Tiêu Tiêu giơ tay lên, đụng vào cổ họng mình, sau đó lắc đầu.
"Phốc" Hồng Tuyết Mai đột nhiên bật cười: "Làm sao? Cổ họng cô đau nhức hay là không mặt mũi nói ra gia đình mình? Cũng không sợ để cô biết, tôi đã phái người đi thăm dò qua bối cảnh của cô rồi."
Mắt phượng vừa nhấc, nhìn về phía cô. Thân phận của Tiêu Tiêu là Mộ Dung hẳn là không ai có thể tra được.
"Trong hồ sơ, vậy mà không có một chút tin tức liên quan tới thân phận của cô? Cô sinh ra ở nơi nào? Người ở nơi nào? Một chút xíu tin tức đều không có, cô nên biết, Hiên Viên gia chúng tôi không có khả năng muốn một người phụ nữ không rõ lai lịch." Ánh mắt Hồng Tuyết Mai trở nên bén nhọn.
Tiêu Tiêu giữ vững trầm mặc.
"có phải cô từ chỗ nào trong bụng mẹ đi ra đều không biết hay không? Cô đã muốn làm con dâu Hiên Viên gia chúng tôi, chí ít nên nói rõ ràng lai lịch của mình trước!"
Cô uống một ngụm khí một lần nữa, nhìn thấy trênbàn có giấy bút, liền lấy tới viết "Tôi sinh ra trong gia đình bình thường, bởi vì gia tộc đã từng bị hắc đạo lọt vào phá hư, cho nên tin tức người trong nhà, cũng mất rồi."
Hồng Tuyết Mai nhìn những chữ kia một chút: "Nói như vậy, cha mẹ cô đều mất cũng bởi vì trong nhà chọc phải hắc đạo sao? Tuy Hiên Viên gia chúng tôi cũng là nhà hắc đạo, nhưng bên trên hắc đạo có quy tắc thép của hắc đạo, sẽ không phát lên công kích đối với gia đình bình thường, cha mẹ cô làm chuyện gì không sạch sẽ sao?"
Tiêu Tiêu lại nhanh chóng viết trên giấy "tuy nhà tôi đột nhiên lọt vào tai vạ bất ngờ, nhưng mà tôi tôn trọng cha mẹ cháu."
"Tôi xác thực hẳn là tôn trọng cha mẹ cô, thế nhưng mà tôi nhất định cũng phải vì gia tộc chúng tôi phụ trách, tôi không cho Liệt nhi cứ như vậy cưới một người phụ nữ không hiểu ra sao. Lúc đầu cô là gia đình bình thường tôi cũng nhịn, chỉ cần xuất sinh sạch sẽ thì tốt, thế nhưng mà cô xem cô một chút, chưa kết hôn mà có con, cũng không biết ban đầu cha mẹ dạy cô thế nào, còn chết bởi hắc đạo. Ách... Lộn xộn cái gì!"
"Bốp!" hai tay Mộ Tiêu Tiêu đột nhiên đập ở trên bàn, thân thể cô đột nhiên đứng lên một chút, tới gần Hồng Tuyết Mai.
"cô làm gì? Đập cái bàn làm gì? Thị uy với tôisao?" Hồng Tuyết Mai ngồi thẳng người, lớn tiếng quát, người phụ nữ này còn muốn gả vào nhà bọn họ, cho rằng cô cũng không dám làm loạn!
Tiêu Tiêu cúi người nhìn về phía bà: "Hồng, phu, nhân! Bà tra tấn tôi, khinh, nhục, tôi. Tôi không có nửa câu oán hận với bà, nhưng mà! Xin bà! Không nên vũ nhục cha mẹ cháu!" Giọng nói của cô rất khàn, giống như là La Sát, người nào cũng không biết giờ phút này cô nói ra những lời này, cảm giác cổ họng đều sắp muốn bị đâm xuyên.
Hồng Tuyết Mai giật mình, rụt thân thể: "Vũ nhục cha mẹ cô sao? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Cô xem một chút bây giờ dáng vẻ cô không có giáo dục! Lại vẫn không chừng cha mẹ cô là cái đồ gì!"
Mắt phượng nhất thời trở nên sắc bén, lại thêm tơ máu trong mắt, để cho cô bây giờ nhìn giống như từ trong Địa ngục bò ra tới: "Hai ngày này hành động việc làm của bà, không phải là muốn đuổi tôi đi sao? Không phải là muốn cho tôi tự động thối lui sao? Tôi cho bà biết, tôi muốn làm vị hôn thê của con trai bà! Có bản lĩnh bà đừng đến tra tấn tôi, qua thuyết phục con trai của bà, để anh ta đừng cưới tôi! Bỏ tôi! A... Bây giờ tôi còn chưa qua cửa nhà bà, bà đừng lấy tư thái ép tôi. Muốn phát tiết, qua tìm con trai của bà! Nếu anh ta đuổi tôi đi, tôi tuyệt đối cũng không quay đầu lại lập tức rời đi! Vĩnh viễn không bao giờ bước vào Hiên Viên gia các người!"