Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 21-1: Biển êm trước bão tố (P1)




Lục Tình tắm xong, mái tóc dài ướt đẫm nhỏ giọt xuống hai bên bả vai, cô vừa lau tóc vừa đi ra ngoài phòng khách. Đúng lúc này, dì Diêu bưng lên một chén canh gừng nóng, tay khuấy đều, thổi cho nguội bớt rồi ân cần đặt xuống

“Cô uống ngay cho nóng, cái này trị cảm hay lắm”

“Cám ơn dì, làm phiền dì quá!” Lục Tình ngượng ngùng mỉm cười, dì Diêu tính tình nhân từ tốt bụng. Qua mấy hôm ở đây, dì đối xử với cô còn tốt hơn người trong nhà làm cho cô thấy vô cùng cảm động. Dì chăm lo từng chút cho nơi này, dù Lãnh Phương Đông không thường xuyên trở về nhưng anh hoàn toàn tin tưởng giao lại cho dì chăm nom.

Cô không biết nhiều về gia đình dì Diêu, chỉ nghe nói năm dì ba mươi tuổi thì chồng qua đời, dì ở vậy nuôi con trai khôn lớn. Nhưng người con lớn lên lại đi theo con đường cờ bạc, đắc tội với bọn cho vay nặng lãi. Một lần tình cờ, Lãnh Phương Đông ra tay cứu con trai dì khỏi bọn giang hồ.

Nhưng năm năm trước, con trai dì Diêu bị bắn chết, trước lúc lâm chung có nhờ anh chăm sóc mẹ già. Lãnh Phương Đông nợ con trai dì Diêu một mạng, liền an bài bảo vệ an toàn cho dì. Thấy dì làm việc vất vả, anh sắp xếp cho dì săn sóc nơi này.

Dì Diêu biết anh chính là ân nhân cứu mạng của con trai mình, cũng biết con trai mình vì người đàn ông này mà không tiếc tính mạng. Tuổi lớn, gia đình chỉ có đơn độc mỗi mình hiu quạnh, ít ra ở lại nơi tách biệt với thế giới này, dì cảm thấy lòng mình thanh thản hơn.

Dì Diêu giúp cô sấy khô tóc, bàn tay chai sạn vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, tấm tắc khen

“Mái tóc của cô đẹp thật đấy, vừa dày vừa mượt, haizz, con gái thời nay để mấy kiểu đầu quái dị nhuộm xanh đỏ thật trông thật kì cục”

Lục Tình ngả đầu về phía sau, cười đáp

“Dì ở đây lâu như vậy mà cũng biết ạ?”

“Dì xem trên tivi, dạo này mắt kém rồi, chả nhìn rõ nữa”

Lục Tình nắm lấy bàn tay gầy gò của dì, vỗ vỗ lên mu bàn tay, dịu dàng nói

“Con thấy dì vẫn còn tinh lắm ạ, nơi này mỗi ngày đều được lau chùi bóng loáng, cũng là nhờ đôi bàn tay khéo léo này mới giúp nơi đây đẹp đến vậy”

Dì Diêu bật cười sảng khoái, ánh mắt dịu dàng như mẹ hiền, dì nhìn đồng hồ treo tường rồi hỏi

“Cậu Đông vẫn chưa về, hay cô ăn cơm trước?”

“Không cần dọn dẹp phiền hà, dì cứ để tự con ạ”

“Phiền cái gì ~ Lâu lâu cậu Đông mới về đây, bình thường dì muốn cũng chẳng có việc gì làm”

“Hay dì vào ăn cơm chung với con? Ăn một mình buồn lắm ạ!” Lục Tình kéo tay dì nài nỉ.

“Được”

Thức ăn dì Diêu nấu có tay nghề cao gấp mấy lần cô, Lục Tình ăn no căng cả bụng, ăn xong cô cố lê từng bước đi vòng quanh cho khuây khỏa.

Hơn chín giờ tối, cô chào dì Diêu rồi trở về phòng ngủ, thay bộ váy tơ tằm, cô mệt mỏi ngả mình lên tấm nệm ấm áp, cơn gió mát rượi thổi qua khung cửa khiến Lục Tình chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

…truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn

Tờ mờ sáng, lúc bình minh chưa ló dạng, sương đêm phủ ướt hai bên vai, Lãnh Phương Đông nhẹ nhàng đẩy cửa vào, vắt áo khoác lên thành ghế, bước chân khẽ khàng đóng cửa sổ đang mở toang, bất đắc dĩ ôm người con gái đang nằm co ro trên giường điều chỉnh lại tư thế ngay ngắn. Lục Tình cựa mình vùi đầu vào hông hắn, tìm kiếm sự ấm áp quen thuộc. Sợ đánh thức cô, sau khi đắp kín chăn cho cô, hắn quay lưng bước vào phòng tắm, tẩy rửa bụi trần trên người.

Khi hắn quấn khăn tắm ngang hông bước ra khỏi phòng tắm, bất ngờ thấy người phụ nữ còn đang ngái ngủ bật dậy tự lúc nào, đang ngây ngốc cúi đầu.

“Sao vậy? Làm em tỉnh giấc à?” Hắn nhấc chăn chui vào, ôm lấy cô tiến sâu vào lồng ngực mình, khẽ đặt nụ hôn lên trán cô.

“Đông, anh đã về!” Lục Tình nửa tỉnh nửa mê, ngước mắt lên.

“Ừm”

Hắn thấp giọng đáp, vùi đầu vào cổ cô, hai bàn tay bao lấy vòng eo nhỏ rồi dần siết chặt.

“Đông…” Lục tình lim dim cụp mắt, đột nhiên bị cắn, liền than nhẹ.

“Anh muốn em”

“Hư ~ em muốn ngủ”

“Em yêu, trời đã sáng rồi!” Hắn nhấm nháp lỗ tai cô, bàn tay lần mò cởi dây váy ngủ trễ vai của cô xuống, dùng lực không mạnh không nhẹ, chậm rãi nắn bóp bầu ngực mềm mại, nụ hoa se cứng run rẩy trước đầu ngón tay đang trêu đùa. Hai bên ngực của cô biến hóa không ngừng, căng tròn ưỡn lên ngạo nghễ như hai đồi núi.

Lục Tình động tình khẽ rên lên, bắt lấy hai tay đang đặt trên ngực mình, hắn tăng thêm lực đạo chà xát lòng bàn tay thô ráp lên bầu ngực mềm mại như nước.

Ánh mắt của cô long lanh như được phủ lên lớp sương mai mờ ảo, cánh tay choàng lên cổ hắn, cánh môi ướt át run rẩy, quyến rũ mời gọi. Hắn cúi xuống mút lấy đầu lưỡi hồng nộn, dường như không đủ thỏa mãn, bàn tay hắn vuốt ve khắp nơi, ngón tay thô lỗ luồn vào quần lót tách hai đùi của cô ra, mon men tiến vào lối đi bí ẩn.

“A…Phương Đông! Đừng ở nơi đó...”

“Tình...Em đã ẩm ướt như vậy, còn nói không muốn?” Hắn cười tà mị, ngắm nhìn hai gò má ửng đỏ của cô, ánh mắt mông lung vô định kia càng khiến tâm tình hắn thêm kích động.

Hắn nhổm người dậy chồm lên cô, bàn tay tinh quái miệt mài thức tỉnh ham muốn trong cô, ngón tay thô cứng vén ra những ngọn cỏ rậm xung quanh, khiêu khích chống trước cửa động, từng lớp từng lớp da thịt của Lục Tình nhộn nhạo run rẩy, mật dịch ồ ạt chảy xuống. Cô xấu hổ không dám nhìn vào ánh mắt mê hoặc của hắn.

Trà Muộn dien dan le quy don

Trên vầng trán nhẵn mịn của Lục Tình lấm tấm mồ hôi, cả người tỏa ra một mùi hương quyến rũ dụ hoặc, làn da trắng nõn theo từng cái vuốt ve, xoa nắn mà đỏ ửng lên, mái tóc óng mượt bê bết mồ hôi ngai ngái, cô nằm yên bất động, miệng khẽ rên rỉ động tình.

“Ưm…”

“Muốn sao…?” Thanh âm du dương trầm thấp nhẹ thoảng bên tai, hắn liếm láp vành tai nhạy cảm của cô, cố ý xoa xoa nhụy thịt khiến cô vô thức rấm rứt hét toáng lên, hai chân tự động mở rộng ra, ưỡn người tiếp đón ngón tay thô cứng, chai sạn của hắn giày vò, vân vê. Cánh môi ướt át run lên từng nhịp theo ngón tay càn quấy trong u cốc ẩm ướt của cô, Lục Tình rơi vào tình mê ý loạn, ngẩng đầu hôn loạn khắp gương mặt cương nghị của hắn.