Nói xong, vòng qua Lâm Âm Nhi lên lầu hai, trở lại trong phòng cô chán ghét lại căm hận lại còn có chút quen thuộc.
Dưới lầu, đôi môi Lâm Âm Nhi run rẩy: "Mộ Tiêu Tiêu, cô để cho tôi mất đi, tôi sẽ để cho cô hối hận!" Tự nói nắm chặt quyền.
Chạng vạng tối, Hiên Viên Liệt trở về.
"Anh Liệt." Cô trong đại sảnh chờ, anh vừa về đến bước nhanh tiến lên.
"Chủ nhân, Mộ tiểu thư đến rồi." người làm nữ khom lưng nói ra.
Nghe xong lời này, Lâm Âm Nhi cắn môi dưới: "Anh Liệt, anh không thể lại đi gặp tội phạm giết người, cô cũng là người phụ nữ ngoan độc."
Mắt đen lạnh lẽo, nhìn về phía cô.
Lâm Âm Nhi bắt lấy cổ tay anh: "Dù sao em mặc kệ, em mới là vị hôn thê của anh, em hiện tại sẽ nói cho bác trai bác gái, hôn kỳ chúng ta sớm, em sẽ không để cho tội phạm giết người lại muốn làm gì thì làm." Cô càng nói càng kích động, dắt lấy ống tay áo của anh thật chặt.
Tay nhẹ giơ lên, đẩy tay của cô xuống dưới, cũng không có cho cô bất luận cái gì, bay thẳng đến thang lầu đi tới.
Mà lúc này, Tiêu Tiêu đang đứng ngoài cửa gian phòng của mình, cô vừa mới nghe được tiếng cãi vã ra nhìn một chút. Nhìn lấy Hiên Viên Liệt đến gần, cô quay người trở về phòng.
Lâm Âm Nhi nhìn qua bóng lưng của anh, cắn chặt bờ môi, quyền cũng gắt gao nắm, anh Liệt... Vì cái gì anh cũng hướng về tội phạm giết người như thế. Em sẽ để cho cô trả giá thật lớn.
Trên lầu, Mộ Tiêu Tiêu ngây ngô trong phòng, giờ phút này bầu không khí an tĩnh đáng sợ. Cô ngồi ở trên ghế sofa, nhắm mắt, đầu hơi hướng bên một bên, cơ bản không muốn nhìn anh.
"Mở mắt ra." Thanh âm của anh như là mệnh lệnh.
Cô giống như là không có nghe được, hít một hơi thật sâu.
"Tôi bảo cô mở mắt ra, nhìn tôi." Anh đi qua, ngồi ở bên cạnh cô, hai ngón tay bóp cằm của cô, cưỡng ép đầu của cô vặn qua.
Mở mắt phượng ra, chỉ có vô số lạnh lẽo đếm không hết: "Anh cứ khuyết thiếu cảm giác tồn tại như vậy sao? Không phải đòi người nhìn lấy anh?! Liệt thủ lĩnh Đế Quốc Hắc Dạ."
"Tốt một biểu lộ thanh lãnh, cô không muốn khiêu chiến phòng tuyến cuối cùng của tôi." Nói qua, anh dùng ngón tay trỏ mu nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô.
Tiêu Tiêu câu lên một đường cong: "Giống như là anh luôn đang khiêu chiến phòng tuyến cuối cùng của tôi, Liệt thủ lĩnh, không biết anh bắt cóc con trai tôi có gì chỉ giáo đây?"
"A... Chuyện đơn giản như vậy cô cũng không hiểu sao? Đương nhiên là muốn giam cầm cô, đồ chơi của tôi." Khóe miệng của anh nụ cười trở nên càng băng lãnh.
"Hiên Viên Liệt, anh đến cùng muốn làm gì? Bên cạnh anh thiếu phụ nữ sao? A, giống như không thiếu đi, thiếu tài xế sao? Đơn giản cũng là trò cười. Tại sao phải nắm lấy tôi không thả!"
"Bởi vì tôi nguyện ý." Anh lạnh lùng nói qua, đứng lên: "Lần này cô đi Hàn Quốc, không chỉ có đi Bang Bá Hổ, còn giết bà vú Lâm Âm Nhi."
"Anh thật đúng là tin tức linh thông, tôi mới vừa từ Hàn Quốc trở về, anh chuyện gì đều biết rồi."
Mắt đen nghiêng, băng lãnh đánh giá cô: "Cô làm cái gì, tôi không muốn quản, nhưng là trở về ngoan ngoãn ngốc ở bên cạnh tôi, thẳng đến khế ước kết thúc."
Anh luôn dùng khế ước áp chế cô, để cho cô biến thành người không để ý tới. Cũng chỉ có nhẫn nại. Ai có thể nghĩ tới cô Tiểu Phi Long đệ nhất hắc đạo lại bị một người đàn ông khi dễ. Chỉ có cắn răng mài răng.
"Tôi muốn gặp Miêu Miêu."
"Không cho phép."