Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 25: Cuộc hẹn hò (2)




Đèn vụt tắt. Mọi người đã biết trước nên rất bình tĩnh, ngoại trừ một cô gái duy nhất. Thấy đèn tắt, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn đông nhìn tây hỏi. Đột nhiên, một người phục vụ bê cái bánh ngọt hình trái tim đi tới.

Hoắc Lãng nhìn cảnh đã từng thấy trong TV, lần đầu tiên chứng kiến thực tế, trong lòng có cảm giác thật mới mẻ. Mọi người đều rất phối hợp, hát ca khúc chúc mừng sinh nhật cô gái. Sau khi tiếng hát ngưng, nến được thổi tắt, phòng lại sáng trở lại. Điều này đúng là rất cảm động. Nhưng, cái này có liên quan gì đến vấn đề của anh?

Hoắc Lãng khó hiểu nhìn về phía cô phục vụ đang cảm động đến thẫn thờ kia. Cô phục vụ như có cảm giác, liền quay đầu lại, cười sáng lạn với anh, rồi lại nhìn đôi tình nhân hạnh phúc kia.

Bánh ngọt được cắt. Cô phục vụ giúp bọn họ đi mời mọi người. Hoắc Lãng nhìn miếng bánh ngọt trên bàn một lúc, sau đó nghĩ, không phải là mình nên tặng bánh ngọt đấy chứ? Nhưng, cái này đâu có nhỏ, cũng không phải là quý nha. Ngay lúc anh đang buồn bực, đôi tình nhân tiêu điểm kia lại có động tĩnh. Người đàn ông đưa miếng bánh ngọt đến trước miệng cô gái.

"Uhm, có cái gì đó."

Cô gái vừa đưa miếng bánh ngọt vào miệng, liền nhỏ giọng nói, sau đó đưa tay vào miệng lấy ra một vật gì đó.

Oa!

Chiếc nhẫn được lấy ra từ miệng cô gái, làm tất cả mọi người đều vui mừng, kinh ngạc, kêu lên hâm mộ. Người đàn ông lúc này liền quỳ một chân xuống, sau đó nhận bó hoa người phục vụ đưa cho, ánh mắt chân thành nhìn cô gái nói:

"Bánh ngọt, hoa tươi, nhẫn kim cương, quỳ xuống cầu hôn trước mặt mọi người. Anh đều đã làm rồi. Em yêu, em có thể đồng ý lấy anh được không?"

"Vâng."

Cô gái gật đầu mạnh một cái, cảm động đến chảy nước mắt.

Thật sự, mỗi người phụ nữ đều có một ước muốn lãng mạn như vậy. Hy vọng vị hoàng tử của mình có thể cho mình một màn cầu hôn suốt đời không quên. Nhưng, thực tế lại có rất ít người đàn ông có thể vì người phụ nữ của mình mà làm như vậy. Cho nên, loại tình huống này cũng chỉ xuất hiện trong phim thần tượng mà thôi. Người chưa trải qua, sẽ cho điều này thật nhảm nhí, nhưng nếu tình huống này thực sự xảy ra với họ, thì lúc đó mới có thể cảm nhận được hết sự lãng mạn, tuyệt vời này.

"Oa, thật hâm mộ."

"Tuổi trẻ tốt làm sao."

"Vợ ơi, chúng ta lâu rồi chưa đi du lịch cùng nhau."

...

Hình ảnh lãng mạn này, làm rất nhiều người cảm động, cũng không khỏi cảm thấy ấm áp. Nhưng, Hoắc Lãng không có nhiều cảm giác như vậy, hai mắt anh lóe sáng nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cô gái.

Vật nho nhỏ, lại quý giá, phụ nữ thích.

Phù hợp! Rất phù hợp!

Trên mặt Hoắc Lãng lộ ra nụ cười sáng lạn. Rốt cuộc anh cũng tìm được đáp án rồi. Ngày mai sẽ tặng cái này!

...

"Diễm, tất lần trước mẹ mua ở cửa hàng đâu rồi?"

"Diễm, điện thoại di động của mẹ đâu rồi?"

. . .

Mới sáng sớm trong nhà Vô Ưu đã đầy tiếng “loảng xoảng”, “bịch”. Bạn Vô Ưu thì kêu gào, náo nhiệt đến phi thường. Nhạc Diễm như không có chuyện gì, ung dung chỉ huy. Cuối cùng khi “lão phật gia” cất bước, trong nhà mới khôi phục lại sự yên tĩnh.

"Hôm nay mẹ có cuộc hẹn, có nên nói cho cha nghe không nhỉ?"

Nhạc Diễm vừa ăn sáng, vừa nghiêm túc tự hỏi. Nếu nói cho cha, với tính cách của cha, hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng, nếu không nói cho cha, vậy cũng không thể để cho mẹ hẹn hò ngay trước mặt cha được? Đây đúng là một vấn đề nan giải. Làm sao bây giờ? Làm thế nào để không phải kinh động đến cha, mà vẫn ôn hòa, làm cho học trưởng Hoắc Lãng đối với mẹ biết khó mà lui đây?

Bingo!

Hai mắt Nhạc Diễm đột nhiên sáng lên. Đã nghĩ ra cách xử lý.

Vô Ưu tới công ty đúng giờ, sau đó đi vào nơi diễn ra cuộc phỏng vấn lần hai. Đây là một gian phòng hội nghị, lần này chủ trì là Thư ký trưởng Bùi Linh.

Thư ký trưởng Bùi Linh khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ rất trang nghiêm, làm người khác vừa nhìn đã có cảm giác kính sợ. Toàn thân lộ ra khí tức mạnh mẽ. Giọng nói của cô ta cũng đầy uy nghiêm:

“Chào mọi người, tôi là thư ký trưởng Bùi Linh. Bây giờ tôi muốn nói rõ một chút. Lần này chúng tôi tuyển nhân viên, không cần người có tài, cũng không cần người có chuyên môn. Mà là tìm một trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc. Quan trọng nhất là đáp ứng yêu cầu của tổng giám đốc. Mọi người hiểu chưa?"

Bùi Linh vừa nói xong, mọi người bắt đầu thấy rối bời.

Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc!

Quan trọng là đáp ứng yêu cầu của tổng giám đốc!

Cách nói của cô thư ký, không khỏi làm cho mọi người không ngừng suy nghĩ miên man. Đối mặt với tất cả các loại ánh mắt, vẻ mặt Bùi Linh vẫn bình tĩnh trước sau như một. Sau đó, thấy thời gian không còn sớm, trực tiếp căn dặn:

"Hôm nay tổng giám đốc vừa ra chỉ thị, phỏng vấn ba lần sẽ sửa thành hai lần. Lát nữa mọi người sẽ theo tôi đi gặp tổng giám đốc. Quyết định cuối cùng sẽ là của ngài ấy."

Bùi Linh nói xong, xoay người rời đi.

"Cái quái gì vậy? Không ngờ ngay cả ‘Trụ’ cũng tuyển người như thế này."

Thư ký vừa xoay người bước đi, một giọng nói bất mãn liền truyền đến. Sau đó là hàng loạt những tiếng đồng tình, hưởng ứng.

"Đúng vậy, thật sự là không ngờ. Sao lại có thể như vậy chứ?"

"Thật sự là thất vọng. Sớm biết như thế tôi đã không tới rồi."

"Không biết liệu ông tổng giám đốc có phải là một tên biến thái, vừa già, vừa xấu không hả! Nghĩ mà muốn ói."

. . .

Những giọng nói chính nghĩa không ngừng vang lên liên tiếp. Vô Ưu trợn tròn mắt, nhìn vẻ mặt khoa trương của các cô gái kia, từ từ hỏi:

“Việc này, sao các cô lại tức giận như vậy?" Đáng tiếc, giọng nói của Vô Ưu quá nhỏ, nên chẳng có ai nghe thấy cô nói.

Vô Ưu đúng là kiểu người không biết thì phải hỏi. Cô thấy không có ai trả lời mình, liền tiện trực tiếp đi tới bên cạnh cô gái đang nói to nhất, sau đó kéo kéo cánh tay cô ta, làm cô ta chú ý, mới hỏi:

"Này, sao các cô lại tức giận như vậy?"

Hành động của Vô Ưu được xếp vào loại “quái dị” đi. Tất cả mọi người ngoài miệng đều bất mãn, nhưng lại không ai rời đi. Hơn nữa, vì vấn đề vừa đưa ra, Vô Ưu ngốc nghếch bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý. Đám người kia không thể tin được nhìn cô, giống như cô là quái vật vậy.

"Làm sao vậy? Tôi đã nói sai chỗ nào rồi sao?"

Vô Ưu dũng cảm hỏi ra nghi vẫn trong lòng. Mà cái cô gái bị Vô Ưu kéo hỏi, liền khoa trương kêu lên:

"Cô là người ngoài hành tinh hả? Bọn họ thông báo tuyển dụng như thế, cô không cảm thấy đây là một loại vũ nhục à? Cô không thấy tức giận sao?"

Cô ta vừa dứt lời. Một người khác lại nói:

"Thảo nào yêu cầu thấp, mà đãi ngộ lại tốt như vậy. Tôi khẳng định là có vấn đề mà."

"Đúng vậy! Đúng vậy! Sớm biết là có mờ ám mà. Quá đáng thật."

"Đúng vậy! Đúng vậy. Đầu tiên tôi cũng nghĩ như thế mà."

...

"Vậy sao các cô còn tới?"

Vô Ưu mặc dù không biết bọn họ bực cái gì, nhưng có thể nhận ra bọn họ cực kỳ bất mãn, không nhịn được, liền hỏi. Cô vừa nói xong, đã làm cho đám người vừa mới đầy căm phẫn, liền trở nên xấu hổ cực độ.

Đúng vậy. Nếu sớm biết như thế, còn tới đây làm gì? Mọi người không có cách nào, không ai nói gì, chỉ dùng hai tròng mắt trắng dã, không còn giọt máu, liếc nhìn Vô Ưu.

Người thông minh chỉ cần nói một câu làm cho người ta khó xử, thấy rất xấu hổ, thì sẽ im lặng không nói nữa. Nhưng đáng tiếc, Vô Ưu từ trước đến giờ không phải là người thông minh. Cho nên lại hỏi:

“Còn nữa, tôi cũng không hiểu. Nếu mọi người thật sự bất mãn như vậy, sao không về đi hả? Còn ở đây chờ làm gì?"

Két…két….két….

Đối mặt với câu hỏi của Vô Ưu, có người tức giận đến nghiến răng rồi. Không ai nói gì. Vô Ưu thấy không có ai để ý đến mình, liền sờ sờ mũi ngồi trở lại vị trí của mình.

"Này, vậy các cô có thể nói cho tôi biết, sao các cô lại tức giận như vậy được không?"

Bầu không khí vừa mới dịu xuống một chút, Vô Ưu lại bắt đầu mở miệng. Lần này, rốt cục cũng có người trả lời cô:

"Cô bị ngốc sao? Cô không nghe thấy thư ký trưởng nói thế nào hả?"

Vô Ưu nhìn cô gái nổi cáu, ngơ ngác gật đầu, nói:

"Tôi có nghe thấy. Chính là tuyển trợ lý tổng giám đốc nha."

"Vậy cô có biết trợ lý tổng giám đốc làm cái gì không?"

Một người quát lên. Vô Ưu thấy hỏi thì đáp, liền nói:

"Chính là trợ lý a. Giống như người em út trong công ty, bưng trà nè, rót nước nè, từ từ ăn cơm, vân vân. Không phải là thư ký trưởng đã nói rồi sao. Không cần người có chuyên môn, cũng không cần người có tài. Mà như tổng giám đốc nói, tổng giám đốc nói cái gì thì làm cái đó là được rồi."

Vô Ưu đơn thuần tưởng tượng, làm cho đám người còn lại chỉ biết nhìn nhau. Ánh mắt tỏ vẻ khó tin, như đang nói: Cái cô gái hình như không biết loài người gian ác này, đích thị là thiên sứ, hay là đồ đần đây hả!

"Em gái, vậy cô đã từng thấy em gái sai vặt nào trong công ty, có mức lương 10 vạn chưa?"

Một người phụ nữ nhìn Vô Ưu nói giọng đầy châm chọc, ánh mắt cười giễu cợt, vẻ xem thường.

Đối với chuyện này, hơn nữa dựa vào cuộc nói chuyện lúc trước, Vô Ưu luôn chậm nửa nhịp cuối cùng hiểu ra ý của bọn họ. Nhưng, ánh mắt kia làm cho Vô Ưu rất không thoải mái, nên bất mãn nói:

"Tiền lương cao khẳng định là có nguyên nhân. Không rõ thì tôi sẽ hỏi, ít nhất tôi sẽ không đoán lung tung. Chưa biết sự thật đã nghĩ xấu rồi."

Cạch!

Vô Ưu đứng lên, sau đó tiếp tục nói:

"Tôi ghét nhất cái kiểu người giả bộ đứng đắn. Cả đám người các người đều như thế! Hừ!"