Mẹ Nhỏ

Chương 2




1. Trong chương này, rất cảm ơn chị Sa Thủy bên nhà Sa Mộc Thảo đã giúp đỡ em đoạn Sử Tư nói về phim Hàn:”>

2. Trong “…” là suy nghĩ, sau dấu gạch đầu dòng là lời nói nhé.

Lý Hoài nghe Sử Tư thầm thì bên tai:

– Trên đầu tôi có sừng ~ Dưới mông tôi có đuôi ~

Cậu cảm giác mình sắp bị tẩy não.

Mở cửa về tới nhà, cậu phát hiện cha mẹ nhiều năm không ở nhà đang ngồi trên sofa xem phim Hàn.

“Thật đáng ghét! Những người lớn vướng bận đã trở về! Không thể cùng mẹ nhỏ như thế này lại như thế kia rồi!”

Sử Tư phát điên, nghĩ thầm.

“=_= Xem ra Sử Tư không phải giặt thảm cả đêm rồi, trong lòng thấy không thoải mái là sao nhỉ?”

Lý Hoài nghĩ.

Là đứa con nhị thập tứ hiếu, Lý Hoài chạy vào bếp chuẩn bị cơm tối cho cha mẹ. Sử Tư hệt như một con cún ngồi xổm trước phòng bếp, đôi mắt trông mong nhòm hoa cúc của Lý Hoài, hận không thể xô ngã Lý Hoài ngay lập tức.

Hết lần này tới lần khác, Lý Hoài cứ vô tình hữu ý lắc mông, áo sơ mi trắng tuột ra khỏi quần jeans, thỉnh thoảng lộ ra eo nhỏ trắng nõn, Sử Tư nhìn mà miệng lưỡi khô khốc.

– Oppa! Sa rang hee ~ #%@$^

Sử Tư đảo mắt:

– Mẹ nhỏ à, bộ phim Hàn này đúng là làm bộ làm tịch, mẹ xem nữ chính yêu kiều khả ái, động một tí là “yêu anh” với “mến anh”, cũng chẳng thấy “yêu” thật chỗ nào, để con đóng cửa bếp vào, đừng để khí chất xuất trần của mẹ bị vấy bẩn!

Nói xong, Sử Tư nhè nhẹ đóng lại cửa phòng bếp.

Phòng bếp dần dần bị bao phủ bởi bong bóng hồng, Lý Hoài chậm rãi vén góc áo lên trong thẹn thùng, ngón tay thon dài cũng từ từ phủ lên cúc áo. Sử Tư không nhịn được dục vọng đã công tâm, vài bước liền tới trước mặt Lý Hoài, mạnh mẽ xé chiếc áo mới được mở một nửa ra, đầu gối chen vào giữa hai chân Lý Hoài, đôi môi nóng nhanh chóng hôn lên cổ Lý Hoài, hôn qua từng tấc da thịt, lưu lại dấu vết mờ mờ.

Đương nhiên, tất cả chỉ là ảo tưởng của Sử Tư. Tình huống thực tế là cậu chàng trông thấy bốn bề vắng lặng, Lý Hoài đang chuẩn bị đồ ăn, vì vậy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bước từng bước nhỏ chạy tới trước mặt Lý Hoài.

Móng vuất không thể chờ thêm nữa đã gấp gáp xòe ra! Eo nhỏ trắng nõn của mẹ nhỏ đang ở trước mắt! Sờ đi! Mau sờ đi!

“Bốp” một tiếng, Lý Hoài tặng cho Sử Tư một cái tát.

– Ra chỗ mát mẻ ngồi, tâm tình tôi đang không tốt, chọc tới tôi cẩn thận tôi tử hình cậu tại chỗ!

Lý Hoài cười lạnh nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sử Tư xụ xuống trong nháy mắt, đôi mắt to đặc hữu của người phương Tây dường như sâu thêm, lẫn trong đó là nước mắt ươn ướt. Sử Tư khịt mũi, chầm chậm bước từng bước, yên lặng rúc vào góc tường.

Lý Hoài bị nhìn chòng chọc, không thể chịu nổi bầu không khí này liền ngừng thái thịt bò, lườm Sử Tư:

– Lăn lại đây!

Sử Tư vẻ mặt sợ hãi:

– Mẹ nó chứ! Mẹ nhỏ, mẹ con mẹ nó độc ác như thế đấy! Con chẳng phải chỉ muốn sờ eo nhỏ của mẹ thôi sao? Huống chi sờ trộm còn chưa thành nữa! Thế mà mẹ lại muốn lấy dao giết con! Mẹ không phải mẹ ruột của con! Có người làm mẹ nhỏ như vậy sao?

Nhưng vẫn ngoan ngoãn tới trước mặt Lý Hoài.

Lý Hoài híp mắt nhìn cổ Sử Tư, trống ngực Sử Tư đập thình thịch.

“Cậu ấy cậu ấy cậu ấy… Cậu ấy không định giết mình thật chứ?”

“Chắc không đâu, giết mình ở đây thì làm gì có chỗ giấu xác…”

“Không hủy thi diệt tích là tối kị khi giết người đó!”

“Nhưng mẹ nhỏ thông minh như vậy, giết mình nhưng không bị người khác phát hiện cũng đâu có khó khăn tới vậy?”

“*^_^* quả nhiên mẹ nhỏ rất thông minh”.

Cổ đột nhiên mát lạnh, Sử Tư lập tức không dám cử động. Lý Hoài đặt con dao thái trên cổ Sử Tư, lấy tay đo đo, hình như đang suy tư xem phải hù dọa Sử Tư thế nào.

Sử Tư sợ đến tè cả ra quần:

– Mẹ nhỏ! Mẹ nhỏ! Mẹ nhỏ? Mẹ đừng như vậy, hu hu hu… Lần sau con không dám nữa!

Lý Hoài cười nhạo:

– Còn dám có lần sau?

– Không dám có lần sau nữa! Mẹ nhỏ ơi mẹ đừng như vậy mà mẹ nhỏ! Mẹ nhỏ, con yêu mẹ mà! Mẹ nhỏ ơi con chưa muốn chết! Con chết rồi chắc chắn sẽ có một đám hồ ly mặt trắng tới quyến rũ mẹ! Mẹ sống là người của con, chết là quỷ của con! Nhưng con chết rồi sẽ không còn cách nào để tranh đoạt mẹ với người khác hết! Mẹ nhỏ ơi con không muốn chết mà mẹ nhỏ! Con yêu mẹ mà, mẹ nhỏ! A a a a a mẹ nhỏ~~~~~

Sử Tư gào khóc thảm thiết, bày tỏ chân thành nên không thấy khuôn mặt Lý Hoài đang dần sát lại. Lý Hoài đột nhiên nhếch miệng cười tà, hướng về chỗ vừa đặt dao trên cổ Sử Tư, cắn một cái, sau đó liếm một chút.

Đầu Sử Tư “bùm” một tiếng, nổ tung.

Xin đừng trách cậu chàng, từ năm năm tuổi, Sử Tư đã kiên cường theo đuổi Lý Hoài, tới nay đã cả chục năm. Trước giờ chỉ toàn nhận được những cái lườm nguýt của Lý Hoài, tim đã sắp bị tàn phá thành cặn bã. Nụ hôn trong lúc nhất thời nổi hứng của Lý Hoài làm Sử Tư chẳng biết phải làm sao, thân thể cương cứng không nhúc nhích, cổ cũng sắp bị chuột rút luôn.

Khi Sử Tư đang muốn nhào tới hôn một trận tiêu hồn với Lý Hoài thì Lý Hoài bỗng nhấc chân đạp một cú vào trước ngực Sử Tư. Sử Tư như quả bóng cao su, lăn lông lốc về góc tường mình đang ngồi xổm ban nãy.

Sử Tư:

– …

Sau đó…

“Mẹ nhỏ hôn mình!!!”

“Đây là lần đầu tiên mẹ nhỏ hôn mình!!!”

“Thật ra mẹ nhỏ cũng yêu mình!!!”

“Mẹ nhỏ không hề cầm dao đâm chết mình! Còn hôn mình nữa!”

“Mẹ nhỏ cũng thích mình phải không?”

“Có phải mẹ nhỏ bị sự tài ba và phong lưu của mình mê đảo, cho phép mình quỳ xuống dưới quần jeans của mẹ nhỏ không?”

“Vui quá thì phải làm sao bây giờ?”

Đôi mắt hoa đào của Lý Hoài đảo qua góc tường nhìn Sử Tư hệt như bị tâm thần xoay qua xoay lại, nghĩ thầm: “Rốt cuộc cũng yên lặng”.

Lý Hoài náu hai món mặn, ba món chay, trong nồi có canh sườn, Lý Hoài sai Sử Tư:

– Mười phút nữa đun nóng lại rồi bưng ra, cậu dọn cơm đi, tôi đi tắm.

Sử Tư mắt trừng lên như kẻ trộm:

– Con cũng đi!

Lý Hoài hổn hển quát:

– Đi mẹ cậu! Thích thì về mà tắm với mẹ cậu ấy!

Sử Tư ôm hông Lý Hoài:

– Mẹ! Mẹ nhỏ! Mẹ chẳng phải mẹ con sao? Chẳng lẽ mẹ muốn con tắm cùng hồ ly kia?

Lý Hoài trợn mắt: Mình đánh giá thấp trình độ ngu ngốc của Sử Tư rồi!

– Theo như tôi biết, người mang thai mười tháng, một tay phân một tay nước tiểu, mỗi ngày cho cậu uống sữa mẹ là một người phụ nữ tên Elena chứ không phải một người đàn ông tên Lý Hoài!

Sử Tư:

– …

Đêm đến, Sử Tư lật qua lật lại trên giường đơn trong phòng cho khách, trằn trọc. Cuối cùng cậu chàng vẫn rón rén, cẩn thận chạy tới trước cửa phòng Lý Hoài.

Thử vặn nắm cửa:

– Ôi chao? Không khóa?

Sử Tư nhìn dáo dác, mở cửa vào phòng, mắt vừa nhìn tới bên giường thì:

– Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nhỏ đang thay quần lót!

Lý Hoài ngẩng phắt đầu, mắt nhìn ra cửa, sau đó thấy Sử Tư chảy hai hàng máu mũi, mắt vẫn dán vào chỗ kín của cậu!

Lý Hoài giận mà không có chỗ trút:

– Cút đến đây!

Hoa cúc của Sử Tư căng thẳng!

“Không xong! Bại lộ rồi!”

Sử Tư lê lê lết lết vào trong, sau đó đóng cửa phòng, lưng dán chặt vào cửa, không dám thở mạnh lấy một cái.

Lý Hoài tức đến không biết nói gì, đi tới trước mặt Sử Tư, vừa định đấm hai phát thì phát hiện đường nhìn của Sử Tư vẫn cố định bắn phá ở một chỗ nào đó.

Lý Hoài cứng đờ mặc quần rồi bắt lấy mặt Sử Tư:

– Đẹp không? Thích thế thì cho cậu xem một lần là được!

Ánh mắt chỉ hận không thể giết chết Sử Tư.

Sử Tư che mắt:

“Nguy, nguy! Còn tiếp tục sẽ hóa thành tượng đá!”

Lý Hoài nắm cổ tay Sử Tư:

– Bé ngoan, nhìn tiếp đi nào! Nhìn xem độ lớn có hợp ý con không, hình dạng có vừa lòng con không. Ôi chao, che mắt làm gì? Tôi con mẹ nó làm bẩn mắt cậu à?!

Sử Tư bị Lý Hoài dọa. Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm, cậu chàng thấy Lý Hoài nổi giận như vậy, Sử Tư cảm giác tâm can đều lạnh run.

– Mẹ… mẹ… mẹ nhỏ à… Con có thể đi rửa mặt không? Con cảm giác máu mũi sắp rơi xuống.

Lý Hoài:

– …

Sử Tư mượn cơ hội chạy trốn tới phòng tắm, hương vị sữa tắm trong không khí còn chưa tan hết, Sử Tư hít sâu hai cái rồi vốc nước rửa mặt, lại chầm chậm trở ra.

Lý Hoài đã mặc xong áo ngủ, tay cầm quyển Đạo Đức Kinh. Cúc hoa Sử Tư lại căng thẳng.

Lý Hoài thấy Sử Tư đi ra, buông sách xuống, nói:

– Có phải tôi đã cho cậu ám chỉ sai lầm nào đó không? Aney, tôi không phải mẹ cậu, tôi chỉ có mình cậu từ khi mẫu giáo, cấp hai rồi tới hết cấp ba.

Lòng Sử Tư chợt lạnh. Aney là tên Elena đặt cho Sử Tư, chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là vài chữ cái ghép lại thôi. Cái tên Aney này theo Sử Tư năm năm, từ khi sinh ra cho tới năm tuổi. Lúc mới về nước, Sử Tư hoàn toàn không hiểu tiếng Trung mà chỉ có thể nói vài từ đơn được Elena dạy lúc ở sân bay. Khi đi nhà trẻ, lúc cô giáo bảo tự giới thiệu, Sử Tư đã nói:

– Xin chào các bạn, mình là Aney, mình chưa có tên tiếng Trung nhưng sẽ sớm có thôi.

Lý Hoài rất ít khi gọi cái tên này, trừ lúc mới quen ở nhà trẻ thì cũng chỉ có lần này. Sử Tư bỗng cảm thấy Lý Hoài mang vẻ mặt lạnh lùng lúc này khác một trời một vực so với mẹ nhỏ vừa nói mình ngu ngốc lại vừa giúp mình.

Lý Hoài mặc kệ đôi mắt tội nghiệp của Sử Tư, nói tiếp:

– Tôi không có nghĩa vụ giải quyết những mong muốn của cậu, tôi họ Lý, không có nửa chỗ quan hệ với cậu! Chúng ta… cứ như vậy đi.

Lý Hoài nói hết lời, dừng một chút rồi lại tiếp tục:

– Sử Tư, cậu không bình thường.

Sử Tư không nói gì, hệt như chó nhà có tang rời khỏi cửa nhà Lý Hoài.

Trong ngực trầm buồn, những lời Lý Hoài nói đều đâm vào lòng Sử Tư. Mũi cậu cũng cảm thấy cay cay, cho tới bây giờ, chưa bao giờ cậu muốn mẹ nhỏ cảm thấy mình phiền phức.

Sử Tư không về nhà ngay mà ngồi bên hồ nước trong khu tập thể, suy nghĩ xem mình sai ở đâu.

Cuối cùng, Sử Tư nghĩ ra một lí do.

Nửa giờ sau:

– Có khả năng mẹ nhỏ dính phải thứ gì không sạch sẽ không nhỉ?

– Nghe nói hương ở Ẩn Linh tự linh lắm.

– Có nên tranh thủ ngày nghỉ đi Hàng Châu để tặng cho mẹ nhỏ một miếng ngọc không?

– Hay cứ về nhà đã, ngày mai tìm mẹ nhỏ bàn bạc xem.

______________________________

Sử Tư đi rồi, Lý Hoài hối hận.

Mệt mỏi đập vài cái xuống giường, hận không thể đập ván giường thành hai nửa.

Chẳng biết mình lên cơn thần kinh gì mà nặng lời như vậy, hẳn là cậu ấy đau lòng lắm.

Không biết vì sao mà khi Sử Tư ra khỏi cửa phòng, trái tim Lý Hoài thắt lại, hình như có thứ gì đó vừa thoát ra. Cậu đột nhiên muốn ngăn Sử Tư lại, nói rằng mình chỉ nói đùa thôi. Nhưng tôn nghiêm không cho phép cậu làm thế, cậu chỉ đành khẩn cầu đứa ngốc có suy nghĩ đơn giản kia không hiểu mình nói gì, lại chạy về phòng cho khách ngủ tiếp.

Thứ mong chờ này vẫn liên tục duy trì cho tới khi cửa nhà cậu đóng “rầm” một tiếng. Tim Lý Hoài như ngừng hai giây sau đó mới lại đập tiếp được.

Lý Hoài trắng đêm không ngủ.

Sử Tư tự cho là hiểu, ngủ đến không biết trời đất gì.

_____________________________

Tiểu kịch trường:

– Mẹ nhỏ, mẹ nhỏ! Chúng ta chuẩn bị H?

Lý Hoài nâng mi:

– Cậu đoán xem ~

– Mẹ nhỏ, mẹ nhỏ! Mẹ là thụ à?

Lý Hoài nâng mi:

– Cậu đóa… Cút!