Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 96: Vô Ưu thông minh (4)




Là ai đây?

Trước khi mở cửa, Phương Đông Dạ có chút do dự, anh nhòm qua cánh cửa. Không có ai! Chết tiệt! Đây rút cuộc là chuyện gì hả? Cái đầu Phương Đông Dạ từ trước đến giờ luôn luôn sáng suốt, lần đầu tiên cũng trở nên rối rắm.

...

Bộp bộp bộp…

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Nhạc Diễm vừa trở về phòng thì nghe thấy tiếng đập cửa. Cậu bé nhủ thầm trong lòng mình thật may mắn vì đã trở về đúng lúc, đồng thời đôi mắt làm bộ mông lung, buồn ngủ đi ra mở cửa. Vô Ưu nhìn thấy bộ dạng giả vờ giống như thật của Nhạc Diễm cười nham hiểm nói:

"Bảo bối, mẹ đánh thức con rồi sao?"

Cô nói xong, cười vô cùng rạng rỡ, nhìn Nhạc Diễm đang sợ hãi trong lòng. Cậu bé có cảm giác giống như mình đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy.

Cậu nhóc chột dạ nhìn Vô Ưu hỏi:

"Mẹ, mẹ, mẹ có chuyện gì sao?"

Vô Ưu cười rạng ngời, nói bóng gió:

"Mẹ định đổi cho con một cái tủ đựng quần áo mới, con thấy thế nào hả?"

Xong đời rồi! Nhất định đã bị lộ rồi!

Ngay lập tức, trong lòng Nhạc Diễm đã nhận định như vậy! Nhưng mà, cậu bé vẫn ôm hy vọng may mắn, nói:

"Tại sao hả? Cái tủ này vẫn còn rất tốt nha."

Vô Ưu thấy Nhạc Diễm chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lại nói bóng gió:

"Đúng vậy, rất “tiện dụng” nha!"

Vô Ưu vừa nói, vừa cười gian xảo, đã vậy trong lúc cười tay còn cho vào trong túi lấy ra một chùm chìa khóa, giống như vô tình cứ quơ quơ.

Chìa khóa!

Lần này thì Nhạc Diễm đã hiểu mình thật sự xong rồi, cho nên cậu bé chọn cách khôn ngoan “kẻ thức thời là người tài giỏi’. Cậu hỏi thẳng vào vấn đề:

"Mẹ, mẹ nói đi, mẹ muốn con làm gì hả?"

"Làm nội ứng cho mẹ, giúp mẹ dạy dỗ Phương Đông Dạ!"

Vô Ưu cũng không khách khí, không chút chần chừ nói thẳng mục đích của mình. Nhạc Diễm lo lắng hỏi:

"Mẹ, không phải vì chuyện này mà mẹ sẽ không thích cha nữa đấy chứ? Cha không dám nói cũng là sợ mẹ tức giận thôi!"

Trước lời bào chữa của Nhạc Diễm, Vô Ưu nói:

"Bất luận là nguyên nhân gì thì anh ta cũng không đúng khi coi mẹ như kẻ ngốc, cho nên mẹ nhất định phải dạy dỗ cho anh ta một trận, để anh ta biết kết cục của việc đắc tội với mẹ!"

Nhạc Diễm thấy vẻ mặt kiên định của Vô Ưu, biết lần này cha sẽ phải nếm mùi đau khổ, cho nên nói:

"Được, con giúp mẹ. Nhưng mà, mẹ xác định chỉ để xả giận thôi nha, không được ném cha đi đấy!"

"Đương nhiên rồi. Nghĩ kỹ lại, người đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền như anh ta, thật sự cũng không có nhiều nha."

Vô Ưu nói xong, mặt đầy mê say, Nhạc Diễm nhìn mà muốn mắc ói, cho nên vội vàng nói:

"Muốn con làm gì hả? Giúp mẹ nghĩ biện pháp đối phó cha sao?"

Đến đây, tự nhiên Nhạc Diễm cảm thấy mình có chút như hàng rào “gió chiều nào xoay chiều ấy” vậy. Bây giờ cậu lại có thể sẵn lòng hiến kế để đối phó cha. Chỉ có điều, Vô Ưu lại không nghĩ giống như cậu, cô nói thẳng với Nhạc Diễm:

"Mẹ không cần con nghĩ biện pháp, con chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của mẹ mà làm là được rồi!"

Nghe lệnh làm?

Nghe lệnh của mẹ?

Rõ ràng là Nhạc Diễm không dám gật đầu bừa với lời đề nghị của Vô Ưu. Vô Ưu như không có chuyện gì, cười nói:

"Sao hả? Lại định nói mẹ ngốc nghếch?"

Lúc Vô Ưu nói chuyện, hai tròng mắt cũng nheo lại. Nhạc Diễm cười nói:

"Làm gì có, mẹ thông minh nhất rồi, nếu không làm sao mà phát hiện ra bí mật của bọn con chứ."

Nhạc Diễm nịnh hót xong, lại hỏi:

"Mẹ, mẹ muốn con làm gì hả? Nghĩ xong thì nói cho con biết nha. Nhất định con sẽ ra sức phục vụ, nỗ lực đến khi chết mới thôi."

"Tốt! Bây giờ mẹ có việc giao cho con đây!"

Trước câu nịnh hót của Nhạc Diễm, Vô Ưu đã bội thu hoàn toàn. diễn‿đàn‿lê‿quý‿đôn Cô không chút khách khí, đã hơn nửa đêm rồi vẫn “giao việc” cho cậu bé. Nhạc Diễm nói:

"Được, mẹ nói đi. Muốn con làm gì hả? Sẽ không phải là bảo con gọi điện thọai sang nhà bên cạnh cả đêm đó chứ?"

"Nhìn mẹ ngây thơ đến thế sao?"

Nghe Nhạc Diễm nói xong, Vô Ưu tương đối khó chịu. Nhạc Diễm cười lấy lòng, nhưng lại chẳng nói được câu gì, bởi vì theo suy nghĩ của cậu, nhất định cách làm của Vô Ưu sẽ rất ngây thơ, nhưng mà, cậu cũng không dám nói ra nha.

Nhạc Diễm chính thức hỏi:

"Mẹ nói đi, muốn con làm gì, con sẽ lập tức chấp hành vô điều kiện!"

Biểu hiện lần này của Nhạc Diễm khiến Vô Ưu rất hài lòng, cô gật đầu cười nói:

"Qua đây, mẹ nói cho con."

Vô Ưu ra vẻ thần bí, ngoắc ngoắc tay với Nhạc Diễm. Tên nhóc kia đương nhiên đành phải bất đắc dĩ ghé sát tai lại. Cậu bé muốn nghe xem, bà mẹ ngốc nghếch của mình sẽ dùng phương pháp gì để chỉnh cha cậu.

...

Năm phút sau, dựa theo những điều đã được thỏa thuận, Vô Ưu chuẩn bị xong xuôi mới nhìn Nhạc Diễm gật đầu cười, sau khi làm tư thế Ok liền đi ra khỏi phòng Nhạc Diễm. Nhạc Diễm mới đẩy chiếc tủ sang một bên, mở cánh cửa bí mật ra...

"Con lại qua đây làm gì vậy? Không sợ bị mẹ con phát hiện sao?"

Phương Đông Dạ đang ngồi trên ghế sa lon nhấm nháp rượu, thấy Nhạc Diễm lại đến thì có chút kinh ngạc hỏi. Nhạc Diễm dựa theo kế hoạch của Vô Ưu nói:

"Không biết tại sao tối nay chẳng ngủ được. Cha, cha qua ngủ cùng con nha!"

Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm nói thế, vội vàng hỏi thăm đầy quan tâm:

"Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Trước sự quan tâm của Phương Đông Dạ, trong lòng Nhạc Diễm hơi hơi áy náy, nhưng ngay sau đó cậu bé lại nghĩ, cha xứng đáng bị như vậy. Chẳng phải cậu đã khuyên cha phải nói chuyện thẳng thắn với mẹ rồi sao. Nhạc Diễm lắc đầu, trả lời:

"Thật ra không có chuyện gì cả, chỉ có chút khó ngủ thôi. Cha qua ngủ cùng con đi!"

"Được."

Đúng lúc Phương Đông Dạ cũng không buồn ngủ, cho nên cũng chẳng nghi ngờ gì, mà mỉm cười gật đầu. Anh buông ly rượu xuống, đứng dậy, đôi chân thon dài rắn chắc đi theo Nhạc Diễm tới phòng cậu bé.

...

Trên mặt Vô Ưu mang theo nụ cười, đang phục bên ngoài cửa phòng Nhạc Diễm, nghe ngóng động tĩnh bên trong. Cô đã nhét một cái vali thật to dưới gầm giường của Nhạc Diễm. Đúng ra cô định cho vài túi rác hoặc thứ gì đó bẩn bẩn vào đó cơ, nhưng lại sợ sẽ bị Phương Đông Dạ nghi ngờ, cho nên mới chỉ nhét một chiếc vali to đùng vào. ddiễn-đđàn-llê-qquý-đđôn Hắc hắc, chỉ cần Phương Đông Dạ với thân hình to lớn kia lại trốn dưới gầm giường, chắc chắn đó sẽ là một cực hình!

Nghĩ vậy, cô lại không nhịn cười giao xảo, lộ ra mấy chiếc răng nhỏ trắng như tuyết.

Tiếng “cạch” truyền ra, Vô Ưu biết hai người đã vào phòng. Cô nhìn đồng hồ, dựa theo kế hoạch đã định, ba phút sau đó sẽ gõ cửa!

...

Sau khi vào phòng, Nhạc Diễm đóng cửa lại, đẩy tủ che cánh cửa đi. Phương Đông Dạ khó hiểu hỏi:

"Làm gì vậy? Sợ cha sẽ chạy hả?"

Nhạc Diễm cười ngây ngô một lúc nói:

"Ha ha, con quên mất là cha phải đi qua đây."

Cậu bé nói xong, cái đầu nho nhỏ lại nắm lấy thời cơ nói:

"Con đi mở ra."

Tên nhóc nói xong, đồng thời giả bộ đi qua đẩy chiếc tủ, nhưng chiếc tủ lại không hề nhúc nhích. Kỳ thật, dưới ròng rọc của chiếc tủ đã được đặt sẵn một viên đá nhỏ. Sau khi Nhạc Diễm xác định chiếc tủ không dịch chuyển, cậu bé ra vẻ buồn bực nói:

"Hình như không đẩy ra được."

"Không sao, lúc cha đi, cha sẽ tự đẩy."

Đối với Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ không hề có chút đề phòng nào. Anh vẫn tưởng rằng Nhạc Diệm là chiến hữu của anh. Có nằm mơ anh cũng không nghĩ ra, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tên nhóc kia đã tạo phản rồi! Trước sự tin tưởng của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm cười áy náy. Cậu cũng rất vô tội nha, một bên là cha, một bên là mẹ, cậu cũng không còn cách nào khác! Cha cậu phải hiểu cho hành động bất đắc dĩ của cậu.

Nhạc Diễm tự bào chữa cho hành vi của mình như vậy, mà không chịu thừa nhận, hôm nay cậu làm như thế - chọn cách giúp mẹ, nguyên nhân chủ yếu chính là do cậu cũng muốn xem náo nhiệt – muốn xem mẹ sẽ chỉnh cha như thế nào!

"Chiếc giường này của con hơi nhỏ, sau này đổi cho con một chiếc giường to hơn."

Phương Đông Dạ nằm trên giường không nhịn được lại nhớ tới cảnh lần trước bị rúc dưới gầm giường. Nghĩ tới cái cảm giác không thể hít thở được, anh liền buông ra một câu như thế. Nhạc Diễm nghe Phương Đông Dạ nói xong, cười nói:

"Đúng vậy, con cũng cảm thấy nó rất nhỏ, nhưng mẹ không cho con đổi. Dù sao thì một người ngủ, chiếc giường này cũng coi như là vừa rồi!"

Lời Nhạc Diễm nói, Phương Đông Dạ cũng cảm thấy có lý, cho nên gật đầu, không nói gì.

Nhạc Diễm thấy Phương Đông Dạ cứ nhìn chằm chằm trần nhà thì hỏi:

"Cha sao vậy? Hình như tối nay cha có điều gì đó lo lắng. Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Vẫn là vì mẹ hả?"

Phương Đông Dạ thì thầm:

"Không biết tại sao nữa, tóm lại cha cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó!"

Xảy ra chuyện gì?

Bingo! Thật thông minh nha!

Nhạc Diễm nghe Phương Đông Dạ nói xong, không nhịn được tán dương. Cậu bé nghĩ thầm: đúng vậy nha, đúng là sẽ có chuyện xảy ra. Hơn nữa, sẽ xảy ra ngay đây tức thôi!

...

Cốc cốc cốc…

"Này, Bé Diễm, con ngủ chưa?"

Ba phút sau, Vô Ưu dựa theo kế hoạch, gõ nhè nhẹ lên cửa, rồi nhỏ giọng gọi Nhạc Diễm, giống như sợ cậu bé đang ngủ mình sẽ đánh thức cậu dậy vậy. Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng nói, vội vàng ngồi dậy định rời đi. Nhạc Diễm vội ôm lấy cánh tay anh, đưa ngón trỏ đặt lên trên miệng “suỵt” một tiếng, ra hiệu cho anh im lặng.

"Này, Bé Diễm, con ngủ chưa?"

Ở bên ngoài, Vô Ưu lại dè dặt gọi lần nữa, sau khi vẫn không nghe thấy tiếng Nhạc Diễm đáp lại, mới im lặng. Rút cuộc Phương Đông Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nằm xuống giường. Nhạc Diễm nằm trên giường nói:

"Chắc mẹ muốn kiểm tra xem con đã ngủ chưa, rồi mới đi về ngủ đó."

Phương Đông Dạ nghe xong, xem như đã thở phào hoàn toàn, nói:

"Haizz, không biết tại sao nữa, biết cô ấy đi ngủ, trong lòng cha mới có cảm giác yên tâm!"

"Ha ha!"

Đối với câu nói của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm cười thản nhiên, hỏi:

"Sao vậy? Mẹ con ngốc nghếch như vậy, có đáng sợ đến thế không?"

Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm nói Vô Ưu như thế, khó chịu nói:

"Mẹ con không ngốc, cô ấy chỉ quá ngây thơ, đơn giản, chưa trưởng thành thôi!"

"Vậy thì, cho dù như thế nào, cha cũng sẽ không giận mẹ sao?"

Nghe Phương Đông Dạ nói xong, Nhạc Diễm không nhịn được hỏi điều muốn biết nhất trong lòng. Phương Đông Dạ trả lời thành thật:

"Đúng vậy, cha sẽ không giận cô ấy, bởi vì cha biết cô ấy không có ác ý, sẽ không bao giờ hại người!"

Leng keng leng keng...

Đột nhiên có tiếng động từ ngoài cửa truyền vào, Phương Đông Dạ cảnh giác, ngồi bật dậy hỏi:

"Bé Diễm, đó là tiếng gì vậy?"

Nhạc Diễm lắng tai nghe một lúc, xong buồn bực đáp:

"Có tiếng gì đâu? Cha sao vậy? Cha đa nghi Tào Tháo rồi. Ha ha!"

Nhạc Diễm tỏ vẻ như thật sự không nghe thấy gì cả, bác bỏ lời của Phương Đông Dạ.

Leng keng leng keng...

"Ai da, lẽ nào là tiếng chìa khóa?"

Lúc này, tiếng động từ ngoài cửa lại truyền vào lần nữa, còn nghe thấy loáng thoáng tiếng nói của Vô Ưu! Có người mở cửa!!! “Leng keng” – tiếng chìa khóa va chạm vào nhau lại vang lên. Lần này không đợi Phương Đông Dạ nói, Nhạc Diễm luống ca luống cuống, nói:

"Người đến rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Nhạc Diễm sợ hãi nhìn quanh bốn phía, sau đó hoang mang nói:

"Cha, cha mau về đi, ở đây để con đối phó!"

Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm đầy cảm kích, sau đó im lặng gật đầu.

Chết tiệt!

Phương Đông Dạ đi tới chỗ tủ quần áo, đẩy tủ ra, nhưng lại phát hiện tủ không hề di chuyển. Anh không dám dùng quá nhiều sức, sợ Vô Ưu nghe thấy được. Làm sao bây giờ? Cứ như thế này, chẳng phải sẽ bị bắt quả tang tại trận sao?

"Wow! Tìm được rồi, ha ha, nhất định là chìa này!

Ngay lúc này, từ bên ngoài lại truyền vào tiếng nói không khác gì đòi mạng kia. Nhạc Diễm vội vàng nói:

"Gầm giường, nhanh!"

Phương Đông Dạ không kịp nghĩ nhiều, không hề lựa chọn một lần nữa lại phải chui xuống gầm giường – nơi mà anh ghét cay ghét đắng!

Cộp!

Ah!

Rõ ràng Phương Đông Dạ không chuẩn bị từ trước, đầu anh đụng phải chiếc vali. Nhạc Diễm nghe thấy tiếng kêu, suýt nữa đã bật cười ra tiếng, nhưng cậu bé lại vội vàng nói:

"Sắp vào rồi. Nhanh lên!"

Phương Đông Dạ khó khăn chui rúc vào gầm giường. Nếu nói lần trước là không thoải mái, thì lần này thật sự sẽ bị chết ngạt. Không gian vốn đã nhỏ, giờ lại bị Vô Ưu nhét thêm một chiếc vali vào, kì thực có thể hiểu được mức độ khó khăn như thế nào. Lúc Phương Đông Dạ ẩn núp xong, cũng là lúc cánh cửa kêu “răng rắc” mở ra, tương đối trùng hợp.

Vã mồ hôi! Nguy hiểm thật!

Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng mở cửa, không nhịn được lộ nụ cười thật to.

Bộp bộp!

Hả!

Hai chiếc! Hai chiếc giầy không lệch tí nào, bắn trúng vào người Phương Đông Dạ. Mặc dù không trúng vào miệng anh, nhưng một cái lại trúng vào mặt, cái cái kia thì trúng vào bả vai anh! Phương Đông Dạ thấy tình huống thê thảm của mình, trong lòng thầm khen chính mình, giác quan thứ sáu của anh thật chuẩn xác, đã cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, kết quả là đúng luôn!

...

Vô Ưu đi vào, đôi mắt gian xảo nhìn Nhạc Diễm trợn trừng. Nhạc Diễm gật đầu cười không ra tiếng. Vô Ưu cười hài lòng, sau đó dựa theo kế hoạch đã được chuẩn bị, hoảng hốt nói:

"Ai da, Bé Diễm, con chưa ngủ hả? Sao mẹ gõ cửa mãi không thấy đáp lại?"

Phương Đông Dạ tưởng rằng đã thoát nạn, không ngờ còn để sót lại cái sơ hở này. Nhưng Nhạc Diễm đã trả lời:

"Con ngủ thiếp đi rồi, vừa rồi nghe thấy tiếng mở cửa nên tỉnh dậy."

Câu trả lời của cậu bé khiến Phương Đông Dạ thở phào nhẹ nhõm, vui mừng âm thầm vì sự thông minh của con mình, trong thời khắc mấu chốt vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy!

"Oh, mẹ không ngủ được, cho nên muốn qua đây lấy con gấu về ôm ngủ!"

Vô Ưu nói rõ ý đồ xong, lại vội vàng xin lỗi:

"Không ngờ lại đánh thức con rồi, bảo bối, mẹ xin lỗi nha."

Câu xin lỗi của Vô Ưu người khác nghe vào thì thấy rất bình thường, nhưng Nhạc Diễm nghe xong lộ ra cái nhìn khinh khỉnh. Ánh mắt cậu nhìn Vô Ưu như đang nói: Thật thế hả! Lúc trước mẹ đánh thức con, có bao giờ có thái độ như thế này đâu! Vô Ưu hung hăng trừng mắt với cậu, như nói: Nhóc con, con dám làm hư chuyện của mẹ xem!

Đấu với mẹ cậu, khẳng định sẽ có kết quả thê thảm. Phương Đông Dạ dưới gầm giường chính là ví dụ. Vì vậy, Nhạc Diễm chọn cách khuất phục, dựa theo kế hoạch ‘tra tấn’ nói:

"Gấu nào hả? Chính là con gấu mà trước kia khi không ngủ được, mẹ đều ôm đó sao?"

"Uh, đúng vậy!"

Phương Đông Dạ nghe hai người kia kẻ xướng người hoạ trao đổi, không nhịn được muốn kêu cứu mạng. Chiếc cổ của anh sắt bị gãy rồi. Trời ạ! Nhạc Diễm bao giờ mới đuổi Vô Ưu đi được đây! Lúc Phương Đông Dạ không nhịn được đang khóc thét trong lòng thì Nhạc Diễm nói:

"Con gấu của mẹ sao ở trong phòng con được?"

Câu trả lời tiếp theo của Vô Ưu, ngay lập tức đã làm cho trái tim Phương Đông Dạ nhảy vọt lên đến tận cổ.

Vô Ưu nói:

"Dĩ nhiên là trong phòng con nha. Phòng của mẹ chật quá, cho nên đã chuyển chiếc vali qua đây, nhét dưới gầm giường của con đó."

Vô Ưu nói đến đây cố nhịn cười, lấy lại giọng bình thường, từ từ nói:

"Để mẹ lấy cho con xem."

Đừng nha!

Phương Đông Dạ có cảm giác, hôm nay quả thực chính là ngày thảm họa của anh. Anh thật sự không thể tưởng tượng được, nếu như Vô Ưu phát hiện ra anh, thì sẽ có phản ứng như thế nào. Anh có cảm giác, Vô Ưu đang đi về phía anh, anh có thể nhìn thấy đôi dép lê đáng yêu của cô.

Nhạc Diễm đâu! Sao còn không ngăn cản lại hả!! Lúc Phương Đông Dạ căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rút cuộc cũng nghe thấy tiếng nói cứu trợ của Nhạc Diễm:

"Ai da, mẹ, đừng tìm nữa. Tối muộn rồi còn lục tung vali làm gì hả!"

Vô Ưu cố tình do dự một lúc, có vẻ như đang “cân nhắc”, lúc cảm thấy đã hù dọa Phương Đông Dạ đủ rồi, mới “thật thà” nói:

"Oh, được rồi. Nhưng mà, mẹ muốn ngủ cùng với con, một mình mẹ không ngủ được."

Vô Ưu nói xong, không đợi Nhạc Diễm trả lời, liền ngồi luôn lên giường cậu bé, sau đó dùng sức lay lay chiếc giường hai cái, nói:

"Nếu chiếc giường này mềm thì tốt rồi, nhún thoải mái."

Vô Ưu sau nói xong, Phương Đông Dạ dưới gầm giường mặt tái đi. Còn muốn giường mềm nữa, cô định đè chết anh hả!

Nhạc Diễm liếc nhìn vào gầm giường, mặc dù cậu bé không nhìn thấy vẻ mặt của Phương Đông Dạ, nhưng cũng biết được anh thảm hại đến cỡ nào. Cậu lại nhìn người đang nằm trên giường, Vô Ưu mang bộ mặt “tiểu nhân đắc ý” cười xấu xa. Cậu bé không nhịn được nghĩ tới một câu nói đã nghe thấy trong TV: “Thà rằng đắc tội với mười người đàn ông, còn hơn là đắc tội với một người phụ nữ!"

...

Lúc nào mới ngủ đây? Cổ anh thật sự sắp gẫy rồi!

Dưới gầm giường, Phương Đông Dạ bi thương, kêu rên thảm thiết, khẩn cầu cho Vô Ưu nhanh nhanh ngủ, để anh có thể thoát khỏi nơi địa ngục này. Nhưng sự thật còn tàn khốc hơn cả suy nghĩ của anh, bởi vì sau khi kiên trì được một tiếng, anh tưởng Vô Ưu đã ngủ thiếp đi, chờ Nhạc Diễm gọi mình ra, thì lại nghe thấy tiếng Vô Ưu nói:

"Này, Bé Diễm, con tỉnh lại đi."

Cái gì? Vô Ưu còn chưa ngủ? Mà Nhạc Diễm đã ngủ thiếp đi!!

Phương Đông Dạ nghe thấy Vô Ưu nói, thật sự đã muốn khóc. Trời ạ, anh sẽ bị hành hạ tới khi nào đây hả?