Mẹ Nhỏ

Chương 12




Mình tính mỗi ngày post 2 chương, bao giờ hết thì hết, nhưng nay post nốt 5 chương làm sẵn này lên đi, chờ đợi mòn mỏi quá à ~

Nhấn chuông cửa mà tim đập như nai chạy, được lắm! Tuy ở nhà mẹ nhỏ còn nhiều hơn cả về nhà mình, phải mấy vạn lần chứ chẳng đùa, nhưng tim đập như trống chầu thế này là lần đầu tiên, tất nhiên không tính những lúc thấp thỏm nhận lỗi.

Sử Tư nhét tay vào túi quần, khẩn trương tới mức lọ gel bôi trơn bị bóp tới biến hình.

Lý Mộc Tử mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thầm mắng:

“Mười hai giờ rồi còn ai nhấn chuông cửa? Có để người ta ngủ không đây?”

Vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt lấy lòng của Sử Tư, Lý Mộc Tử nhớ tới lời Lý Hoài nói lúc chiều, hừ lạnh.

Ông anh thương thầm đã mấy chục năm giờ bị người khác cướp mất! Còn là nam! Là người thì ai chịu được đây?

Không chèn ép là không được! Nhưng đây là hướng đi của câu chuyện, tiểu thư Lý Mộc Tử, cô chỉ là con pháo hôi nữ phụ mà thôi, làm sao cô có thể làm khó được? Tôi bán cô đi kĩ viện luôn bây giờ đây này ~

Như đã nói, Sử Tư cười một nụ cười nịnh rất mất tự nhiên với Lý Mộc Tử, tuy là nụ cười lấy lòng này trong mắt Lý Mộc Tử chỉ toàn là ý xấu.

_________________

Đẩy cửa phòng Lý Hoài ra, tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền lại. Lý Hoài đang tắm.

Trong đầu Sử Tư lại bắt đầu bay loạn những hình ảnh hạn chế độ tuổi.

Thật ra, Lý Hoài ở trong phòng tắm cũng nghe được tiếng đẩy cửa, một tiếng “cạch” ấy khiến cậu dựng hết cả tóc gáy.

Trước khi đi ngủ, Lý Mộc Tử lén lút đưa cho cậu một đĩa VCD, khi cho vào laptop, hình vừa lên cậu liền đỏ mặt, quả thực là đủ loại tư thế trong GV. Cậu tiện tay tua tới một đoạn, tiếng “Ưm… Mạnh lên ~” từ trong máy vọng ra, tiếng thở dốc ngọt ngào hơn cả phụ nữ làm cậu sợ tới mức đóng vội laptop, gọi điện thoại cho Thiệu Gia Hằng.

– …

– Lý Hoài, cậu bị bệnh à? Sao không nói câu nào thế?

– Không phải… Chỉ là… chỉ là muốn hỏi cậu một chút, à không… nói chuyện phiếm một chút…

– Ừ, về… Má nó, Phó Chi Hành! Cút xuống dưới cho tôi, cả ngày như chó điên động dục, sao anh không tinh tẫn nhân vong đi! Làm cái mợ anh ấy mà làm! Con mẹ nó, anh là ngựa đực à? À? Lý Hoài, cậu vừa nói gì ấy nhỉ?

Lý Hoài hắc tuyến, cúp điện thoại, hóa ra bưởi đã bị người ta lột vỏ, ăn sạch rồi.

Nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay và Sử Tư đang trong phòng ngủ, Lý Hoài sợ cực kì. Lẽ nào đêm nay phải hiến thân? Lý Mộc Tử nói là phải thử xem mà? Thử cũng đâu cần hi sinh lớn như vậy chứ, hôn là được mà, nếu còn chưa đủ thì có thể hôn sâu. Nói thì nói vậy, Lý Hoài vẫn dọn dẹp đó hoa cúc nào đó.

Sử Tư sờ chỗ nọ, động chỗ kia trong phòng ngủ của Lý Hoài như đang chăm chú nghiên cứu gian phòng, thật ra là đang lắng nghe tiếng động trong phòng tắm.

Tiếng nước ào ào chưa hề ngừng lại, gel bôi trơn bị Sử Tư cầm tới nóng lên.

Lý Hoài chần chừ mãi, cuối cùng mặc áo tắm ra ngoài.

Sử Tư đang ngồi bên giường, gần như trong tích tắc, đường nhìn của cậu chàng liền bắn về phía Lý Hoài.

Lý Hoài làm như không thấy ánh mắt nóng bỏng của Sử Tư, giả vờ trấn định, nói:

– Đến rồi à? Tôi vừa xem chút truyện kinh dị, quả là đáng sợ, ngủ một mình thì gặp ác mộng mất. Tôi đưa chăn cho cậu, cậu ngủ trên sàn là được.

Sử Tư trợn mắt, lập tức làm bộ đáng thương như cún con, lẩm bẩm:

– Biết ngay là sẽ không chịu thỏa hiệp nhanh vậy mà!

Lầm bầm xong, như đang hờn dỗi, cậu chàng ném gel bôi trơn lên tủ đầu giường của Lý Hoài.

Hoa cúc Lý Hoài lập tức căng thẳng, thầm nghĩ:

“May mình thông minh, tìm được cái cớ hợp lí chứ không thì đêm nay ông chắc chắn thất thân.”

Sử Tư co quắp nằm xuống cuối giường, lầm bầm than thở.

Lý Hoài thở dài, lại mềm lòng rồi.

Lý Hoài đá dép, tới trước mặt Sử Tư, ngồi lên đùi cậu chàng.

Sử Tư ngồi bật dậy, Lý Hoài bị dọa sợ, dũng khí ban nãy bay mất chín phần, nhưng cứ cố thử xem sao!

Lý Hoài nghiêng đầu, nói:

– Nhắm mắt!

Đầu óc Sử Tư trống rỗng, hạnh phúc tới quá đột nhiên, cậu có chút không chịu nổi liền theo bản năng nghe lời Lý Hoài.

Lý Hoài ôm cổ Sử Tư, tính toán xem nên hạ miệng ở đâu.

Hôn cũng không tồi, mút vào, liếm, hình như đều là động tác theo bản năng, cậu từ từ cạy mở hàm răng Sử Tư.

Sử Tư chợt xoay người, áp Lý Hoài xuống giường, mau chóng đảo khách thành chủ, tiến công mãnh liệt.

Niềm vui của Lý Hoài phải nói là phát ra từ từng chân tóc, cậu chỉ có thể ôm chặt Sử Tư, nỗi sung sướng giằng co giữa Thiên Đường và Địa Ngục khiến cậu hoàn toàn trầm luân.

Ngay khi lý trí sắp bị cắt đứt, Lý Hoài mơ hồ cảm thấy tay Sử Tư đang vuốt ve mông mình. Bàn tay ấy từ hông đi xuống, tay kia đã vói vào trong áo ngủ của Lý Hoài, trong đầu Lý Hoài gần như lập tức hiện ra một hình ảnh phiến tình.

Tất cả lý trí đã trở về, Lý Hoài hừ lạnh, đẩy Sử Tư ra rồi đạp cậu chàng xuống đất.

Sử Tư lộn vòng trên sàn, vẻ mặt mê man nhìn Lý Hoài, trong mắt lộ vẻ “Sao thế?”

Lý Hoài lãnh diễm ngáp một cái:

– Không có gì, tôi mệt rồi.

Sử Tư khó tin liếc Lý Hoài, Lý Hoài chột dạ. Sử Tư lại liếc mắt nhìn thứ đã lên dây trong quần mình, sắc mặt xấu đến cùng cực, chất vấn:

– Mẹ nhỏ, nhất định phải dừng ở đây sao?

Lý Hoài lẩm bẩm hai tiếng, bọc chăn ngủ.

Sử Tư nằm sấp cạnh Lý Hoài, lắc lắc Lý Hoài như điên:

– A a a a a! Mẹ nhỏ, đừng dừng ở đây! Sẽ chết người đấy!

– A a a a a! Mẹ nhỏ, nhịn khổ quá!

– A a a a a! Mẹ nhỏ, không nhịn được rồi!

– Hu hu hu, mẹ nhỏ ơi, để anh làm đi, anh đảm bảo sẽ nhẹ nhàng mà!

Lý Hoài híp mắt, nhẹ nhàng nói:

– Làm cái gì mà làm, cút đi ngủ đi.

Sử Tư thất bại lết vào phòng tắm.

Lý Hoài nghe thấy tiếng khóa trái cửa, khẽ chống tay, nâng đầu “ngắm”.

Nửa đêm tỉnh lại.

Sử Tư rón rén ra phòng khách, Lý Hoài hí mắt, cũng đứng dậy.

Sử Tư nhẹ nhàng khép cửa phòng Lý Hoài lại, ngay sau đó, cửa lại được mở hé ra. Sử Tư lấy di động ra bấm số, tội nghiệp gọi:

– Mẹ ơi.

Lý Hoài lắng tai nghe.

Mục Nhị nghe tiếng Sử Tư, mặt nạ đang đắp cũng rơi xuống, nghĩ thầm:

“Con bây giờ không phải đang hưởng hạnh phúc mây mưa, cá nước thân mật với mẹ nhỏ của con sao? Sao lại rảnh rỗi gọi cho mẹ thế này, lẽ nào con “chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền”? Hay con không cương được với nam?”

Đương nhiên những lời này Mục Nhị chỉ giữ trong lòng thôi, làm người chỉ bảo tình cảm duy nhất cho đứa con riêng, bà còn làm bộ hỏi cặn kẽ Sử Tư xem vì sao lại như vậy.

– Mẹ nhỏ không làm với con.

Lý Hoài hận đến nghiến răng, có phải sau này phầm phập cậu cũng báo cáo với mẹ kế không?

Mặt nạ vừa nhặt lên đã lại rơi xuống đất, Mục Nhị tiếc hận ném nó vào thùng rác, vô cùng đau đớn nhưng vẫn hướng dẫn từng bước:

– Việc này không vội được. Trước hết con phải bắt được cậu ấy, à không, không phải, phải theo đuổi được cậu ấy. Phải tiến hành theo chất lượng, từ từ thôi, cần chất lượng chứ không phải tốc độ.

Sử Tư cúp điện thoại, đứng ngoài cửa thật lâu rồi mới về phòng, khẽ hôn lên trán Lý Hoài.

– Ngủ ngon.

Lý Hoài mở mắt, đá Sử Tư nằm cuối giường.

– Ừ?

– Sử Tư.

– Mẹ nhỏ, giờ còn sớm, em ngủ thêm đi.

– Cậu thích tôi từ khi nào?

– Từ mẫu giáo, yêu thì từ năm mười ba.

– Tôi chẳng phải bị cậu thầm chảy dãi thèm muốn nhiều năm rồi sao?

– Ừ, trong lòng khát vọng đè em nhưng chỉ có thể làm mặt người dạ thú.

– Đây là ví dụ thối tha gì?

– Ví dụ thối tha sinh động.

– …

– Mẹ nhỏ này…

– Yêu nhau thì yêu nhau, ngủ nhanh lên!

Sử Tư bật dậy:

– Mẹ nhỏ, em nói gì?

Lý Hoài đạp một phát:

– Ngủ!

Sử Tư cười như hoa, duỗi hai tay lao vào lòng người thương:

– Vợ ơi ~

Lý Hoài cười lạnh, đạp Sử Tư một phát.

Sử Tư mặt dày chen trên giường, hài lòng ôm hông Lý Hoài.

Mặc kệ thời gian sau này có ra sao, chỉ cần người bên gối là người mình tha thiết ước mơ đã tốt lắm rồi.