"Chết? Chỉ sợ lưu tại nơi này, tôi cùng con trai sẽ chết càng nhanh đi. Hiên Viên Liệt, là anh dẫn tôi tới nơi này, lại là anh như thế bỏ lại tôi mặc kệ. Coi như tôi Mộ Tiêu Tiêu chết, cũng sẽ không chết ở cái địa phương rách rưới này." Ngữ khí của cô cũng không kích động, gần như thanh âm tuyệt vọng.
Đúng vậy, cô tuyệt vọng, người đàn ông này thủy chung xem cô vì trò chơi, mà lại là, chỉ cần còn sống, còn chưa có chết, làm sao tra tấn cũng nhanh có thể. A... Anh không ngốc, anh nhất định rất rõ ràng, trải qua mấy ngày nay Tiểu Nha mang theo Miêu Miêu cùng anh đi ra ngoài là vì cái gì.
Hồng Tuyết Mai hận cô đến cỡ nào, Hiên Viên Liệt cũng không phải không biết, anh có lẽ so với ai khác đều rõ ràng Hồng Tuyết Mai ngày thường là thế nào tra tấn cô. A... Mang cô đến địa phương này, quả thực là ép buộc cô làm vị hôn thê, lại ném không để ý, Hiên Viên Liệt, dù cho anh không có đánh tôi, nhưng là anh làm được so với ai khác đều hung ác.
"Anh, các người đang nói cái gì?" Hiên Viên Tiểu Nha nghe được mơ hồ, làm sao anh cũng không truy vấn Mộ Tiêu Tiêu chuyện liên quan tới đứa tẻ. Chẳng lẽ anh đã sớm rõ ràng Miêu Miêu không phải con mình sao?
"Cô cho dù chết, cũng phải chết ở bên cạnh tôi." Hiên Viên Liệt lạnh lùng nói qua.
Anh, để Tiêu Tiêu cảm nhận được trái tim vô tận băng giá, nắm chặt quyền, lại nói: "Khế ước có thể giam cầm tự do của tôi, nhưng cũng không đại biểu có thể giam cầm tự do Miêu Miêu, Hiên Viên Liệt, một trò chơi đã tổn thương người quan trong nhất đối với tôi. Trừ phi anh hiện tại giết tôi, để cho tôi chết tại bên cạnh anh. Nếu không, tôi quyết không hề dừng lại ở nơi này, Miêu Miêu không phải vật phẩm bổ sung trò chơi. Bé, tổn thương không tầm thường. Bé là người quan trọng nhát trong sinh mệnh của tôi.." Nước mắt vậy mà chảy xuống, nhiệt độ trên người con trai truyền đến trên thân cô, cô chỉ có Miêu Miêu, đứa con này cô không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương.
Nói xong, cô dùng sức tránh ra khỏi tay anh, hướng cửa chậm rãi đi qua.
Hiên Viên Liệt trầm mặc, nghiêng người ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ cô ôm trong ngực. Trên đầu Miêu Miêu băng bó băng vải, bên trên băng vải bị máu nhuộm đỏ. Khuôn mặt sưng đỏ. Hai tay vô lực rủ xuống trong không trung. Một khắc này, mắt đen lóe lên vài tia cảm xúc.
"Anh... Anh..." Hiên Viên Tiểu Nha đẩy Hiên Viên Liệt, bởi vì Mộ Tiêu Tiêu đã đi ra phòng khách, thế nhưng là anh còn không có phản ứng.
Chậm rãi, mắt đen nhìn hướng em gái mình.
"Anh, đúng không tầm thường..." Cô thật vô cùng hối hận, chuyện phát sinh đến hiện tại, cô thật càng ngày càng hối hận, đặc biệt là cô giống như thấy được trên người Mộ Tiêu Tiêu có một cái ngông nghênh. Đối mặt anh trai hung hăng như vậy cũng không ở thế yếu. Ngạo khí như vậy... Thậm chí để cho người ta có ngắm mấy phần bội phục.
Bên ngoài, cô bước đi bắt đầu khập khiễng. Thân thể gánh vác dần dần tăng thêm, thế nhưng là tay của cô vẫn còn ôm thật chặt Miêu Miêu, rất sợ bé sẽ bởi vì mình không cẩn thận quẳng trên mặt đất.