"Không cẩn thận bị nước nóng văng trúng, không có việc gì, hai ngày nữa sẽ tốt rồi."
"Thế nhưng mà... Thế nhưng mà..." Miêu Miêu nức nở, nhẹ nhàng nâng lấy tay của cô, không dám nắm, sợ làm cô đau. Miêu Miêu cũng không ngốc, mẹ làm sao có thể sơ ý bị phỏng thành như vậy, nhất định có vấn đề: "Mẹ, thật xin lỗi, con không nên đi ra ngoài chơi cùng bọn họ. Không có bảo vệ tốt cho mẹ."
"con ngốc quá, mẹ còn cần con bảo hộ sao?"
"Mẹ, mẹ chờ con." Miêu Miêu nhảy xuống giường, chạy nhanh như làn khói ra ngoài, lập tức chạy trở về, cầm trong tay một bình thuốc.
"Ở đâu ra?"
"con tìm cô út." bé rụt rụt đầu.
"mắc nợ người, không phải dạy qua con sao?" Tiêu Tiêu nhíu mày nói ra, huống chi đối phương là Hiên Viên Tiểu Nha.
"Coi như mắc nợ người, đó cũng là con thiếu cô út. Mẹ, con thoa thuốc cho mẹ." Tay nhỏ nhẹ nhàng nắm Tay Tiêu Tiêu, một bên cẩn thận nhẹ nhàng, một bên thay cô thoa thuốc.
Tiêu Tiêu sắp khóc rồi... Thế nhưng mà cô nhịn được, cô còn không kiên cường, người nào dũng cảm thay con trai? Cô đã là mẹ, càng không thể ở trước mặt con dễ dàng rơi lệ như vậy.
Ngẫm lại trong cửa nhà giàu, cũng chỉ có con trai mới đau lòng cho cô thôi. Có một con như thế, trong lòng đã tràn đầy vui mừng.
Một đêm này, cô ôm Miêu Miêu ngủ rất say, so với tối hôm qua bất an, cô ngủ rất say sưa.
Ngày thứ hai...
Sáng sớm Hiên Viên Tiểu Nha đến gõ cửa. Nắm tay Miêu Miêu nói muốn dẫn bé qua một nơi chơi rất hay.
Miêu Miêu lắc đầu: "Cô út, hôm nay cháu không muốn đi rồi."
"Vì sao? Hôm qua không phải chúng ta chơi rất vui vẻ sao? Cha cháu cũng sẽ qua nha."
"Không được, các người đi chơi, hôm nay cháu muốn ở cùng với mẹ." Miêu Miêu bắt lấy Tay Tiêu Tiêu, bé không thể để mẹ ở chỗ này một mình rồi.
"Đi... Hôm qua cô còn cho cháu mượn thuốc đâu, đi a đi a... Cầu cháu rồi... Miêu Miêu..." Hiên Viên Tiểu Nha lắc lắc bé.
Quả nhiên là há miệng mắc quai, thiếu nợ người, vừa nhắc tới thuốc, khuôn mặt nhỏ Miêu Miêu nhíu lại, cúi đầu xuống, làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ bé muốn để mẹ một mình sao? Không được, tuyệt đối không thể!
"Miêu Miêu, cô út đã mở miệng, con cùng với cô đi chơi đi." Tiêu Tiêu cũng nhìn ra con trai khó xử.
"Thế nhưng mà..."
"Đi thôi."
Sau cùng, Hiên Viên Tiểu Nha mang Miêu Miêu đi, giống ngày hôm qua, cô cũng mang Hiên Viên Liệt cùng đi rồi. Sau khi cô rửa mặt xong, chuẩn bị đi xuống chờ lấy bữa sáng.
Hôm qua sau khi ăn bữa sáng, chưa từng ăn qua bữa trưa và bữa tối, mấy trận không ăn cô còn chịu được. Có thể bụng cũng đã sớm cự tuyệt rồi.
Vừa xuống lầu, chỉ gặp Hồng Tuyết Mai ngồi ở phía dưới.
Nhìn thấy Tiêu Tiêu xuống lầu, Hồng Tuyết Mai kinh ngạc một trận: "làm sao cô ở chỗ này? Không phải cô cùng Tiểu Nha bọn họ đi ra sao?"
"Không có."
"Ai nha... Tôi cho là cô cùng bọn họ cùng đi ra, vừa mới gọi người đem bữa sáng đều rửa qua rồi. Ai được rồi, chờ một lát tới giữa trưa, giữa trưa lại ăn đi. Tôi còn có chút chuyện tìm cô làm đây." Hồng Tuyết Mai vẫy vẫy tay với cô.
Đây quả thực giống như chiêu hồn! Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, nên đối mặt hay là không đối mặt. Không thể không thừa nhận trong bụng kháng nghị ầm ĩ lên.
Hồng Tuyết Mai muốn cô làm tất cả mọi chuyện, đều sẽ dùng một câu, "Đây là vì khảo nghiệm con dâu tương lai mà thiết lập, đều nhất định phải có kinh nghiệm, cô nhẫn nại nhẫn nại đi."
Những lời này, nghe rất giả dối, nhưng mà người ta lại nói chân tình, mà lại là trưởng bối, cô căn bản không có chỗ cự tuyệt.