Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 8-1: Học cách yêu




Lục Tình ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách, đối diện là ánh mắt dò xét giận dữ của mẹ.

Mẹ trừng mắt giọng khinh miệt

“Tối qua mày ở đâu? Bây giờ học đòi người ta đàn điếm bên ngoài phải không?”

“Con có chuyện thật mà”

“Mày còn nói, Khư Tuấn nó đến tìm mày mấy lần, để nó biết mày cả đêm không về còn ra thể thống gì nữa?”

Mẹ cô quăng cái điều khiển ti vi về phía cô

Lục Tình tránh né, khiến nó rơi xuống nền gạch vỡ tan, cô chặt bặm môi cúi đầu.

“Ngày mai đến nhà họ Trần, bàn việc kết hôn của hai đứa” Bà thấy cô không cãi lại cũng dịu giọng ra tối hậu thư

“Kết hôn? Ai muốn kết hôn chứ?” Cổ họng cô ứa nghẹn

“Hai đứa mày cũng nên kết hôn, đã quen nhau hơn một năm rồi” bà chau mày

“Con nói rồi, con và anh ta đã kết thúc. Mẹ còn có đứa con nào thì dâng cho anh ta luôn đi” Lục Tình đứng phắc dậy, ánh mắt tức tối.

“Con mất dạy, tao dạy mày cãi lại hả?” mẹ tức lồng lộng vung tay tát vào mặt cô

Má trái Lục Tình đỏ lên, cố kìm những giọt nước mắt đang chực trào, cô hít sâu một cái rồi bình thản nói:

“Xin lỗi, lần này con sẽ không nghe theo lời mẹ đâu”

“Mày cút đi cho tao” mẹ cô thở phì phò ôm ngực

“Đợi con tìm được nhà rồi sẽ chuyển đi, con về phòng đây” Cô đi vào phòng đóng sập cửa lại

Tựa cả người vào cánh cửa, nước mắt cô ồ ạc rơi xuống, Lục Tình che miệng ngăn tiếng nấc nghẹn, lần ngã bài này thật sự cô không còn nhà để về nữa rồi. Nhưng cô cũng không muốn ngây ngốc cả đời cho người khác sắp đặt số phận, lấy phải kẻ như Trần Khư Tuấn thà rằng cô cắt tóc đi tu còn thanh thản hơn.

Di động trong túi quần đã rung liên hồi, cô kiên nhẫn nhưng dường như người gọi tới không có kiên nhẫn đó, vẫn tiếp tục quấy rầy.

“A lô?” cô khàn giọng bắt máy

“Làm gì mà không nghe máy của tôi” giọng nói có chút tức giận

“Tôi đang ngủ, anh có biết làm phiền giấc ngủ của người là vô nhân đạo lắm không?” Cô gào lên

“Sao lại giận dữ với tôi?”

“Tôi thích đấy, anh là kẻ đáng ghét” nước mắt cô rơi xuống

“Em khóc?”

“…”

“Là kẻ nào bắt nạt em” Hắn nổi sùng lên gằn giọng

“Là anh đó, chỉ có anh mới bắt nạt tôi thôi” Cô ấm ức tố cáo

“Được rồi, đừng khóc nữa”

“Không phiền anh”

“Còn khóc nữa tôi sẽ đến mang em đi đấy” hắn cảnh cáo

“Anh lại bắt nạt tôi”

Hơi thở trầm ổn của hắn bên tai

“Tôi muốn ngủ”

“Ngủ đi”

“Lãnh Phương Đông, anh có thể đừng tìm tôi nữa không?” cô cắn răng nói vội

“Không thể”

“Vậy anh theo đuổi tôi đi, nếu anh tốt như vậy tôi sẽ đồng ý”

“Theo đuổi cái gì?”

“Đến theo đuổi phụ nữ mà anh còn không biết, thảo nào…”

“Cái gì?”

“Lãnh Phương Đông, anh phiền quá!” Cô bật cười rồi vội cúp máy.

Lục Tình nhổm người ngồi dậy, lau nước mắt đã sớm khô cạn trên má, vào phòng tắm rửa mặt rồi cứ thế nhảy lên giường ngủ một giấc, không lo âu, không mộng mị.

Lãnh Phương Đông sửng sốt nhìn màn hình tắt ngấm, mặt hắn cũng đen ngòm.

“Trần Lực đâu?” Hắn ra khỏi phòng bắt lấy một người hỏi

“Anh Đông, anh muốn hỏi anh Lực thì anh ấy đang ở phòng kia ạ” người này vội đáp

Hắn nhíu mày tông cửa đánh gầm, ngạo nghễ bước vào, tiếng ca hát nhảy múa gầm gan tắt phụt, tên Trần Lực đang hai tay ôm hai cô gái nóng bỏng, miệng hò hét

“Cút hết ra ngoài” Hắn liếc mắt nhìn những người xung quanh

Đám người lập tức rút hết, chỉ còn Trần Lực lim dim hai mắt

“Đại ca, sao anh lại phá hư không khí vui vẻ của em” Trần Lực ngồi dậy cau có nhìn hắn

“Tỉnh táo lại cho tao” Lãnh Phương Đông thúc vào bụng hắn

“Á…sao anh lại đánh em” Trần Lực ôm bụng đau đớn

“Có cần ngâm mày vào phòng đông lạnh không?” Hắn lãm đạm nói

“Không cần…hề hề đại ca, anh tìm em có chuyện gì?”

Lãnh Phương Đông trầm ngâm không lên tiếng, cổ họng hắn nghẹn lại vì những lời sắp nói.

“Anh, em không có làm sai gì hết, chị Tình là do anh tự thả” Trần Lực sợ hãi lắp bắp

Hắn càng không thể mở miệng cất thành lời

“Cô ấy muốn tao theo đuổi, phải làm sao để theo đuổi?” Hắn nói như có như không, mặt vẫn lạnh lẽo như lời vừa rồi không phải từ miệng hắn mà ra

“Hả? Theo đuổi? anh muốn theo đuổi đàn bà” Trần Lực ho khù khụ

“Giao cho cậu” Hắn đứng dậy nói

“Đại ca, việc này có liên quan gì đến em, cũng không phải em muốn theo đuổi chị dâu” Trần Lực khốn đốn

“Hừ?”

“Đại ca, anh tuyệt đối phải tin em, theo đuổi phụ nữ cần phải chân thành, anh không thể giao cho em được” Trần Lực đáp chắc nịch

“Vậy phải làm sao?” Hắn âm trầm

“Phụ nữ ai mà chẳng hư vinh, anh cứ tặng quà đắc tiền cho họ” Trần Lực dõng dạc, cười khà khà

“Thật sự?” Hắn có chút nghi hoặc

“Em lấy tấm thân này ra cam đoan” Trần Lực gật đầu vỗ ngực



Thế nên ngày hôm sau mới có sự kiện như thế này diễn ra, Lục Tình vừa bước chân vào phòng giáo viên thì đã bị khối hộp thu hút, nằm ngay trên bàn làm việc của cô.

“Chị Quế, cái này của ai vậy ạ?”

“Chị còn phải hỏi em đấy, Lục Tình số đào hoa của em đến rồi, mới sáng ra chị vừa bước vào đã thấy rồi” Chị Quế cười khoái sảng chọc ghẹo cô

Lục Tình nhăn mặt, Cô bèn tiện tay mở một cái ra

“Má ơi” Bên tai bị tiếng hét làm cho giật mình, cô quay lại thì thấy chị Quế đứng lù lù sau lưng mình tự lúc nào

“Chị làm em giận mình”

“Tình, em gặp đại gia nào hả?”

“Làm gì có” cô lắc đầu cười trừ

“Trời ơi…đây chính là bộ trang sức chị chỉ được ngắm chứ không được sờ của hãng CARTIER” ánh mắt chị ấy lóe sáng

“Mắc lắm hả chị?”

“Với tiền lương giáo viên ít ỏi của chúng ta, sợ rằng cả đời cũng chẳng mua được” chị Quế suýt xoa

Lục Tình câm nín, vội đóng cái hộp lại cẩn thận chạy vào nhà vệ sinh

Cô lập tức gọi cho kẻ đầu sỏ, chỉ có anh ta mới làm ra chuyện động trời như vậy.

“Lãnh Phương Đông, anh bị điên hả? tại sao lại để thứ quý giá đó trong phòng làm việc” cô thở phì phò trách mắng

“Em nhận được rồi, có thích không?” Hắn bình thản đáp

“Không thích, anh mau mang đi đi”

“Em không thích thứ đó, vậy em thích cái gì?”

“Tôi không thích gì cả, làm ơn đừng có hù dọa người khác, tôi không có tiền đền cho anh đâu” Cô ảo não thở dài

“Là tôi cho em” Hắn dửng dưng

“Tôi không muốn”

“Vậy tự em mang đến đây”

“Anh đừng có lừa tôi, tôi không có bị mắc mưu đâu” Cô bĩu môi khinh thường

“Lục Tình, tôi thả em về không phải là để em làm càn” Giọng hắn lạnh lùng

“...”

“Tan làm tôi sẽ đến đón em, nhớ ngoan ngoãn một chút” Hắn ra lệnh, ngập ngừng một lúc hắn lại ôn nhu nói ba từ rất êm ái : “Tôi nhớ em”