiếng, nói rõ từng chữ một: Tôi nói cậu ăn của cậu đi, tôi tự mình bóc.
Tô Bạch nghiêng nghiêng đầu, rất nghiêm túc: Không đúng, nghe không giống câu vừa nãy, cái gì mà để bụng gì đó.
Lâm Tiêu hừ lạnh: Rõ ràng là thế, tại lỗ tai cậu không tốt.
Tô Bạch không nói, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi gặm vải.
Ăn xong hoa quả, hai người vào phòng sách ôn bài.
Trên bàn phủ kín các loại sách bài tập, sách tham khảo, còn có hai cái cốc trắng tráng men giống nhau như đúc, hai hàng chữ “Vì nhân dân phục vụ” giống nhau y như đúc, hai ông Mao giống nhau y như đúc, kiên định đưa mắt nhìn về phía trước.
Lâm Tiêu làm đề một lát, giương mắt nhìn hai cái cốc tráng men, cân nhắc trong chốc lát, chọc chọc Tô Bạch: Uầy, cậu nhìn đi.
Tô Bạch đẩy đẩy gọng kính: Có chuyện gì?
Lâm Tiêu cười xấu xa: Lấy hai cái cốc này, chúng ẩn chứa một điều bí ẩn, hai chữ.
Tô Bạch định liệu trước nói: Cách mạng.
Lâm Tiêu nghẹn một chút: Không đúng, là từ dùng để hình dung quan hệ của hai người.
Tô Bạch đối đáp trôi chảy: Chiến hữu.
Lâm Tiêu tức khắc suy sụp: …
Là tình nhân đó! Tình nhân hiểu không! Cốc tình nhân!
Tô Bạch cười đắc ý: Thế nào hả, tôi đoán đúng rồi phải không?
Lâm Tiêu vò tóc: Đúng đúng đúng, cái gì cậu cũng đúng!
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
10.
Vì có Tô Bạch hỗ trợ, thành tích của Lâm Tiêu tiến bộ nhanh chóng, rất nhanh từ tầng lớp trung bình kém tiến bộ tới trung bình khá, cuối cùng dứt khoát dự mưu ngầm, ý đồ đuổi kịp và vượt qua Tô Bạch.
Lâm Tiêu đắc ý giơ giơ phiếu điểm trước mặt Tô Bạch: Cậu nhìn đi, thấy thế nào?
Tô Bạch vẻ mặt vui mừng, mở ra hình thức lẩm bà lẩm bẩm: Tốt rồi, thật tốt quá, tôi đã nói rồi, đầu óc cậu kỳ thật rất thông minh, chỉ là không muốn nỗ lực, cậu xem cậu một khi bắt đầu nỗ lực, có phải cái gì cũng tiến bộ rõ ràng đấy thôi?
Lâm Tiêu khó có được không đánh gãy lời lải nhải của Tô Bạch, không chỉ kiên nhẫn nghe xong, mà bên môi vẫn còn treo ý cười: Tôi nếu tiếp tục nỗ lực, có thể vượt qua cậu hay không?
Tô Bạch nghiêm trang tự hỏi một lát, lắc đầu nói: Mục tiêu của cậu không cần phải quá cao, cho dù không vượt qua tôi, thì theo tốc độ tiến bộ hiện tại của cậu, chúng ta học cùng một trường đại học không thành vấn đề.
Lâm Tiêu nhấp nhấp môi, mắt sáng lấp lánh, cũng không phản bác chuyện “thi cùng trường đại học”, chỉ hỏi một câu: Vậy cá cược đi, nếu tôi vượt qua cậu thì sao?”
Tô Bạch đẩy đẩy gọng kính: Tôi mời cậu ăn cơm.
Lâm Tiêu xì một tiếng nói: Mời ăn cơm thì quá lợi cho cậu rồi, vậy đi, nếu tôi vượt qua cậu, tôi có thể yêu cầu cậu một chuyện, cậu không được đổi ý.
Tô Bạch gật gật đầu, ông cụ non nói: Có thể, dù sao chuyện này khó lắm, chắc không được đâu, nhưng cậu đừng nản chí nha.
Lâm Tiêu oán hận giơ tay, vò đầu Tô Bạch rối bù, cắn răng nói: Cậu chờ đó!
Mẹ nó, tên thiểu năng trí tuệ này.
11.
Lâm Tiêu đáng thương vì mục tiêu này nỗ lực hơn nửa năm, nhưng mà đủ loại kiểm tra lớn nhỏ từ kiểm tra tháng đến kiểm tra học kỳ, cho dù Lâm Tiêu thắp đèn học thâu đêm học đến hộc máu, lần nào cũng bị Tô Bạch vững vàng đè đầu cưỡi cổ, lần kiểm tra gần nhất chỉ kém có một điểm.
Lâm Tiêu thở phì phì cầm phiếu điểm chạy lên sân thượng, một chân dẫm lên lan can sân thượng, đôi tay chống nạnh, hướng về phía sân thể dục lớn tiếng hét to: A a a a cút bố mày đi! Ngay cả một điểm cũng không chịu nhường bố mày là sao!
Vừa dứt lời, Lâm Tiêu đột nhiên bị người phía sau mình ôm chặt.
Hai cánh tay kia lực đạo kiên định mà chân thật đáng tin, cách đồng phục cũng có thể cảm giác được tiếng tim đập và sự run rẩy của đối phương.
Lâm Tiêu toàn bộ choáng váng, đại não trống rỗng vài giây, ngay sau đó trái tim không thể khống chế được bắt đầu nhảy loạn: Tô… Tô Bạch?
Kỳ thật căn bản không cần hỏi, bởi vì trong gió tất cả đều là hơi thở của Tô Bạch, Lâm Tiêu đã ngửi suốt một mùa hè, vị dầu gội đầu hương chanh.
Tô Bạch dùng hết sức bú sữa mẹ kéo Lâm Tiêu về phía sau, thanh âm rầu rĩ từ sau lưng Lâm Tiêu truyền đến: Còn không phải chỉ một điểm thôi sao, cậu đừng như vậy.
Lâm Tiêu căng thẳng tới mức giọng nói cũng run rẩy: Cái gì mà một điểm với không một điểm, cậu tự dưng ôm tôi làm cái gì?
Tô Bạch gắt gao ôm Lâm Tiêu, kéo anh về phía sau mấy mét mới buông ra: Cậu đứng ở rìa sân thượng, tôi còn tưởng cậu muốn nhảy… nhảy xuống.
Lâm Tiêu bị đả kích cực lớn: … Hở???
Tô Bạch lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực: Mấy ngày hôm trước tôi đọc báo, trường trung học bên cạnh có một học sinh cấp 3 bởi vì kiểm tra không tốt nên tự sát, may mắt phát hiện sớm nên chưa tự tử được, cậu không thể bắt chước đâu đấy.
Lâm Tiêu tức giận tới thở không ra hơi, không nói nên lời: Tôi làm sao… Cậu làm sao… Cậu vừa rồi ôm tôi là vì sợ tôi nhảy lầu?
Tô Bạch thần sắc ngưng trọng: Đúng vậy, cho dù cậu không định nhảy, cũng không nên đứng gần rìa như vậy, rất nguy hiểm, ngộ nhỡ trượt chân thì làm thế nào.
Lâm Tiêu tức giận đến mức nhảy lên hai cái trông như thằng thần kinh, xoay người liền chạy.
Mẹ!! Thiểu! Năng!