Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 31: Tình cảm hỗn loạn (1)




Hoắc Lãng bị sa thải. Vẫn còn chưa tìm ra được nguyên nhân, đã bị Phương Đông Dạ sa thải rồi.

"Sau này làm sao bây giờ?"

Anh em cùng nhau sống chết, cùng tiến cùng lùi. Thế nên Tề Rạng Đông cũng từ chức theo. Trái ngược với vẻ mặt thê lương của Tề Rạng Đông, Hoắc Lãng trông cứ như không có chuyện gì xảy ra, còn cười nói:

"Như vậy cũng không có gì là không tốt, đúng lúc tôi có thể tự mình mở nhà hàng."

Tề Rạng Đông mở to hai mắt nói:

"Anh nghĩ thông suốt rồi? Thật sự là quá tốt." Sau đó mặt lộ ra vẻ tươi cười, thay thế vẻ uất ức lúc nãy.

Trước kia hắn ta vẫn khuyên Hoắc Lãng tự gây dựng sự nghiệp riêng, nhưng anh lúc nào cũng tỏ vẻ không màng danh lợi mà nói: "Tôi chỉ cần được nấu ăn là vui vẻ rồi. Tiềm kiếm đủ dùng là được, cần gì phải khổ cực như vậy." Bây giờ anh nghĩ thông suốt rồi, là vì Tiểu Ưu đi.

"Uh, tôi phải cố gắng tốt hơn. Tôi muốn cho Tiểu Ưu một cuộc sống tốt nhất."

Hoắc Lãng cười ngọt ngào nói. Tình yêu làm cho người ta thay đổi. Hoắc Lãng thay đổi Tề Rạng Đông cũng thấy đủ rồi đi. Trong lòng không khỏi vui mừng cho Hoắc Lãng. Bọn họ nếu như có thể thành đôi, chắc chắn Hoắc Lãng sẽ trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhưng, cũng không khỏi lo lắng, yêu càng sâu thì bị thương càng nặng. Nếu cuối cùng bọn họ vẫn không thể thành một đôi, thì anh phải làm sao đây?

Hạnh phúc làm cho người ta say mê. Hoắc Lãng bây giờ hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc.

"Tôi đi đây, Tiểu Ưu nói tôi dạy cô ấy nấu ăn."

Hoắc Lãng sau khi nói xong, nhẹ nhàng, khoan thai bước đi. Tề Rạng Đông là bạn tốt của anh, nên chỉ biết âm thầm chúc phúc cho anh. Chúc cho tình yêu tám năm kiên trì của anh, sớm thành chính quả.

...

"Uhm, được, anh tới ngay lập tức."

Hoắc Lãng sau khi hỏi rõ địa chỉ, bắt xe tới nhà Vô Ưu.

Kính cong… kính cong…kính cong…

Tiếng chuông cửa lánh lót vang lên, giống như trái tim Hoắc Lãng đang nhảy nhót vậy.

"Bé Diễm, ngồi nguyên đó. Con xem TV đi. Mẹ đi mở cửa."

Lần đầu tiên Vô Ưu cầm chổi lau nhà. Đang lau nhà thì nghe thấy tiếng chuông, vội vàng ngăn không cho Nhạc Diễm đứng dậy. Sau đó quăng chổi lau nhà xuống, đi ra mở cửa. Mà Nhạc Diễm hiếm khi được đãi ngộ như thế này, lại cảm thấy khó chịu.

Trước kia đều là Vô Ưu ngồi xem phim hoạt hình, còn cậu bé làm việc. Nhạc Diễm lúc ấy thường cằn nhằn mẹ là lười nhất thế gian, là người phụ nữ ngốc nhất. Cũng sẽ nói cô ngược đãi trẻ con. Nhưng, nghĩ lại cảm giác lúc đó, so với bây giờ cũng tốt đấy chứ. Cậu bé ngồi trên salon xem phim hoạt hình, nhìn mẹ kéo chổi lau nhà. Tự nhiên cảm thấy mình thật quá đáng.

Nhạc Diễm cảm thấy, trải qua một thời gian dài, cậu bé đã quen mạnh mẽ rồi, đột nhiên để người khác chăm sóc, thật đúng là kỳ quái.

"Học trưởng, anh tới rồi. Mời vào, mời vào."

Nghe được giọng nói của mẹ, Nhạc Diễm một hồi căng thẳng, không biết mình nên lập tức ra ngoài tự giới thiệu, trực tiếp hù dọa hắn ta, hay là cứ trốn đã, tùy cơ hành động. Nhưng cậu bé còn chưa kịp nghĩ nhiều, Vô Ưu đã dẫn Hoắc Lãng vào phòng khách rồi.

Hoắc Lãng nhìn thấy trên ghết salon có một cậu bé thì sững sờ. Ngay sau đó, liền an ủi bản thân, có thể đó là con nhà khác.

"Cháu chào chú."

Nhạc Diễm vội vàng cười chào. Hoắc Lãng đột nhiên nhận ra cậu bé. Cậu bé chính là tên nhóc ngồi với tổng giám đốc lần trước. Sao cậu bé lại ở chỗ này? Hoắc Lãng mang theo nghi vấn nhìn về phía Vô Ưu. Vô Ưu cười nói:

"Học trưởng, con em, Nhạc Diễm."

Nói xong, nói với Nhạc Diễm:

"Bé Diễm, con cùng chú xem TV. Mẹ lau sạch nhà đã."

"Vâng."

Nhạc Diễm đúng là cầu không được. Cậu bé còn sợ Hoắc Lãng không cẩn thận nói ra chuyện lần trước cậu ở cùng với cha, thì chuyện sẽ trở thành phức tạp rồi. Cho nên, bây giờ Vô Ưu rời đi, đối với Nhạc Diễm mà nói, chính là quá tốt rồi.

Con em!

Hoắc Lãng vì hai từ này mà sợ ngây người. Tiểu Ưu sao tự nhiên lại có một đứa con trai đây? Không phải là cô chưa có kết hôn sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa mới ở ngoài cửa anh vẫn còn đang nhảy nhót, như đang bay đến thiên đường, đứng trên đám mây mềm mại, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp. Nhưng không ngờ, cánh cửa vừa mở ra, anh từ thiên đường đã rơi ngay xuống địa ngục. Đám mây không còn, chỉ có âm thanh gào khóc thê thảm.

"Chú ơi, chú có khỏe không?"

Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt bi thương của Hoắc Lãng thấy lo lắng, cẩn thận hỏi. Hoắc Lãng im lặng, ngẩng đầu nhìn cậu bé hỏi:

"Cháu thật sự là con ruột của Tiểu Ưu sao?"

Dù trong lòng không đành, nhưng Nhạc Diễm vẫn gật đầu.

Cảm giác thất vọng, đau lòng, chật vật làm Hoắc Lãng đờ người ra. Ngây ngô một lúc, anh lại có cảm giác không thể khống chế. Anh thật muốn hỏi tại sao lại như thế, nhưng, anh hiểu rất rõ Vô Ưu. Hiểu rõ đến nỗi dưới tình huống này, cũng chỉ có thể giải thích Vô Ưu như vậy là do cô đơn độc, lại quá đơn thuần mà thôi. Trong lòng của cô, cô cũng không cho rằng chuyện này cần phải nói với anh. Bởi vì, giống như tám năm trước, cô chỉ xem anh như một người học trưởng dịu dàng, biết quan tâm mà thôi.

Sự thật tàn khốc, hy vọng sụp đổ, làm lòng Hoắc Lãng đau đớn không nói lên lời.

"Nói với Vô Ưu, chú có chút việc, chú đi trước."

Hoắc Lãng nói xong, đứng lên bước nhanh ra cửa. Cửa mở ra, đi như chạy.

Ai nói đàn ông chỉ đổ máu chứ không rơi lệ? Đó là chưa tới mức thương tâm. Hoắc Lãng chưa bao giờ ở ngoài đường khóc lớn như con gái, bởi như vậy sẽ chỉ làm cho người ta cười nhạo thêm. Có phải yêu một người mơ hồ như vậy, thì sớm đã không có bất kỳ một tia hy vọng nào? Tưởng rằng yêu thầm sẽ là kết quả tốt nhất của bọn họ. Anh sau này sẽ kết hôn, sẽ có con, sẽ có cuộc sống của riêng mình.

Anh chưa bao giờ hy vọng xa vời, có thể cùng với học muội mơ hồ, đáng yêu như thiên sứ này ở chung một chỗ. Nhưng, trời cao lại để cho bọn họ ngẫu nhiên gặp lại nhau. Làm cho anh mơ mộng, cảm thấy thật tốt đẹp. Anh tưởng rằng đã gặp được tình yêu, nhưng thì ra chỉ là ý nghĩ của riêng mình anh.

"Rạng Đông, đi uống rượu với tôi."

Hoắc Lãng ưu nhã, bình tĩnh, thậm chí có chút thoát ly thế tục. Thế mà bây giờ lại giống như những người đàn ông bình thường khác, thất tình rồi tìm bạn mượn rượu giải sầu. Tề Rạng Đông sau khi nghe nói xong, vội vàng hỏi:

"Anh đang ở đâu? Tôi qua chỗ anh."

Xảy ra chuyện rồi!

Tề Rạng Đông khẳng định, bởi vì trước đây hắn chỉ có duy nhất một lần nghe thấy giọng nói thê lương, cảm thấy sống không bằng chết như lúc này của Hoắc Lãng, đó chính là sáu năm trước hắn trở về tìm Vô Ưu khi cô vừa mới tốt nghiệp. Nhưng, lại không như ý nguyện của hắn, đưa Vô Ưu quay về Pháp, mà là mất hết hoàn toàn tin tức của cô. Khi đó, Hoắc Lãng chính là dùng giọng này nói với mình, cũng bắt mình cùng hắn uống rượu.

Nửa giờ trước, hắn còn đang chúc phúc cho bọn họ có thể tu thành chính quả. Như thế nào bây giờ lại thành bộ dáng như thế này đây?

Tề Rạng Đông không kịp nghĩ nhiều, hủy cuộc hẹn với bạn gái, xoay người rời đi. Cũng không thèm để ý tới tiếng gào thét của cô ta. Hình như, cô ta so với Hoắc Lãng cơ bản là không thể bằng.

Đoạn đường đi mất nửa giờ, không tới hai mươi phút hắn đã chạy tới. Trong quán bar hỗn loạn, cuối cùng cũng thấy được Hoắc Lãng đang uống rượu say mèm.

"Anh không có chuyện gì chứ? Tại sao lại uống nhiều như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nếu như nói năm năm trước Hoắc Lãng chỉ là thất vọng, thì bây giờ chính là tuyệt vọng. Lúc đầu nhiều nhất chỉ là thầm yêu nhưng không có kết quả, còn bây giờ, chính là hạnh phúc không còn. Không phải là rất tốt sao? Anh cơ hồ đã nghe thấy âm thanh của khúc quân hành vang lên trong đám cưới. Anh đã nghĩ tới tự mình đứng ra mở nhà hàng, rồi cầu hôn với cô, sau đó làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Và anh, cũng sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới.

Không có. Mất hết rồi. Chẳng còn cái gì cả.

Có lẽ rượu làm cho ý chí người ta trở nên yếu ớt, hay là thật sự đã chạm tới chỗ thương tâm. Hoắc Lãng có cảm giác hai mắt cộm không chịu được. Không nhịn được nháy mắt mấy cái. Nước mắt cứ như thế rơi vào ly rượu đang bưng lên, sau đó liền bị anh một phát nuốt hết vào trong bụng.

"Đừng uống nữa, có nghe thấy không?"

Bộ dạng Hoắc Lãng làm cho Tề Rạng Đông không thể chịu được nữa, mà âm thanh hỗn độn trong quán ba càng làm hắn nổi cáu. Hắn túm ngực áo Hoắc Lãng, rồi dùng sức kéo anh đứng lên, hét lớn:

"Anh không nghe thấy sao? Tôi bảo anh không được uống nữa."

Hoắc Lãng nháy mắt mấy cái, khi nhìn rõ là Tề Rạng Đông thì cười, cười rất đáng yêu, nhưng trong chớp mắt lại khóc. Rượu làm anh giống như một đứa trẻ. Hai tròng mắt đầy lệ, uất ức nói:

"Tôi lại mất đi cô ấy rồi. Lần này thật sự mất rồi. Tôi phải làm sao bây giờ? Rạng Đông, tôi nên làm gì bây giờ?"

Hoắc Lãng mở to mắt nhìn Rạng Đông cầu cứu, giống như hắn là người duy nhất có thể cứu mình được vậy.

Tề Rạng Đông nhìn vẻ nhu nhược của Hoắc Lãng, tự nhiên có một thôi thúc, muốn ôm anh vào lòng trấn an. Cảm giác thương tiếc đột nhiên dâng lên, làm cho chính hắn cảm thấy hoảng sợ.

Chết tiệt! Suy nghĩ gì thế hả!

Tề Rạng Đông lấy tay dùng sức tát một cái vào mặt mình, làm cho chính mình tỉnh táo. Nghi ngờ do ánh đèn mập mờ nơi đây, cộng với diện mạo xinh đẹp giống như phụ nữ của Hoắc Lãng, cho nên hắn mới nảy sinh ra ý nghĩ quái đản kia. Đúng vậy, nhất định là như vậy!

"Anh uống say rồi, tôi đưa anh về nhà."

Tề Rạng Đông không nhìn vào mắt anh, dìu anh đi ra cửa, cẩn thận đỡ anh vào xe, sau đó chạy xe theo hướng nhà Hoắc Lãng.

Không biết là tức giận điều gì, Tề Rạng Đông tay cầm tay lái càng lúc càng chặt. Giận vì bản thân mình bất lực? Hay giận vì bộ dáng dày vò này của Hoắc Lãng? Hay giận vì Nhạc Vô Ưu đã làm tổn thương Hoắc Lãng?

Có lẽ đây đều là nguyên nhân làm cho hắn tức giận. Nhưng, những điều này đều không phải là điều làm hắn tức giận nhất. Điều làm hắn tức giận nhất, chỉ có một mình hắn rõ nhất, đó chính là tại sao lúc nhìn thấy Hoắc Lãng đau khổ, hắn lại đau lòng, thương tiếc như vậy. Chẳng lẽ chính hắn bị bệnh, trở nên bất bình thường rồi sao?

Tề Rạng Đông bị tình cảm khác thường này hành hạ, còn Hoắc Lãng chỉ im lặng trong sự thống khổ của mình.

"Tiểu Ưu, anh yêu em lâu rồi, Tiểu Ưu, đừng rời khỏi anh, Tiểu Ưu. . ."

Nghe được tiếng lẩm bẩm của Hoắc Lãng, Tề Rạng Đông phát hiện chính mình thế nhưng không hề có cảm giác ghen tuông. Chỉ có cảm giác đau lòng, đau lòng vì Hoắc Lãng. Đúng vậy, có lẽ mình chỉ là quan tâm hắn thôi. Đúng vậy. Nhất định là như vậy.

Tề Rạng Đông nghĩ vậy, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Hoắc Lãng, phải cố gắng hết sức của mình. Để cho anh với Vô Ưu được ở chung một chỗ.