Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 35: Sóng gió chỉ số IQ (3)




Vô Ưu nghiêm túc sắp xếp lại tài liệu theo số trang. Sắp xếp cẩn thận, từng tờ từng tờ một, theo thứ tự, thậm chí, còn có vẻ rất nghiêm túc, hứng thú. Vì cô đơn thuần, căn bản không biết là Phương Đông Dạ đang gạt cô, nên cứ tưởng thật - đây là tài liệu hết sức quan trọng.

Phương Đông Dạ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Vô Ưu, nụ cười trên mặt chưa lúc nào tắt. Đến tận khi Vô Ưu sắp xếp xong tài liệu, Phương Đông Dạ mới biết được, thì ra mình ngồi nhìn Vô Ưu, đã nhìn đến hai tiếng đồng hồ. Hai giờ, một chút văn kiện cũng chưa từng xem. Ngược lại với sự chăm chỉ của cô, Phương Đông Dạ thế nhưng rất lười biếng rồi.

Xong rồi!

Nhìn thành quả lao động của mình, trên mặt Vô Ưu lộ ra nụ cười thật lớn.

Công việc hoàn thành rồi. Có phải chiều có thể nghỉ được rồi?

Phương Đông Dạ đã nói, đây là công việc hôm nay của cô. Hoàn thành sớm hơn, hẳn là có thể đi về sớm rồi. Như vậy, cô vừa có thời gian đưa con mình đi khám bệnh, mà lại không bị trừ lương. Vô Ưu nghĩ vậy, mặt lộ ra nụ cười sáng lạn. Sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ vừa phát hiện ra cử động của Vô Ưu, một khắc trước đó, đã trở lại bình thường. Vô Ưu vừa quay đầu nhìn, ngay tức khắc, lại cúi đầu.

Bộ dáng tổng giám đốc có vẻ rất nghiêm túc. Quấy rầy anh ta như vậy có được không?

Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ đang ‘chăm chú’ làm việc, không biết có nên mở miệng hay không. Phương Đông Dạ như trùng hợp, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vô Ưu, làm ra vẻ khó hiểu hỏi:

"Có vấn đề gì sao?"

Phương Đông Dạ đột nhiên lên tiếng, làm Vô Ưu có chút xấu hổ. Song, lập tức đem thành quả lao động của mình giơ lên:

"Tôi, tôi làm xong rồi. Công việc hôm nay làm xong rồi." Sau đó vội vàng đứng lên, sửa sang lại tài liệu cho tốt, đưa cho Phương Đông Dạ.

"Uhm, được lắm. Không tệ."

Phương Đông Dạ tiện tay giở hai trang ra xem, sau đó hài lòng khen ngợi.

"Ha ha, tôi sau này sẽ cố gắng nhiều hơn."

Phương Đông Dạ khen cô, cô giống như cảm thấy được mình rất, rất giỏi. Vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, cười khúc khích. Nhưng vừa cười được hai tiếng, liền ngưng lại.

Tổng giám đốc nhìn tâm tình có vẻ tốt. Bây giờ mà xin nghỉ, chắc sẽ đồng ý luôn. Vô Ưu nghĩ vậy, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phương Đông Dạ, nói:

"Tổng giám đốc, công việc hôm nay của tôi đã hoàn thành xong, không biết tôi có thể…"

Phương Đông Dạ nghe nói, nhìn cô nhíu nhíu mày, ý bảo nàng nói tiếp. Bộ dạng cô như thế này, nhìn cực kỳ mê người, như phát ra điện vậy.

Vô Ưu không nhịn được, nuốt vội hai ngụm nước miếng, mới có thể giữ được bình tĩnh nói tiếp:

"Có thể tan ca sớm một chút được không?"

Tan ca?

Phương Đông Dạ nhìn đồng hồ, mới hơn mười một giờ một chút. Mới mười một giờ, chẳng lẽ đã đói bụng? Chắc là vậy, Phương Đông Dạ cười nói:

"Cũng được. Tôi cũng đói bụng rồi. Cùng đi ăn cơm đi."

Vừa nói, vừa sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cũng chả thèm liếc mắt nhìn một cái.

Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ hiểu lầm ý mình, nên vội vàng khoát khoát tay, sau đó giải thích:

"Ý tôi là, giờ tôi có thể về nhà được không?"

Về nhà?

Phương Đông Dạ cau mày. Ngày đầu tiên đi làm, làm hai tiếng đã muốn tan ca. Dù có đơn thuần đi nữa, cũng không nghĩ rằng tiền dễ kiếm như vậy đi? Còn nữa, sao cô lại xin nghỉ? Chẳng lẽ, lại đi ăn cùng tên Hoắc Lãng kia sao? Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ trầm mặt nói:

"Sau này xin phép nghỉ, phải nói ra nguyên nhân với tôi. Sau đó, tôi sẽ xem xét. Đây là nguyên tắc cơ bản, nghỉ bệnh thì được, nhưng phải được tôi phê duyệt."

Lời nói hợp với chính nghĩa và lợi ích chung, nghe như rất có đạo lý. Nhưng thật ra, là muốn kiểm soát việc riêng của người ta.

Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói, không những không kháng nghị, ngược lại còn cao hứng cười:

"Nói như vậy, có bệnh sẽ được nghỉ, không trừ vào lương đúng không?"

Phương Đông Dạ không hiểu cô hỏi như vậy có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.

Tiền, đối với anh chẳng qua chỉ là con số mà thôi. Nếu như tiền có thể làm cho cô vui vẻ, anh cũng không ngại đem tất cả tiền cho cô.

"Được. Tôi xin nghỉ bệnh."

Vô Ưu nói xong, Phương Đông Dạ nhìn cô xoi mói hỏi:

"Tôi nhìn cô cũng không giống bị bệnh."

Cho dù anh có thể buông thả cho cô, thì cô cũng không thể cho anh là tên ngốc mà lừa gạt đi. Nếu mà như vậy, anh thực sự rất khó thuyết phục mình.

"Không phải là tôi bị bệnh, mà là con tôi bị bệnh. Tôi muốn đưa thằng bé đi gặp bác sĩ."

Vô Ưu vừa mới dứt lời, trên mặt Phương Đông Dạ không còn vẻ nhẹ nhõm, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm:

"Thằng bé làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào? Chuyện này từ bao giờ? Tại sao không đi gặp bác sĩ sớm hơn? Thằng bé giờ đang ở đâu?"

Không hề nghĩ ngợi, một loạt vấn đề được đưa ra. Mà vẻ mặt anh, càng lúc càng nghiêm trọng.

Vô Ưu thấy vẻ kích động của Phương Đông Dạ, cẩn thận gọi một tiếng:

"Tổng giám đốc. Anh có khỏe không?"

Phương Đông Dạ biết mình hơi kích động, nhưng, anh thật sự rất sốt ruột. Vốn nghĩ rằng, Vô Ưu có chút mơ hồ thì cũng không ảnh hưởng nhiều. Nhưng, ngay cả con mình bệnh cũng không chăm sóc, thực sự làm cho anh có chút thất vọng rồi. Nếu như con mình có chuyện gì, chắc chắn anh sẽ tự trách mình đến chết mất.

"Đi."

Phương Đông Dạ không hẳn là tức giận với Vô Ưu, nhưng sắc mặt lại rất khó coi. Anh cầm áo khoác đi ra cửa, Vô Ưu sau khi phản ứng xong, vội vàng đi theo, trong lòng rất buồn bực. Mới vừa rồi còn tốt, sao thoáng cái đã tức giận như vậy? Chẳng lẽ không muốn cho cô nghỉ? Vã mồ hôi. Nếu như không cho cô nghỉ, cô cũng không có biện pháp. Như vậy, chỉ đành chờ thứ bảy nghỉ thì đi vậy.

"Lên xe."

Phương Đông Dạ sau khi lái xe tới, bảo Vô Ưu lên xe. Vô Ưu nhìn rõ vẻ tức giận của Phương Đông Dạ, mở cửa sau ra, cô cũng không dám ngồi cạnh anh. Hành động này của cô, càng làm cho Phương Đông Dạ tức giận đến cực điểm. Không đợi cô ngồi xong, anh liền giẫm mạnh chân ga.

Ah!!

Nghe thấy tiếng thét chói tai của Vô Ưu, xe càng đi nhanh hơn. Phương Đông Dạ không thèm để ý, cũng không hề giảm tốc độ. Một phần là vì thật sự anh rất lo cho Nhạc Diễm. Còn có, anh trừng phạt cô, vì không chăm sóc tốt cho con mình.

Kít một tiếng, chiếc xe sang trọng dừng lại.

"Xuống xe."

Phương Đông Dạ vừa mới dứt lời, Vô Ưu liền mở cánh cửa xông ra ngoài. Sau đó, bắt đầu nôn mửa không ngừng. Tốc độ lái xe như đua làm cô bị say. Phương Đông Dạ đang có chút giận Vô Ưu, nhìn thấy bộ dáng nôn mửa khó khăn của cô, lại có chút tự trách. Giọng nói cũng hạ thấp xuống:

"Cô có sao không?"

Vô Ưu không để ý đến anh, khó chịu khoát tay một cái về phía anh. Phương Đông Dạ không thể làm gì khác, lấy một chai nước trong xe ra đưa cho cô. Nôn xong, súc miệng uống nước, cả người Vô Ưu giờ mới có sức để nói chuyện. Mở miệng ra chính là:

"Anh làm gì thế hả? Giết người hả?"

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đã khôi phục sức sống, nói:

"Cô không phải vội vã trở về đưa con đi khám bệnh sao? Tôi đưa cô về mà."

Sau khi anh nói xong, Vô Ưu vừa nôn một hồi, giờ mới phát hiện đây là đâu. Cho nên, vì đã ‘hiểu lầm’ Phương Đông Dạ mà có chút xấu hổ, áy náy, vội vàng nói:

"Tổng giám đốc, xin lỗi. Tôi không phải cố ý cáu với anh."

Thật sự là quá đơn thuần nha, nói thế đã bị lừa rồi. Nếu là bình thường, Phương Đông Dạ sẽ lợi dụng cơ hội này để trêu chọc cô, nhưng bây giờ, đi xem con mới là chuyện quan trọng.

Phương Đông Dạ nghĩ vậy, nói:

"Đi thôi, chúng ta nhanh đưa thằng bé đến bệnh viện."

Vô Ưu không hiểu vì sao Phương Đông Dạ lại gấp gáp như vậy, nhưng, người ta có lòng tốt tới giúp một tay, không thể làm gì khác hơn là nói:

"Oh, để tôi đi gọi thằng bé."

Nói xong đi tới cửa, vừa mở cửa, vừa gọi to:

"Bé Diễm, đi nào, đi gặp bác sĩ nào."

Cửa mở, Phương Đông Dạ không mời, đã phi thẳng đến phòng ngủ.

Hai phòng ngủ, trên một cửa dán đầy hình ảnh phim hoạt hình, chắc chắn là không phải rồi. Phương Đông Dạ không chút nào chần chờ, mở cánh cửa phòng kia. Lúc này, Nhạc Diễm đang đeo tai nghe, ôm chiếc laptpop nhỏ, đang chăm chú đánh bùm bùm trong máy tính.

Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm, ánh mắt sáng lên, khóe miệng kéo ra một tràng cười. Thật không hổ là con trai anh. Dáng vẻ lén lút, vùi đầu xem máy tính, thật giống hệt anh hồi bé.

"Tổng giám đốc, Bé Diễm có ở bên trong không?"

Vô Ưu chậm nửa nhịp chạy tới, nhưng vì Phương Đông Dạ cố ý đứng chặn ở cửa, cho nên căn bản không nhìn thấy tình huống bên trong. Nhạc Diễm lúc này rút cuộc cũng phát hiện ra. Thằng nhóc ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạng trên mặt mang theo nụ cười, nháy mắt ra hiệu với cậu.

Nhạc Diễm ngay lập tức hiểu ý, liền cất máy tính đi.

"Tổng giám đốc, anh nhìn cái gì vậy? Bé Diễm có ở bên trong không?"

Vô Ưu đẩy đẩy Phương Đông Dạ, nhưng anh vẫn đứng yên không di chuyển, đành nắm bả vai anh, nhìn về phía trước. Nhưng, thân thể anh cao lớn, hơn nữa lại cố ý ngăn cản, cho nên, Vô Ưu làm thế nào cũng không thể nhìn thấy tình huống bên trong. Mãi đến khi Nhạc Diễm cất xong máy tính mới thôi.

Phương Đông Dạ nhìn cái gối đầu, Nhạc Diễm hiểu rõ, vội vàng nằm xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.

"Suỵt… suỵt… Đừng làm ổn. Thằng bé đang ngủ."

Thần giữ cửa Phương Đông Dạ cuối cùng cũng nhường đường. Vô Ưu lặng lẽ nhìn trộm một cái. Nhạc Diễm lúc này vừa vặn bị “đánh thức”, cậu bé dụi dụi mắt, nói:

"Mẹ, có chuyện gì sao? Sao lại ầm ĩ như vậy?"

Cha con phối hợp có thể nói là cực kỳ ăn ý, hơn nữa giả bộ cứ như thật. Nhìn Vô Ưu bị lừa gạt đến sửng sốt, không khỏi thấy thật đáng tiếc, vì hai người này không đi làm ngôi sao đóng phim.

"Oh, mẹ xin lỗi. Con tỉnh rồi vậy chúng ta đi thôi."

Vô Ưu tưởng mình thực sự làm cậu bé tỉnh giấc, áy náy nói. Nhạc Diễm ra điều khó hiểu hỏi:

"Đi đâu cơ?"

Cậu bé đã quên mất việc đã đồng ý với Vô Ưu đi gặp bác sĩ.

"Con muốn đổi ý đúng không?"

Vô Ưu vừa nghe Nhạc Diễm nói, lập tức kêu lên. Hơn nữa, trong mắt thoáng cái lại chứa đầy nước mắt, cứ như thể, nếu con đổi ý, mẹ sẽ khóc cho con xem vậy. Nhạc Diễm nhìn bộ dáng cô không giống như là đang đùa, đột nhiên, hai mắt sáng lên, sau đó thét lên:

"Mẹ sẽ không phải bởi vì con thông minh, thực sự muốn con đi gặp bác sĩ?

Vô Ưu gật đầu kiên định, Nhạc Diễm lại ảo não như muốn chết. Nếu như người ta biết, chỉ số IQ của cậu cao như vậy, cậu bé sau này sẽ khó sống rồi. Nhạc Diễm dùng ánh mắt nhìn về phía người duy nhất có thể giúp được cậu bây giờ - cha cậu Phương Đông Dạ.

Phương Đông Dạ cuối cùng đã hiểu rõ ràng mọi chuyện, có chút dở khóc dở cười. Nhưng, anh rất hiểu cảm giác của con, gắn trên lưng cái mác thiên tài, cuộc sống thực sự sẽ không còn tự do. Cho nên, sau khi mỉm cười trấn an Nhạc Diễm, nói:

"Tốt. Vậy tôi lái xe đưa hai người đi."

Nói xong, vươn tay về phía Nhạc Diễm, nói bóng gió:

"Đi nào, gặp bác sĩ không có gì đáng sợ cả."