Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 79-1: Có chừng có mực (1)




Lúc này, Hiên Viên Liệt xuất ra một số văn kiện lúc trước sửa sang lại liên quan tới Đế Quốc Hắc Dạ, thương thảo cùng Lam Đình Ngạn, cũng không có tiếp tục trọng tâm đề tài về Mộ Tiêu Tiêu.

Ngày kế tiếp...

ngày gần đây Mộ Tiêu Tiêu có thói quen ngủ nướng. Đến trưa còn không có thức.

"Nhiều nước’ đột nhiên nước lạnh vẩy đến trên mặt Tiêu Tiêu.

"A..." Tiêu Tiêu bị nước xối lập tức mở to mắt, một chút liền thanh tỉnh hoàn toàn, tay chân luống cuống sờ nước trên mặt. sau khi lau sạch sẽ mới nhìn rõ ràng người bên giường.

"Hiên Viên Liệt, anh làm gì? Muốn lộng chết tôi sao?" lần đầu tiên cô bị người dùng nước giội tỉnh.

Hiên Viên Liệt không nhanh không chậm đưa ấm nước trong tay để trên tủ đầu giường: "Đứng lên."

Tiêu Tiêu ngồi dậy, trên thân lành lạnh, đều do anh dùng nước lạnh tưới. Không đúng... Cúi đầu xem xét, áo ngủ tơ mỏng bởi vì bị ướt dán thật chặt ở trên người cô, hơn nữa còn hơi mờ.

Dưới ý thức cô cầm lấy gối đầu ôm trước người: "sớm như vậy anh gọi tôi dậy làm cái gì? quyền ngủ cũng không cho tôi sao?" Kỳ thật cô nói câu này hoàn toàn là di chuyển lực chú ý của Hiên Viên Liệt, bởi vì cặp mắt đen kia đang theo dõi cô.

Anh ngồi xuống bên giường: "Che khuất làm cái gì? Nên nhìn sớm đã nhìn sạch sẽ rồi."

Tiêu Tiêu lại ôm chặt gối đầu: "Không cần anh quản, tôi thích che khuất." Nghe anh nói câu nói kia, lòng của cô lại rút ra một chút.

Mắt đen nhàn nhạt nhìn xuống, bỏ qua gối đầu cô ôm chặt, hướng phía dưới... Hướng phía dưới...

váy ngủ Mộ Tiêu Tiêu chỉ tới đầu gối, hơn nữa còn có mấy giọt nước chảy xuống phía trên, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng: "anh ra ngoài, tôi thay y phục rồi mới ra ngoài."

"cởi áo ngủ ra." Anh lạnh lùng ra lệnh, đứng dậy, từ bên trong tủ quần áo lấy ra mấy bộ y phục, đương nhiên trong ngăn tủ này đầy y phục đều là anh cho người chuẩn bị.

Nhìn thấy anh cầm y phục tới: "Không cần anh cực khổ ra tay, tự tôi tới." Tiêu Tiêu vươn tay, bắt lấy bộ y phục này.

"không phải cô thụ thương sao? Tôi không có thời gian chờ cô mất mấy tiếng mới mặc xong y phục." Nói xong, anh đi đến bên giường, nắm lấy gối đầu cô hất ra.

Váy ngủ dính sát, bộ mặt Tiêu Tiêu run rẩy, lập tức xoay người sang chỗ khác: "Cũng chỉ là vết thương ngoài da! loại chuyện mặc y phục này, tôi còn có thể ngồi vào." Nắm lên y phục cản trước người.

"Cho cô hai phút đồng hồ, nếu như cô không có mặc xong, như vậy tôi tới giúp cô." Nói xong, anh đi đến một bên ghế dựa ngồi xuống, giơ tay lên, mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.

"anh ngồi ở chỗ này làm sao tôi thay y phục?"

"cô còn có một nửa thời gian." Mắt đen vừa nhấc, không chấp nhận được cô có nửa phần cự tuyệt.

Tiêu Tiêu ngốc làm lấy, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô thay y phục? Cô làm sao cởi xuống.

"Còn một phút đồng hồ." giọng nói băng lãnh vang lên ở bên tai cô.

Đáng chết!

Cắn răng, Tiêu Tiêu xoay người, giơ phần lưng ra, thế này cô không nhìn thấy anh, liền xem như bịt tai mà đi trộm chuông cũng tốt. Nhanh chóng cởi hết y phục xuống, hai ba lần cài lên, nhưng tim và trên vai trái truyền đến đau đớn, lại làm cho cô vẫn có chút cố sức. Khoác lên y phục. Cô dám cam đoan tuyệt đối không đến một phút thời gian.

Hơi che nơi ngực trái, ba cái vết thương kia cũng không nhẹ, cô mới vừa cử động quá nhanh tựa hồ có chút động đến rồi. Ngàn vạn lần không muốn vỡ ra.

"Tốt rồi." Tiêu Tiêu đang chuẩn bị xoay người sang chỗ khác.

"Chờ một chút, không nên động." Hiên Viên Liệt đi tới, ngồi xuống bên giường. Tay đẩy y phục cô ra.