Tiêu Tiêu bỗng nhiên lắc đầu, chính mình lại nghĩ loạn cái gì đây, người đàn ông này là Hiên Viên Liệt!
Ánh mắt cũng đột nhiên quét đến trên thân Tiêu Tiêu: "Cô thích cắn răng nhìn chằm chằm người khác sao?" Anh lạnh lùng nói qua.
Làm hại cô kém chút bị bọt trong miệng sặc, tranh thủ thời gian chạy trở về phòng vệ sinh lau miệng sạch sẽ: "Miêu Miêu, nhanh tới đánh răng rửa mặt!"
"Chú, mau buông cháu xuống, cháu muốn đi đánh răng rửa mặt rồi. Chậm mẹ sẽ đánh cái mông." Miêu Miêu nóng nảy uốn éo người.
"Nếu mẹ đánh mông cháu, chú thay cháu đánh lại được không nào?" Cười lạnh, mắt đen hiện lên u mị.
"Đây không phải là ăn đậu hũ của mẹ sao?!" lông mi Miêu Miêu giương lên.
Cái tiểu tử này!
Hiên Viên Liệt thả bé xuống, Miêu Miêu nhún nhảy một cái vọt tới phòng vệ sinh, Hiên Viên Liệt một tay đặt ở bên môi: "Ăn đậu hũ sao? A..."
Bữa sáng, không bình thường ăn xong rồi. Ba người chuẩn bị đứng dậy.
Người làm nư đi đến bên tai Hiên Viên Liệt nói thầm mấy câu.
Bỗng nhiên để mắt tới Tiêu Tiêu. Ánh mắt của anh lúc nào như vậy. Mà lại giờ khắc này, trong ánh mắt thật rất lạnh,
Bị anh nhìn, Tiêu Tiêu có thể nghĩ đến là chuyện gì, đại khái lúc phát hiện trong nhà tù một sát thủ chạy đi... Bất quá, chuyện này cô cũng không có giấu diếm Hiên Viên Liệt, lúc trước lặng lẽ đi thả sát thủ, cũng là vì không cho sát thủ mang lòng sinh nghi, có thể nói ra chủ mưu phía sau là ai.
"Miêu Miêu, cháu cùng các chị về hoa viên phía sau chơi, mẹ và chú có mấy lời cần." Tiêu Tiêu mở miệng trước, dù sao sớm muộn muốn nói cho Hiên Viên Liệt, không bằng ngay ở chỗ này nói rõ ràng ra.
Miêu Miêu từ ghế dựa nhảy xuống tới, gật đầu, kéo tay người làm, đi bên ngoài.
Đại sảnh, trở nên an tĩnh, biết rõ chủ thượng cùng tiểu thư có lời muốn nói, nhóm người làm nữ đều chủ động tránh đi rồi. Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu: "Có mấy lời nên nói rõ ràng."
Mắt đen thu hồi lạnh lẽo.
Tiêu Tiêu tiếp tục nói: "Tôi nghĩ, vừa mới người làm là đến nói cho anh, trong nhà tù lòng đất có một người không thấy đi, là tôi thả đi..."
"Tiếp tục." Anh lãnh đạm nói.
"Sát thủ này sau khi tỉnh lại, tôi cùng anh nói chuyện. Rất bướng bỉnh, không chịu nói chủ mưu phía sau, cho nên tôi tự chủ trương, đã bảo đảm anh chu toàn làm lý do, dẫn anh nói ra chủ mưu phía sau."
"Nói rồi hả?"
"Anh nói, chủ mưu phía sau thực lực cường đại, anh không dám nói ra toàn bộ, chỉ tiết lộ một chút tin tức, chính là..." Tiêu Tiêu đang chuẩn bị nói bốn chữ Bá Hổ Lâm gia.
"Liệt ca ca!" Đột nhiên giọng nữ thoải mái từ cửa truyền vào.
Tiêu Tiêu nói bị đánh gãy, hai người đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ gặp cửa một thiếu nữ mặc quần áo màu lam đứng đó. Tóc màu vàng, giống như là Baby, khuôn mặt cũng tinh xảo giống như Baby.
"Âm Nhi?" Hiên Viên Liệt nhướng mày, nhìn người phụ nữ đứng ở cửa.
Âm Nhi giẫm lên giày cao bước hai bước hướng Hiên Viên Liệt đi: "Anh Liệt, anh vì cái gì nhăn lông mày, là không chào đón em sao?"
"Làm sao em tới rồi."
"Đương nhiên là bác gái gọi em tới, bác gái nói, nếu như anh lại không tự thân xuất mã, như vậy anh Liệt bị người phụ nữ khác đoạt đi rồi." Nói qua, Âm Nhi một đôi mắt to trừng mắt về phía Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu sửng sốt, vị này... Chẳng lẽ cũng là vị hôn thê Hiên Viên Liệt? Ách... Không nghĩ tới Hồng phu nhân chính mình không mặt mũi tới, lại đẩy con dâu tương lai ra chiến trường.
Choáng. Coi là mẹ của Hiên Viên Liệt có thể vạn sự đại cát, cô không cần lại trôi vào vũng nước đục này, kết quả, lại tới một vị hôn thê. Không chịu đựng nổi, cái này còn có hết hay không.
Lông mày Âm Nhi nhướn lên, trên dưới quan sát Mộ Tiêu Tiêu, hai con ngươi trở nên bén nhọn: "Cô cũng là Mộ Tiêu Tiêu tiểu thư đi, người làm bác gái tức giận trở về gia tộc."
Ách... Tuy nhiên không biết mẹ của Hiên Viên Liệt cùng Âm Nhi nói cái gì, nhưng nhất định không phải là cái gì tốt, lão đi, tiểu nhân tới: "Cô tốt."
Âm Nhi cười một tiếng, vươn tay: "Cô tốt, ta gọi Lâm Âm Nhi. Năm nay 20 tuổi, người Hàn Quốc, là vị hôn thê anh Liệt. Chuyện của cô tôi đã nghe bác gái nói rồi. Yên tâm đi, con trai anh Liệt, về sau tôi sẽ chăm sóc chu đáo. Còn cô... Chỉ có mời cô rời khỏi. Làm người thứ ba là không tốt nha."
A... Tiêu Tiêu lườm tay cô vươn ra, cũng duỗi tay mình ra, lễ phép nắm cùng một chỗ: "Cô họ Lâm? Người Hàn Quốc?" Lúc đầu cô đối với họ Lâm cũng không có cái gì hiếu kỳ, có thể Lâm Âm Nhi cũng vừa lúc là người Hàn Quốc.
Lâm Âm Nhi buông lỏng tay Tiêu Tiêu, nhưng sau đó xoay người ôm lấy cánh tay Hiên Viên Liệt, một cái chân hơi hơi nhếch lên. Xinh xắn cười: "Là, cô hiếu kỳ như vậy làm gì? Họ Lâm thật kỳ quái sao? Vẫn là cô biết rõ cha tôi là bang Bá Hổ. Đương nhiên, nếu như cô có thể biết khó mà lui là tốt hơn rồi. Tôi cũng không muốn mời cha tôi thay tôi xuất thủ. Dù sao, chuyện tình cảm, tôi vẫn là tận lực muốn giải quyết hòa bình."
Bang Bá Hổ. Lâm Âm Nhi! Bá Hổ Lâm gia! Cái người phụ nữ này, lại là thiên kim Bá Hổ Lâm gia! Trời ạ. Tại sao có thể như vậy.
Sát thủ nói, chủ mưu sau lưng là Bá Hổ Lâm gia, thế nhưng, thiên kim Bá Hổ Lâm gia là vị hôn thê Hiên Viên Liệt! Là như vậy lại làm sao lại đến ám sát Hiên Viên Liệt?
Chẳng lẽ, sát thủ này nói dối sao?!
Tiêu Tiêu kinh hãi rồi... Tuy nhiên từ trên lý luận cô không tin Bá Hổ Lâm gia là hại gia tộc cô bi thảm, thế nhưng là thà rằng giết sai một ngàn, cũng không buông tha một, chuẩn bị đi dò tra chuyện của Lâm gia liên quan tới Bá Hổ.
Nhìn Lâm Âm Nhi vui vẻ nhìn chằm chằm Hiên Viên Liệt, cô nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm, đến cùng là ai đang nói láo? Là Bá Hổ Lâm gia? Vẫn là sát thủ?!
"Cô vì cái gì nhìn tôi chằm chằm, trên mặt tôi có hoa sao?" Lâm Âm Nhi nhìn về phía Tiêu Tiêu. Cái miệng nhỏ vểnh vểnh lên.
Lâm Âm Nhi nháy một con mắt, nhìn Tiêu Tiêu cũng không có bất kỳ địch ý, trong mắt của cô Tiêu Tiêu cũng không phải là kình địch, cô là vị hôn thê Hiên Viên Liệt, cũng là người duy nhất có thể trở thành thê tử của anh. Đang trưởng thành trên đường đi sẽ đụng phải một hai chướng ngại vật là bình thường, nhưng là, kết cục chung quy sẽ không bởi vì một hai chướng ngại mà thay đổi.
"Không có gì, chỉ là không có nghĩ đến Lâm tiểu thư rộng rãi như thế." Tiêu Tiêu nói xong dời ánh mắt đi, não cô thực sự có chút loạn.
"Ha ha, nếu như Mộ tiểu thư cũng có thể rộng rãi rời khỏi, hai chúng ta có thể làm bằng hữu, dù sao cô là mẹ con trai của Liệt, về sau sẽ còn thường xuyên đến." Nói qua, cô quay người giống là muốn đứng lên: "Há, đúng, Liệt ca ca đi giúp em lấy hành lý, còn chồng chất tại cửa đó."
Lôi kéo Hiên Viên Liệt đi.
Ngoài cửa, trưng bày mười cái vali lớn nhỏ. Người không biết còn tưởng rằng là tại dọn nhà đây.