"Tổng giám đốc, có vị tiểu thư tên Lý Mễ Mễ tìm ngài. Nói là học muội của ngài, có truyện quan trọng tìm ngài."
Bạch Hải vừa mới nhậm chức tổng giám đốc, có cảm giác thời gian thật
nhàm chán. Nếu như là người khác tới tìm hắn, có lẽ hắn sẽ cảm thấy rất
vui mừng. Nhưng, là Lý Mễ Mề thì, hắc hắc, xin miễn cho kẻ bất tài. Hắn
thà rằng cam chịu số phận ở đây làm việc.
Bạch Hải tuổi trẻ đẹp trai, trên mặt lộ ra chút bất lực, nói: "Nói tôi đang bận."
"Dạ, tổng giám đốc!"
Thư ký nghe Bạch Hải nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ. Cô ta chỉ biết, tổng giám đốc của bọn cô sẽ không gặp loại phụ nữ bám dính, chán
ghét kia. Nhưng cô ta còn chưa kịp xoay người đi ra, đã nghe thấy giọng
Lý Mễ Mễ từ bên ngoài vọng vào: "Ai nha, đã nói với các người tôi là học muội của học trưởng Hải rồi, các người để cho người ta đi vào đi!"
Ách ách ách ách!
Bạch Hải vừa nghe thấy giọng nói này người thật sự đã phát lạnh. Hắn
nhìn thư ký khoát khoát tay, ý muốn nói: Mau đuổi đi. Thư ký gật đầu,
còn chưa rời đi, lại nghe thấy giọng Lý Mễ Mễ đã bắt đầu hô to bên
ngoài: "Học trưởng Hải, em đến để nói cho anh biết chuyện của học trưởng Tiếu, học trưởng Hải!"
Tiếu! Đường Tiếu!
"Mau cho cô ta vào! Thôi khỏi, tôi tự ra!"
Sau khi Bạch Hải nghe Lý Mễ Mễ nói thế, ngay lập tức có chút vội vã.
Điều này so với việc vừa trốn tránh không kịp, thật sự là cách biệt một
trời một vực.
Cạch
"Học muội Tiểu Mật Mật!"
Vã mồ hôi, giọng nói Bạch Hải rõ là ngọt ngào có thừa, phải có thêm đến n dấu cộng. Bên ngoài bảo vệ đang đuổi người, vừa nhìn thấy dáng vẻ thân
thiết của tổng giám đốc, lập tức buông Lý Mễ Mễ ra. Sau khi Lý Mễ Mễ
nhìn thấy Bạch Hải lại càng không nói hai lời, vội vàng tiến lên ôm cánh tay hắn, nũng nịu: "Học trưởng Hải, anh xem bọn họ đi. Em đã nói em là
học muội của anh, bọn họ vẫn không cho em vào."
Bạch Hải thấy Lý Mễ Mễ lôi kéo mình cười ứng phó. Sau đó, làm bộ tức
giận nhìn bảo vệ phê bình: "Sao lại bất lịch sự với học muội của tôi như vậy hả? Đây là cách tiếp khách của ‘Hà Quang’ chúng ta sao?"
"Xin lỗi, tiểu thư."
"Xin lỗi."
Bảo vệ vội vàng xin lỗi. Bạch Hải theo đà nói: "Được rồi! Đều lui xuống
cả đi, không được làm ảnh hưởng đến tôi và học muội ôn chuyện!" Đối với
việc Bạch Hải giáo huấn mấy người có mắt không tròng này, Lý Mễ Mễ cảm
giác được tâm trạng tốt lắm.
Ôn chuyện nha!
Lý Mễ Mễ cười ngọt ngào, nói: "Học trưởng Hải, người ta đã lâu rồi chưa
gặp học trưởng, rất nhớ học trưởng à." Mà Bạch Hải vì muốn có được tin
tức của Đường Tiếu, cho nên không thể làm gì khác hơn là chịu đựng Lý Mễ Mễ, để mặc cô ta lôi kéo, nhưng vẫn phải cười nói: "Anh cũng rất nhớ
học muội! Mời học muội vào!"
...
"Học muội, anh vừa nghe em nhắc tới Tiếu. Em có tin tức của cậu ta hả?"
Vào phòng tổng giám đốc, Lý Mễ Mễ vừa đặt mông xuống ghế sa lon, Bạch
Hải đã đi thẳng vào trọng điểm. Lý Mễ Mễ nghe hỏi như thế, bĩu môi bất
mãn, nói: "Học trưởng Hải, có phải nếu không phải là học trưởng Tiếu,
anh liền không chào đón em đếp thăm anh không hả!"
Không sai!
Trong lòng Bạch Hải nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không thể nói
ra như thế, vội vàng cười nói: "Ai nha, học muội, sao có thể như thế
được. Chỉ là anh thật lâu chưa có tin tức của Tiếu, cho nên khá sốt
ruột. Không phải em cũng vì sợ học trưởng anh lo lắng, nên mới đến nói
cho anh biết sao?" Bạch Hải cười nói, mà Lý Mễ Mễ cũng đồng tình gật gật đầu.
Cô ta là vì Bạch Hải và Đường Tiếu là bạn tốt, anh em thân thiết, cho
nên mới cố tình đến tìm hắn, chỉ cần có hắn ra mặt, cô ta nhất định sẽ
biết được rõ ràng, rút cuộc là Đường Tiếu đã kết hôn hay chưa.
"Học trưởng Hải, em đã gặp học trưởng Tiếu ở bệnh viện. Anh ấy nói anh ấy đã kết hôn rồi."
"Kết hôn? Ha ha ha. . . Ha ha ha. . ."
Lý Mễ Mễ còn chưa nói xong, Bạch Hải đã không nhịn được cười điên cuồng. Hắn đoán tám phần là tên tiểu tử đó đang muốn dọa người. Kết hôn! Nếu
như hắn ta thật sự kết hôn, không có lý do gì người phù rể đã được định
trước từ tám năm trước là hắn lại không biết gì!
Tiếng cười của Bạch Hải làm lòng Lý Mễ Mễ kiên định hơn. Bởi vì điều này chứng tỏ, chuyện đó không có khả năng.
"Cậu ta đã nói gì rồi hả? Cậu ta nói sở dĩ cậu ta đến bệnh viện là để đưa vợ đi khám thai sao?"
Lúc này, Bạch Hải chỉ đơn giản là chế nhạo, còn Lý Mễ Mễ lại đem chi
tiết kết quả mình điều tra được nói ra: "Không, theo như em điều tra, cô gái kia là bị đau dạ dày."
Cô gái!
"Thật sự có một cô gái sao?"
Bạch Hải hỏi câu này, rốt cuộc trên mặt cũng thoáng qua tia hứng thú.
Cũng hiểu được, chuyện này đã trở nên thú vị rồi, vì vậy không nhịn được tò mò hỏi tới: "Còn có thông tin gì nữa không?" Rốt cuộc Lý Mễ Mễ cũng
cảm thấy Bạch Hải đã có hứng thú, nên vội vàng nói: "Em đã điều tra rồi, cái này là do y tá Mã Tiểu Oánh nói với em, học trưởng Tiếu cầm túi lới túi nhỏ đến thăm vợ anh ấy, còn ôm cả một con thú bông thật to nữa.
Mang theo cả kem, kem đã bị chảy hết nhưng vẫn không nỡ bỏ đi."
Kem?
Bạch Hải nghĩ vậy hỏi: "Không phải cô gái kia bị đau dạ dày sao?"
Lý Mễ Mễ nghe được câu hỏi của Bạch Hải, trả lời: "Đúng vậy. Em cũng hỏi y tá như vậy. Kết quả, cô ta nói, bởi vì học trưởng ở nước ngoài, nghe
thấy vợ bị bệnh liền vội vàng trở về gấp. Cũng chưa kịp hỏi cô ấy bị
bệnh gì. Cô ta nói thật lãng mạn. Học trưởng Hải, có phải anh cũng cảm
thấy rất kì quái không hả?"
Còn không phải rất ngu ngốc!
Bạch Hải cũng cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề. Hắn có thể
chắc chắn, chuyện kết hôn tuyệt đối không thể, nhưng, có thể làm cho
Đường Tiếu của bọn hắn ôm một món đồ chơi, cầm kem, túi lớn túi nhỏ thì
cũng phải xem lại. Những chuyện có thể làm tổn hại đến hình tượng như
vậy cũng làm được, có thể thấy cô gái này nhất định không đơn giản!
Thú vị! Rất thú vị rồi!
Rốt cuộc, trên mặt Bạch Hải lộ ra nụ cười gian xảo. Sau khi hắn tự hỏi
một lúc, nhìn Lý Mễ Mễ hỏi: "Có số điện thoại của cậu ấy không?" Lý Mễ
Mễ lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng mà, em đã lén lấy được số của cô gái đó
rồi. Đây này!" Lý Mễ Mễ cười tủm tỉm, đưa cho Bạch Hải tờ giấy có ghi số điện thoại giống như dâng vật quý.
"Cám ơn học muội, anh biết phải làm như thế nào rồi!"
Những lời cần cảm ơn thì cũng đã cảm ơn rồi, giờ cô không còn giá trị
lợi dụng nữa, cũng nên đi đi! Dễ nhận ra, Lỹ Mễ Mễ cũng không nghĩ cứ
như vậy mà đi, cho nên nói: "Học trưởng Hải, anh biết người ta đối với
học trưởng Tiếu là một mảnh thâm tình. Anh phải giúp đỡ người ta đó nha. Người ta thật sự rất thích, rất thích học trưởng Tiếu. Học trưởng Hải,
anh giúp người ta đó!"
Ách ách ách! Nổi da gà! Nổi da gà!
"Dừng! Không được nói nữa!"
Bạch Hải bị hoảng sắp nát vụn rồi. Nếu như là bình thường, nhất định hắn sẽ giúp Đường Tiếu đuổi cô ta đi, nhưng lần này hắn không có tốt bụng
như vậy. Tên tiểu tử Đường Tiếu kia vừa đi được ba tháng, ngay cả hắn
cũng không liên lạc, không trừng phạt một chút sao được! Nghĩ vậy, trên
mặt Bạch Hải lộ ra nụ cười gian xảo, nhìn Lý Mễ Mễ nói: "Mai anh sẽ hẹn
gặp cậu ta, đến lúc đó em cũng có thể đi."
Lý Mễ Mễ nghe xong, hai mắt phát sáng, nói: "Học trưởng Hải, anh thật
tốt." Vừa nói, cả người liền nhào vào lòng Bạch Hải, Bạch Hải thấy Lý Mễ Mễ nhảy vào lòng mình, chẳng những không có cảm giác được chiếm tiện
nghi, ngược lại như mình bị thiệt thòi bao nhiêu vậy.
"Ha ha, đến lúc đó em sẽ đi xem, học trưởng Tiếu thật sự có dẫn vợ đi
theo hay không!" Lý Mễ Mễ vừa nói vừa lộ ra nụ cười rạng rỡ, mà Bạch Hải cũng có chút không thể chờ đợi được muốn nhìn xem đến lúc đó Đường Tiếu từ trước đến giờ không bao giờ chịu thua người, ngày mai sẽ xử lý hỗn
loạn như thế nào!
Bạch Hải áp chế sự chờ mong trong lòng lại, nói với Lý Mễ Mễ: "Học muội, em về trước đi. Chuyện này cứ giao cho anh, em để lại số điện thoại cho thư ký, mai anh sẽ liên lạc với em!" Những lời này của Bạch Hải biểu lộ ý tiễn khách của mình!
Trong lòng Lý Mễ Mễ rất không cam, nhưng, bản thân cô ta cũng rất hiểu
Bạch Hải, biết tính kiên nhẫn của hắn có hạn. Cho nên, đành nói: "Học
trưởng Hải, vậy mai gặp lại, dù thế nào cũng không được quên nói cho em
biết đó!" Bạch Hải gật đầu, nhìn thư ký vẫn đang đứng ở một bên nói:
"Giao cho cô xử lý!" Mà cô thư ký nói: "Dạ, tổng giám đốc." Sau khi nói
xong nhìn Lý Mễ Mễ lịch sự khẽ gật đầu nói: "Tiểu thư, xin mời!"
...
Nhạc Vô Ưu!
Bạch Hải nhìn tên trên tờ giấy còn có số điện thoại, suy xét nên làm gì
lúc này. Nên gọi thẳng cho cô ấy tìm Đường Tiếu, hay là dùng biện pháp
khác? Sau khi tự hỏi một lúc, hắn nhấc điện thoại lên: "Alô, thư ký
Hoàng, giúp tôi kiểm ra lịch sử các cuộc gọi đến và đi hôm nay của số
điện thoại này!"
Xâm hại bị mật riêng tư của người khác, phạm pháp nha!
Có thể có người sẽ nói như vậy, nhưng Bạch Hải cũng chẳng có chút bận
tâm nào, bởi vì phương châm làm việc của hắn là: Để đạt được mục đích,
không từ thử đoạn!
...
Danh sách liên lạc hôm nay chỉ có một số, vậy là tốt rồi!
Bạch Hải cầm điện thoại bàn, bấm số gọi…….
...
Sau khi xa em giống cuộc đời chẳng còn lại nhiều.
Từ đó sao hô hấp cũng không còn rõ ràng.
...
"Alô? Ai vậy ạ? Đường Tiếu nghe!"
Đường Tiếu vừa đi theo giám đốc đến phòng dành cho VIP, vừa nói vào điện thoại. Mà bên kia, sau khi Bạch Hải nghe thấy giọng nói Đường Tiếu,
cười khoa trương nói: "Tiếu, thật sự là cậu sao! Ha ha..."
Bạch Hải!
"Hải, sao cậu lại có số điện thoại của tôi?"
Đường Tiếu không nhịn được hỏi. Bạch Hải không đáp, còn hỏi ngược lại:
"Nói mau. Mất tích ba tháng. Đường Tiếu của chúng ta đã làm chuyện lớn
gì, mà ngay cả tôi cũng không thèm liên lạc! Sẽ không phải là đã kết hôn rồi đó chứ?"
Mặc dù câu này của Bạch Hải chỉ là nói đùa, nhưng cũng khiến cho người
thông minh như Đường Tiếu thoáng cái đã hiểu ngay vấn đề nằm ở đâu, vì
vậy, liền không chút chần chờ, trực tiếp hỏi: "Lý Mễ Mễ kia đã đi tìm
cậu!" Câu này của hắn vốn là khẳng định, chứ không phải câu hỏi. Bạch
Hải cũng không giải thích, nói thẳng vào trọng điểm: "Nghe nói cậu đã
kết hôn. Vậy mai chúng ta gặp ở chỗ cũ đi. Nhớ mang đến cho chúng tôi
xem mặt nha, cứ vậy nhé. Thời gian cũ, địa điểm cũ, không gặp không về!"
Tút!
Đường Tiếu nhìn điện thoại đã bị ngắt, đầu như muốn nổ tung. Cho rằng đã thật sự trốn khỏi nhà, thế nhưng lại bị Bạch Hải tìm được. Mới phiền
muộn một chút, mà đầu đã đau rồi. Bởi vì hắn thật sự không biết phải xử
lý chuyện ngày mai như thế nào cả.
Không đi!
Làm vậy nhất định không được. Bạch Hải, là bạn thân nhất của hắn, là bạn tốt.
Đi!
Đương nhiên, nhất định phải đi!
Nhưng, đi như thế nào đây! Đi một mình chắn chắn là không được, nếu như
hắn đi một mình, đừng nói là cả đời, ít nhất phần đời còn lại của hắn sẽ bị Bạch Hải giễu cợt. Sau này vừa thấy mặt, câu đầu tiên nhất định sẽ
là: oh, tới một mình!! Vợ đâu?
Đau đầu!
Ngoài việc hắn phải dẫn theo ‘vợ’ đi, rõ ràng không còn biện pháp khác!
Nhưng, dẫn ai đi đây? Chẳng lẽ thật sự dẫn bà chị kia đi? Nghĩ vậy,
trong lòng hắn tự nhiên rất thoải mái, cảm giác thoải mái giống như khi
người ta nói Vô Ưu là bạn gái của hắn vậy! Ha ha, đúng vậy, thế cứ dẫn
bà chị kia đi vậy!! Đường Tiếu hạ quyết tâm xong, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
...
"Đường Tiếu, cậu không có chuyện gì chứ?"
Giám đốc thấy Đường Tiếu sau khi nhận điện thoại xong, cau mày một lúc,
rồi sau lại cười khúc khích, lo lắng hỏi. Đường Tiếu sảng khoái nói:
"Không có chuyện gì. Đây, đây là chi phiếu, nhanh lên một chút, tôi đang vội!"
...
"Bà chị! Hắc hắc. . ."
Sau khi Đường Tiếu ôm một cái hộp đi tới bệnh viện, nhìn Vô Ưu cười khúc khích. Vô Ưu hưng phấn nhảy từ trên giường xuống, nói: “Sao vậy? Mang
tiền tới rồi sao?" Tuy là hỏi như vậy, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm vào
cái hộp. Cô hiển nhiên đã đoán được, bảo bối của cô đang ở bên trong!
Bốp! Bốp! Bốp!
Đường Tiếu vỗ vào hộp ba cái liên tiếp, trực tiếp thừa nhận suy nghĩ của Vô Ưu. Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, liền vọt tới chỗ Đường Tiếu. Không
đúng, phải là vọt về phía tiền!
"Khoan đã!"
Đường Tiếu đem tiền giấu sang một bên, thoát khỏi sự tấn công của Vô Ưu. Vô Ưu bất mãn kháng nghị: "Tiểu tử thúi, cậu muốn gì hả. Đưa cho tôi!"
Đối mặt với ‘âm thanh đòi nợ’ của Vô Ưu, Đường Tiếu cười nói: "Đưa cho
cô đương nhiên không thành vấn đề. Lúc nào cũng có thể. Nhưng mà, hắc
hắc, dường như cô đã nói sẽ trả công cho tôi nha!"
Trả công!
Vô Ưu vội vàng lùi lại hai bước, chủ động kéo dài khoảng cách với Đường
Tiếu. Sau đó nói đề phòng: "Cậu muốn thế nào? Nếu muốn chiệm tiện nghi
của tôi, cẩn thận tôi chặt ‘chết’ nó."
Giết?
Đường Tiếu cảm thấy từ này rất mới mẻ, nhưng để ý lại, liền cảm thấy
điều này có chút xin miễn thứ cho kẻ bất tài rồi. Tuyệt tử cũng có thể
chịu được, chỉ có điều, hắn cũng không muốn chưa lấy vợ, đã đánh mất
năng lực cơ bản nhất của một người đàn ông.
"Hắc hắc, bà chị, làm gì hung ác như vậy. Cẩn thận vỡ mạch máu đó!"
Đường Tiếu cợt nhả nhìn Vô Ưu, mà Vô ưu ngẩn người: Vỡ mạch máu? Cô nhớ
trên tivi, chỉ có người già mới bị nói như vậy! Sau một thời gian ngắn
ngây ngốc, bừng tỉnh nói: "Tên tiểu tử thối cậu, ám chỉ tôi là bà lão
đúng không hả?" Vừa nói vừa tức giận lườm hắn, hận không thể nhào qua
cắn cho hắn một cái.
"Này, bà thím. Kiềm chế cảm xúc lại."
Dễ nhận ra, với Vô Ưu Đường Tiếu có sự hiểu biết nhất định. Mà Vô Ưu đối mặt với dáng vẻ hơi sợ sệt của Đường Tiếu, nhe răng, cười gian xảo, tâm trạng tốt nói: "Được nha, tôi có thể không tẩn cậu! Chỉ cần, cậu trả
lại cái hộp cho tôi!"
Tiền! Đúng là của nặng hơn người mà!
"Được. Cho cô!"
Đường Tiếu bỗng chốc cũng trở nên dễ chịu. Vô Ưu cười vươn tay ra, nói:
"Vậy còn được!" Đường Tiếu thấy Vô Ưu vươn tay ra, bồi thêm một câu:
"Nhưng, tôi có điều kiện!"