Đường Tiếu nhận được điện thoại của đồng nghiệp, nói hắn ta phải nhanh
lên mới được. Hắn nghĩ, dù sao mình cũng phải đi lấy tiền, đi đâu cũng
giống nhau cả. Như thế, vừa khéo một công đôi việc. Nghĩ vậy, Đường Tiếu đi tới tầng dưới của tập đoàn “Trụ” – ngân hàng chính mình đang làm.
"Đường Tiếu, sao bây giờ cậu mới đến hả! Cậu mau tới phòng giám đốc tìm giám đốc cầu xin đi!"
Đồng nghiệp Lý Minh Vĩ vừa thấy Đường Tiếu, liền đến gần lo lắng giục
hắn. Đường Tiếu không hiểu gì hỏi lại: "Minh Vĩ, sao anh lại nôn nóng
như vậy hả? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Minh Vĩ thấy bộ dáng Đường Tiếu
vẫn thong dong thì vô cùng sốt ruột, nói nhấn mạnh: "Giám đốc nói sẽ sa
thải cậu! Nguyên nhân là gì thì không nói, chỉ nói là sa thải! Rút cuộc
cậu đã phạm vào lỗi gì rồi hả?"
Sa thải?
Đường Tiếu nghe thấy từ này chỉ nhíu mày, cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng
cũng không lo lắng. Ngược lại bộ dáng lo lắng của Minh Vĩ đúng là đối
lập hẳn so với dáng vẻ thong dong của Đường Tiếu, khiến cho người ta
không nhịn được nghĩ đến câu: hoàng đế không vội, thái giám đã vội!
"Hình như tôi cũng không trêu chọc gì đến anh ta cả. Oh, hôm nay anh ta
bảo tôi qua phòng làm việc của anh ấy, nhưng tôi không đi!"
Đường Tiếu nói xong, khẽ cười, không nghĩ rằng giám đốc vì chuyện này mà lại sa thải mình. Lý Minh Vĩ hỏi: "Thật sự vì điều này hả? Mặc dù giám
đốc là người hơi nhỏ mọn, nhưng cũng không hẳn là người xấu, sẽ không vì chút việc vặt vãnh này mà đập bể luôn chén cơm của người ta đi chứ!"
Hắn vừa nói xong, liền cảm thấy sau lưng một trận tê dại.
Trời ạ! Sẽ không xui xẻo như vậy đi?
Lý Minh Vĩ sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đường Tiếu, mà trên khuôn mặt Đường
Tiếu lộ ra nụ cười thú vị. Lý Minh Vĩ quyết định thật nhanh nói: "Giám
đốc là người tốt, vẻ ngoài đẹp trai, khả năng làm việc quyết đoán, lại
đào hoa, chính là thần tượng của tất cả chị em phụ nữ. Không đúng, còn
là thần tượng của cánh đàn ông. Tôi muốn đi gặp cậu ta để học hỏi, để
chào cậu ấy. Cậu nói xem cùng là con người, sao tôi lại kém cỏi như vậy
hả? Tôi thì thất bại như vậy, nhưng cậu ấy lại thành công như thế."
Ha ha ha. . . Ha ha ha. . . .
Đường Tiếu thấy Lý Minh Vĩ mở miệng ra là nịnh bợ, ca ngợi không dứt,
thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng rồi. Nhưng nhìn tình cảnh hai
người bọn họ không tệ, hắn cố kìm nén lại! Im lặng chuẩn bị xem kịch
vui!
...
"Tôi nhỏ mọn?!!!"
Giám đốc sau khi đi tới, mặt lộ ra vẻ bực mình nói. Hắn không phải ngốc, đương nhiên biết trong mắt mọi người hắn là người như thế nào. Cũng
hiển nhiên sẽ nhìn ra, những lời anh Lý Minh Vĩ nói chẳng qua chỉ là ứng phó với hắn mà thôi.
"Oa, giám đốc, cậu đến đây từ lúc nào hả? Sao lại không lên tiếng? Làm
tôi không phát hiện ra, để chào hỏi cậu trước. Thật là. . ." Lý Minh Vĩ
lại bắt đầu chuẩn bị nịnh hót đến cùng. Mà giám đốc hiển nhiên là không
có hứng thú đối với chuyện này, lại hỏi lần nữa: "Anh nói tôi nhỏ mọn?
Hả?" Vừa nói vừa mở to hai mắt nhìn hắn ta, xem hắn ta sẽ bào chữa như
thế nào!
Loài người vốn có trí tuệ. Điều này xem như đã được thể hiện nguyên vẹn
trên người Lý Minh Vĩ. Đầu óc hắn vận chuyển nhanh chóng. Đáng tiếc,
dùng trí tuệ lúc này sẽ chỉ là trò khôn vặt, còn nếu như được dùng trong dịp khác, nói không chừng có thể có được tương lai tươi sáng!
Hiểu lầm!
Giám đốc nghiêm khắc nhìn hắn hỏi: "Hiểu lầm? Được, vậy anh nói tôi nghe xem, tôi đã hiểu lầm anh như thế nào!" Trong lòng Lý Minh Vĩ đã sớm
nghĩ ra, cho nên quyết định thật nhanh, nói oang oang: "Giám đốc, tôi
nói cậu ‘nhỏ mọn’ không sai. Tôi không chỉ với người khác mới nói như
vậy, mà trước mặt cậu tôi cũng sẽ nói. Bởi vì cậu thật sự rất nhỏ mọn."
Bây giờ tên tiểu từ này lại muốn đùa giỡn thành cái dạng gì đây hả?
Giám đốc nghĩ thế, nhìn Lý Minh Vĩ, chờ hắn nói tiếp. Lý Minh Vĩ đã làm việc ở đây hai năm rồi, hắn hiểu rõ hắn ta. Bản lĩnh lừa dối người
khác, thật sự khó gặp địch thủ. Cho nên, lần này nhất định hắn ta cũng
sẽ tự bào chữa được cho mình. Quả nhiên, Lý Minh Vĩ không làm cho hắn
thất vọng, lập tức nói: "Giám đốc, cậu đúng là nhỏ mọn. Cậu thành công
như vậy, tôi lại thất bại như thế. Cậu chính là thần tượng mà cả đời
tôi, là mục tiêu để tôi ra sức theo đuổi, học tập. Nhưng cậu lại không
truyền dạy cho tôi chút bí quyết thành công nào. Cậu dạy dỗ, chỉ bảo cho tôi một chút thì thế nào chứ?"
Giám đốc nhìn Lý Minh Vĩ gật gật đầu, thấy nụ cười trộm trên mặt Lý Minh Vĩ nói: "Được, tôi liền chỉ bảo cho anh một chút." Lý Minh Vĩ vội vàng: "Kính mời dạy bảo!" Giám đốc chỉ vào miệng Lý Minh Vĩ nói: "Thành cũng
Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà(*)."
(*)Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà: Câu nói trên là câu nói nổi
tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để
làm nên đại nghiệp, nhưng cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm
phản để trừ khử ông.
"Tiêu Hà, Tiêu Hà là ai vậy?"
Lý Minh Vĩ thật sự đã tận dụng mọi vốn liếng, cơ hội, có thể chụp được
một ít cũng không bỏ qua. Nói đến đây, lại vội vàng nịnh nọt: "Giám đốc, cậu xem cậu đi. Cậu tài trí hơn người, học xa trông rộng, còn tôi tư
chất có hạn, học vấn không cao, cậu nói cái này tôi chẳng hiểu gì cả!"
Nịnh hót như thế này, cũng thật sự đã có đủ học vấn rồi!
"Được, vậy nhân đây tôi sẽ giải thích cho anh dễ hiểu! Người đồng hương!"
Giám đốc nghiến răng nghiến lợi nói, còn Lý Minh Vĩ lại cười giống như
con chó Nhật. Bộ dáng khoa trương này của hắn, khiến cho cơn tức giận
của giám đốc đã bốc lên rồi, cuối cùng hắn hét lớn: "Không muốn cuốn gói rời khỏi đây, thì đóng cái miệng thối của anh lại cho tôi!"
"Chết rồi!"
Lý Minh Vĩ nói xong, thấy Đường Tiếu cười rạng rỡ, như đang phảng phất
ám chỉ, nhìn đi, thật ra giám đốc đâu có xấu. Sau khi hắn nói xong, thừa dịp trước khi giám đốc kịp nổi bão, nhanh chân rời đi! Cho nên chỉ còn
lại hai người Đường Tiếu và giám đốc đang mặt đối mặt.
Sau một hồi im lặng, Đường Tiếu chủ động hỏi: "Tôi đã bị sa thải? Tại
sao?" Mặc dù cũng chẳng cần công việc này, nhưng cũng phải có một lý do
để đi! Giám đốc nhìn ánh mắt thản nhiên, thẳng thắn của Đường Tiếu nói:
"Cậu mới đi làm được vài ngày, đã xin nghỉ phép mấy ngày?" Lời nói rõ
ràng là hợp tình hợp lý, chỉ có điều không thể thuyết phục được Đường
Tiếu. Đường Tiếu lại hỏi lại lần nữa: "Tại sao? Tôi muốn biết nguyên
nhân thật sự!"
"Tại sao? Tại sao? Đâu có nhiều cái tại sao như vậy?"
Dễ nhận ra, giám đốc bị câu hỏi của Đường Tiếu làm cho chột dạ. Thật ra, mặc dù Đường Tiếu có xin phép nghỉ, nhưng đều đã được thông qua sự cho
phép của hắn. Bây giờ lại dùng cái cớ này để sa thải hắn ta, vốn là điều không thể chấp nhận được. Nhưng, chi nhánh ngân hàng của bọn hắn lại
được đặt tại đây, đó là nguyên nguyên phải dựa vào tập đoàn “Trụ”. Bây
giờ Đường Tiếu đã đắc tội với Phương Đông Dạ, không phải là đã chặn
đường huyết mạch của bọn hắn sao?
Nói thật, đối với nhân viên hắn đều mắt nhắm mắt mở, dù sao ai cũng
chẳng dễ dàng gì. Nhưng, chuyện bây giờ không thể nói giỡn như vậy. Cho
nên, hắn thà rằng sa thải Đường Tiếu, đổi lấy một cơn gió phẳng lặng,
yên ả.
. . .
Đường Tiếu nhìn vẻ mặt giám đốc, cũng đã đoán được tám chín phần. Hắn
nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc, nói: "Có liên quan đến
Phương Đông Dạ?"
Giám đốc vừa nghe thấy lời này, các bắp thịt trên mặt liền căng thẳng,
lập tức nói: "Đường Tiếu à, thiệt thòi cho cậu rồi. Tôi sẽ trả cho cậu
ba tháng tiền lương, xem như là bồi thường cho cậu."
"Tôi không cần!"
Đường Tiếu lạnh lùng nói, có thể nói suy nghĩ của hắn về Phương Đông Dạ
đã xuống dốc không phanh. Vốn đang cảm thấy người kia cũng không tệ,
nhưng lại thật không ngờ, vì ân oán cá nhân mà làm ra loại chuyện này.
Đúng là hành động trẻ con! Vốn cho rằng bà chị ở cùng một chỗ với anh sẽ được hạnh phúc, bây giờ xem ra, phải xem xét lại rồi!
Giám đốc thấy Đường Tiếu cự tuyệt vội vàng nói: "Đường Tiếu à, xem như
tôi cầu xin cậu. Cậu vì chén cơm của tất cả các đồng nghiệp mà ra đi đi! Tôi cũng vậy, thật sự không có cách nào! Cậu không lo lắng cho tôi,
cũng phải nghĩ đến các đồng nghiệp kia đều phải vướng bận gia đình nha!" Giám đốc định dùng tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để cảm động Đường
Tiếu. Mà Đường Tiếu lại phất phất tay, chặn lại nói: "Giám đốc, anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi nói không cần, là không cần tiền của anh!"
Ách?
Không cần?
Câu nói bất ngờ này của Đường Tiếu, khiến trong lúc nhất thời giám đốc
không phản ứng kịp. Sau khi phản ứng kịp, trong mắt hắn lộ ra nụ cười
cảm kích. Hắn nổi tiếng keo kiệt, người ta không cần tiền của hắn, đương nhiên hắn vui mừng rồi. Nhưng, nhưng, cậu ta như thế nào còn chưa đi
hả?
Giám đốc thấy Đường Tiếu chẳng những không đi, lại còn thẳng thắn, thản
nhiên nhìn hắn, mới hỏi: "Cậu muốn thế nào? Cậu nói đi! Có yêu cầu gì
tôi có thể đáp ứng được, nhất định sẽ cố hết sức làm cho cậu." Giám đốc
cam chịu số phận nói, đã sẵn sàng để người ta làm thịt. Không cần tiền!
Thiên hạ lấy đâu ra có chuyện tốt đến như vậy hả! Không cần tiền, nhất
định là muốn thứ khác! Mất tiền mà thu xếp được vẫn còn tốt, nếu như cậu ta muốn xe, muốn nhà, thì sẽ càng tốn nhiều tiền hơn.
"Tôi không có yêu cầu gì cả!"
Đường Tiếu thấy giám đốc căng thẳng, lộ ra nụ cười rạng rỡ. Mà giám đốc
không chịu được việc cứ phải đoán già đoán non, cho nên hỏi thẳng: "Vậy
rốt cuộc cậu muốn như thế nào, cậu nói ra được không?"
Được!
Đường Tiếu gật đầu, sau đó nhìn giám đốc nói: "Tôi chấp nhập thôi việc vô điều kiện. Chỉ như thế thôi!"
Thật sự?
Giám đốc mở to hai mắt nhìn hắn không dám tin, thiên hạ thật sự có
chuyện tốt như vậy sao! Mà Đường Tiếu lại gật đầu một lần nữa. Hắn không phải là một người bốc đồng, ngược lại là một người biết tiến biết lùi,
mặc dù tuổi trẻ, nhưng lại hiểu được lấy chuyện lớn làm đại cục….
Gặp phải cướp bóc có thể ngồi chỗm hỗm xuống đất, cho rằng, mù quáng
phản kích, chính là hành vi ngu xuẩn nhất; chuyện đến nước này, cũng có
thể tự mình chọn cách rời đi. Hắn không muốn, chỉ vì ân oán cá nhân của
mình, làm con rùa rụt cổ để liên lụy đến rất nhiều người!
Tuổi tác có thể đại diện cho sự chín chắn của một con người hay không?
Hiện tại xem ra là không thể rồi! Phương Đông Dạ lớn tuổi hơn hắn, nhưng bây giờ trong mắt Đường Tiếu, anh chính là một người đàn ông nhỏ nhen,
bốc đồng. Người đó lại có thể vì chút không thích đối với với hắn, mà có thể bức bách người ta ra khỏi công ty, không để cho người ta con đường
sống.
Người đàn ông nhỏ nhen!
Không phải là người đàn ông nhỏ nhe thì là cái gì? Hắn nhất định sẽ
không nhường bà chị kia cho một người như vậy, người mà ngay cả khí
phách cạnh tranh công bằng của đàn ông cũng không có. Bởi vì, so với một người như thế, hắn thấy bản thân hắn còn tốt hơn rất nhiều!
Đường Tiếu khinh thường nghĩ, không muốn tra tấn giám đốc nữa, nói sự
thật: "Tôi tới rút tiền. Lấy hết tiền xong tôi sẽ làm thủ tục xin thôi
việc!" Giám đốc thấy bộ dáng dễ chịu của Đường Tiếu, vui mừng không
thôi. Hắn vội vàng nói: "Được, được. Tôi sẽ tự mình giải quyết cho cậu.
Cậu lấy bao nhiêu tiền?"
"Một triệu!"
Đường Tiếu vừa nói hết câu, giám đốc vốn đang cười dường như rất khoa
trương, thiếu chút nữa đã bị hù cho sợ. Hắn ngây ngốc một hồi lâu, mới
xác nhận lại: "Bao nhiêu cơ?" Đường Tiếu cười nhẹ, nói rõ ràng: "Một
triệu. Lấy hộ cho bạn!"
Hắn tốt như vậy, lại có bạn nhiều tiền đến như vậy, sao phải làm một vị
trí bảo vệ nhỏ nhoi. Nghĩ thế, cảm giác hổ thẹn tràn đầy trong lòng giám đốc, hắn vội vàng cười nói: "Được được được, qua đây. Xin mời. Tôi sẽ
tự mình xử lý cho cậu!" Mà lúc này điện thoại di động của Đường Tiếu
vang lên. . .