Bị Mộ Miêu Miêu đè ép như thế, Hiên Viên Liệt thu hồi tay: "Cô, cô..." người phụ nữ này, vậy mà lợi dụng con trai mình.
Lông mày Tiêu Tiêu nhướn lên, khóe miệng mỉm cười, sau đó xoay người chuyển đến bên giường. Vị trí này tay của anh cũng duỗi không tới, hơn nữa còn có con trai đè ép. Muốn đến nơi này, cô mới an ổn lại ngủ.
Sáng sớm.
"Mẹ, mẹ tối hôm qua bóp con sao?” Miêu Miêu hỏi.
"Ngoan, sáng sớm chúng ta không đề cập tới những thứ này." Tiêu Tiêu ý đồ qua loa chuyện tối ngày hôm qua.
"Vậy chú, chú tối hôm qua lấy tay ép cháu sao??" Miêu Miêu lại chuyển hướng Hiên Viên Liệt.
"Cái này, cháu có thể hỏi mẹ cháu." Mày kiếm nhíu lại. Khóe miệng cười lạnh.
Khóe miệng Tiêu Tiêu run rẩy, tối hôm qua bàn tay anh tới, khẳng định ép đến Miêu Miêu ngủ ở giữa! Thế nhưng là cô muốn trả lời Miêu Miêu thế nào?
"Mẹ? Mẹ biết tối hôm qua chú có ép con hay không sao? Con cảm giác chú không chỉ có đè ép con, còn không ngừng động đậy!" Miêu Miêu hết sức chăm chú lại nghiêm túc hỏi.
Mộ Tiêu Tiêu gãi gãi tóc đen, nhìn bên trái, nhìn bên phải, cô cũng không thể nói, này là bời vì Hiên Viên Liệt tối hôm qua đưa tay qua đây trên thân cô nhích tới nhích lui đi!
"Mẹ?"
"Cái này... Vấn đề... Miêu Miêu, con buổi tối lúc ngủ không phải cũng nhích tới nhích lui sao?" Hiệu nghiệm lóe lên, chỉ có thể nói như vậy rồi.
Mộ Miêu Miêu nhíu mày như suy nghĩ, về sau cũng không có tiếp tục truy vấn rồi.
Lúc ăn cơm, cùng hôm qua chạng vạng tối một dạng, chỗ ngồi chỉ có cô, Miêu Miêu, Hiên Viên Liệt cùng Hiên Viên Tiểu Nha, nghe nói, Hồng Tuyết Mai muốn cùng Hiên Viên Hạo cùng một chỗ ăn, cho nên cơ bản rất ít tới bàn ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Hiên Viên Tiểu Nha lôi kéo Miêu Miêu cùng Hiên Viên Liệt đi ra ngoài, cũng không biết bọn họ muốn đi làm cái gì, Tiêu Tiêu cũng không có hỏi, chỉ cần cô không tìm đến phiền phức là được rồi.
Giữa trưa.
"Mộ Tiêu Tiêu, công phu pha trà của cô tôi thấy qua, giúp tôi pha một ly Hồng Trà đi. Tôi thích nóng một chút." Hồng Tuyết Mai đi xuống, ngồi ở trên ghế sofa.
Một hồi, đám người hầu bưng trà cụ lên. Tiêu Tiêu cũng biết thân phận mình bây giờ, nếu là vị hôn thê Hiên Viên Liệt, trưởng bối mở miệng cô nhất định phải đi làm.
Thủ thế tiêu chuẩn, phân lượng không nhiều không ít, cử chỉ so thiên kim tiểu thư còn muốn ưu nhã, cái này khiến Hồng Tuyết Mai mười phần không nghĩ ra, người phụ nữ này không phải xuất từ gia đình phổ thong sao? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là vì câu dẫn con trai bà cố ý học sao? Cũng chỉ có dạng này mới giải thích thông rồi.
Đứng lên, Tiêu Tiêu lễ phép đưa chén trà qua.
Hồng Tuyết Mai cao quý nghiêng mắt nhìn, đưa tay đón Hồng Trà, tay của bà vừa mới nâng chung trà lên. Tay đột nhiên run lên, Tiêu Tiêu cũng chưa kịp thu tay lại.
"Soạt!"
Toàn bộ cái chén ngã xuống, cái chén rơi xuống trên tay Tiêu Tiêu, Hồng Trà nóng hổi toàn bộ đổ xuống trong lòng bàn tay của cô."A!" Cảm giác bỏng lập tức truyền đến, bàn tay cô bỗng nhiên buông lỏng.
"Bang coong..." chén Hồng Trà quẳng trên mặt đất. Vỡ thành hai nửa.
Hồng Tuyết Mai kinh ngạc nhìn chén Hồng Trà trên đất: "Ai nha, đây chính là cái chén hoàng thất Anh quốc lưu lại, đáng tiếc rồi." Nói xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Cô không sao chứ?"
Hai tay Tiêu Tiêu run run, cảm giác nóng rực thiêu đốt còn trong da.
"Thật sự là không có sao, tôi mỗi muốn cho lão gia nhà chúng tôi ăn cơm, cũng mệt nhọc, hiện tại già, tay cũng không ngừng rùn rồi." Bà nói qua, hai con ngươi còn hiện lên một tia áy náy.
Nhìn mắt của bà, Tiêu Tiêu biết đây là Hồng Tuyết Mai diễn kịch, thế nhưng là người ta đều nói như vậy, cô còn có lời gì nói, mỉm cười: "Không sao."
"Ừm, không quan hệ là tốt, cô bị phỏng, Liệt nhi về đến còn phải trách tôi, không sao lại để cô đi pha cho tôi một chén." Bà ngồi trở lại trên ghế sofa, một tay dựa khẽ ở trên ghế sofa.
Cố ý mà làm, người khác muốn làm khó, cô muốn tránh cũng tránh không được. Lại một lần nữa, tay vì đau đớn mà bắt đầu phát run, nhiều lần kém chút đánh nát chén trà.