Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 22: Ở hiền gặp lành (2)




Loảng xoảng!

"Mẹ lại làm vỡ cái gì à?"

Một tiếng động to làm Nhạc Diễm đang ngủ gật trên ghế salon thức giấc. Cậu bé vừa nói, vừa mở to hai mắt mông lung vẫn ngái ngủ hỏi.

"Đánh thức con rồi hả, cha xin lỗi."

Phương Đông Dạ trong cơn thinh nộ biết đã làm con tỉnh giấc, liền vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống cạnh con xin lỗi. Nhạc Diễm rất nhanh ý thức được, đây không phải là nhà mình, người gây họa cũng không phải là bà mẹ hậu đậu. Trước mắt cậu là người cha anh tuấn.

Tức giận đến như vậy, khẳng định là vì chuyện của mẹ rồi.

Nghĩ đến đây, Nhạc Diễm liền ngẩng đầu nhìn lên màn hình giám sát, sau hỏi:

"Phỏng vấn kết thúc rồi sao? Kết quả như thế nào ạ?" Trực giác cậu bé mách bảo, đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

"Cha sẽ cho tài xế đưa con về trước. Cha có chút chuyện phải xử lý ngay." Phương Đông Dạ nói xong, quay sang phân phó cho thư ký Bạch:

"Thư ký Bạch, giao việc này cho cô." Xong nhìn Nhạc Diễm cười, rồi xoay người đi đến phòng nhân sự.

Oh oh, xem ra có người sắp gặp xui xẻo rồi.

Nhạc Diễm nghĩ xong, liền đưa bàn tay nhỏ bé, kéo tay thư ký Bạch, đôi mắt đáng yêu mở to nhìn cô ta. Thư ký Bạch thấy thế cười nói:

"Có chuyện gì sao nhóc?"

"Dì ơi, có phải mẹ cháu phỏng vấn không tốt không?"

Bản thân mình không biết, thì phải hỏi người biết thôi. Thư ký Bạch nghe ra vấn đề Nhạc Diễm hỏi, liền cười khổ, nói:

"Nói như thế nào nhỉ, thực tế là…"

Thư ký Bạch thư đem mọi chuyện xảy ra thuật lại cho Nhạc Diễm. Mà bên kia, Phương Đông Dạ đang nổi giận đùng đùng đi về phía phòng nhân sự.

"Chào tổng giám đốc."

"Chào tổng giám đốc."

. . .

Phương Đông Dạ đi đến đâu, nhân viên khẩn trương chào hỏi đến đó. Anh không nói gì, chỉ trực tiếp đi thẳng đến phòng nhân sự, sau đó đẩy cửa đi vào. Nhìn trong phòng không thấy người cần tìm, lạnh giọng hỏi:

"Ngô Động Thiên đâu?"

"Giám đốc không có ở đây, anh có…"

Tiểu Hạ đang cúi đầu, vội vã sắp xếp lại đống hồ sơ đang bề bộn, cao ngất trên bàn, nghe thấy có người vào, vừa nói, vừa ngẩng đầu. Nhìn thấy Phương Đông Dạ, cả người cô ta ngây dại. Trời ạ! Sao lại có người đẹp thế hả? Sau khi nuốt vài ngụm nước miếng, cô ta mới đỏ mặt hỏi:

"Anh có chuyện gì không?"

"Ngô Động Thiên về, bảo anh ta lập tức đến phòng tổng giám đốc!"

Phương Đông Dạ nói xong, xoay người trở về phòng tổng giám đốc, chờ Ngô Động Thiên dẫn xác đến. Hắn ta đã phạm vào lỗi không thể bỏ qua. Dám khinh suất như thế, anh không thể tha thứ cho hắn ta.

"Đẹp trai thế."

Quá đẹp trai đi!

Phương Đông Dạ đã đi được một lúc lâu, mà Tiểu Hạ vẫn còn ngởn ngơ nhìn ra cửa. Cô ta không nghĩ tới trên đời này, lại có người đàn ông đẹp đến như vậy. Nhìn giống như bạch mã hoàng tử trong mộng vậy. Càng nghĩ, mặt Tiểu Hạ càng đỏ. Trái tim thiếu nữ cứ đập ‘thình thịch, thình thịch, thình thịch’, càng ngày càng nhanh, như muốn nhảy ra ngoài.

"Nhìn cái gì đó?"

Ngô Động Thiên vào phòng, đến trước mặt Tiểu Hạ hỏi. Tiểu Hạ vẫn còn đang mơ tưởng đến hình ảnh hoàng tử, giờ bỗng dưng trước mặt biến thành con ếch, làm cô ta không khỏi hoảng sợ. Sau vội vàng nói:

"Không, không có gì."

Ngô Động Thiên là người từng trải, hơn nữa trước đó hắn cũng gặp qua nhiều, nên rất nhanh, hắn đã đọc thấu tâm tư của Tiểu Hạ. Vì vậy, hỏi thẳng luôn vào trọng điểm:

"Vừa rồi, tổng giám đốc nói gì?"

Tổng giám đốc?

Hả! Chẳng lẽ là bạch mã hoàng tử kia?

Tiểu Hạ không dám tin nhìn Ngô Động Thiên, Ngô Động Thiên không nói gì chỉ gật đầu. Với suy nghĩ trong lòng cô, tỏ vẻ khẳng định.

"Anh ta nói, không, là tổng giám đốc nói, bảo anh trở về, thì đến ngay phòng làm việc của tổng giám đốc." Tiểu Hạ vừa nói, vừa như muốn khóc. Cô ta chưa bao giờ thích ai, còn tưởng đã gặp được chân mệnh thiên tử của mình. Ai ngờ, người ta lại là một nhân vật cao quý, không thể với tới được như vậy.

Ô ô, thất tình rồi! Còn chưa kịp yêu, đã bị thất tình rồi.

"Đừng có ngồi đấy nằm mơ giữa ban ngày nữa, nhanh sắp xếp cẩn thận lại hồ sơ đi. Tổng giám đốc đến đây chắc chắn là vì việc này."

Ngô Động Thiên vừa nói, vừa làm. Tiểu Hạ nghe hắn ta nói xong, như không dám tin mở to hai mắt, nói:

"Nhiều như vậy, làm sao có thể sắp xếp kịp được?" Không phải cô ta lười, mà điều này thật sự không thể làm được. Hồ sơ trên bàn có đến mấy ngàn bộ.

"Không làm được cũng phải làm. Nếu không phải hồ sơ bị cô làm rơi, tôi đỡ sớm giao được rồi." Ngô Động Thiên miệng nói, nhưng tay vẫn không ngừng. Đem hồ sơ đáp ứng điều kiện địa giữ lại, hồ sơ không phù hợp thuận tay ném luôn xuống đất.

"Tôi xin lỗi."

Tiểu Hạ tưởng hắn ta lại đang trách cô, nên nhỏ giọng nói. Ngô Động Thiên thở dài, nói:

"Đây, cầm lấy cái này. Xem những điều kiện trong đây, chọn ra những hồ sơ thỏa mãn. không khó như cô nghĩ đâu."

Tiểu Hạ nhận lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua, hai mắt mở to, không dám tin nói:

"Giám đốc, cái này…"

"Không sai, không sai đâu. Không còn thời gian nữa, nhanh lên một chút."

"Oh."

Nữ. Chưa lập gia đình. Tuổi từ 28 đến 30. Cao khoảng 1m6. Tốt học đại học từ 5 năm trở lên. Không có kinh nghiệm làm việc chính thức.

Có con nhất định phải giữ lại. Dù cực ngốc cũng phải giữ lại.

Tiểu Hạ dựa theo điều kiện quỷ dị này bắt đầu sàng lọc hồ sơ. Quả nhiên, dựa theo theo cái yêu cầu kỳ quái này, cô chỉ cần nhìn mỗi điều kiện kinh nghiệm làm việc, là đã có thể dễ dàng loại ra một đống lớn rồi. Hai người cùng cố gắng làm, chưa đầy năm phút, chỉ còn mấy chục hồ sơ. Mắt Tiểu Hạ chợt dừng lại ở một bộ hồ sơ, điều kiện phù hợp, tất cả đều phù hợp đến kì lạ.

"Đưa hồ sơ cô đã chọn xong cho tôi."

Lúc cô vẫn đang ngẩn ngơ, Ngô Động Thiên đã nhanh chóng lọc xong mấy chục bộ hồ sơ cuối cùng.

"Oh."

Tiểu Hạ vội vàng thốt lên, hai mắt lóe sáng, đem hồ sơ mình vừa chọn đưa cho Ngô Động Thiên. Ngô Động Thiên nhận được, cũng chẳng thèm xem qua, đặt lên trên tập hồ sơ hắn vừa chọn, sau đó đi như chạy tới phòng tổng giám đốc.

...

"Anh tới thật nhanh đó!"

Ngô Động Thiên vừa bước vào phòng tổng giám đốc, Phương Đông Dạ không nhịn được liền gây khó dễ. Ngô Động Thiên vội vàng nhún nhường nói:

"Xin lỗi, vì sàng lọc lại hồ sơ, nên đến chậm. Đây là kết quả, xin mời xem qua." Vừa nói, tay

vừa đặt xấp hồ sơ lên bàn, trước mặt Phương Đông Dạ.

Kết quả!

Bây giờ cho anh xem cái này có ích gì? Trong những người này không có người anh muốn.

Đáng chết! Nếu sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này, anh đã trực tiếp bảo Ngô Động Thiên tuyển luôn cô có phải tốt hơn không. Ngàn vạn lần không nên, không cần theo đúng quy trình tuyển dụng, nào là: nộp hồ sơ, phỏng vấn, xét tuyển…

Ngô Động Thiên nhìn cả người Phương Đông Dạ phát ra lửa giận, không hiểu mình làm sai chỗ nào. Không có nha, hắn ta đã làm toàn bộ theo đúng quy định anh đưa ra mà.

"Cho anh một cơ hội cuối cùng. Ngày mai phỏng vấn lần nữa, không được sót người nào, phải phỏng vấn hết toàn bộ. Nếu như làm không xong, về nhà luôn đi! Đi ra ngoài!" Phương Đông Dạ nói xong, xoay người, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Hy vọng lửa giận trong lòng có thể hạ xuống.

"Vâng."

Ngô Động Thiên bị mắng có chút không hiểu được. Nhưng, hắn cũng không phản bác lại. Bởi hắn biết, trước tình huống hiện giờ, hắn rời đi là thượng sách.

...

Tức! Thật là tức! Tức quá đi mất!

Chuẩn bị lâu như vậy, tưởng rằng rốt cục đã thành công rồi. Bây giờ thật nực cười, tất cả mọi thứ anh chuẩn bị đều hỏng hết. Xem ra chỉ có thể lại cho quảng cáo, ngày mai tiến hành phỏng vấn thêm một lần nữa. Nghĩ lại phải nhờ con giúp đỡ, anh tự nhiên cảm thấy không thoải mái.

Người làm cha như anh, con mình lớn như vậy rồi, cũng chưa làm được gì cho con. Trước anh không biết sự tồn tại của con, còn có thể chấp nhận được. Nhưng, bây giờ thì sao? Từ lúc gặp được con, anh đã làm được gì cho con? Giờ lại phải nhờ con giúp đỡ, anh đúng là quá thất bại mà!

Anh thở dài, đang định gọi điện đến đài truyền hình yêu cầu quảng cáo lại, hai mắt lơ đãng liếc qua đống hồ sơ Ngô Động Thiên vừa đặt trên bàn.

Nhạc Vô Ưu!

Anh không nhìn lầm chứ?

Phương Đông Dạ buông điện thoại, cầm bộ hồ sơ đầu tiên lên nghiêm túc xem. Sau đó cười thật to.