"Há, cô đối với sự tình Ngũ Đại Gia Tộc cảm thấy hứng thú."
Tiêu Tiêu gật đầu: "Tôi cũng đã nhìn ra, chủ thượng cũng là người Gia tộc Hiên Viên. Bất quá... Tôi muốn biết, tối hôm đó tới mấy tên sát thủ, thật không phải là tới vì Đế Quốc Hắc Dạ. Mà là tới nhằm vào Gia tộc Hiên Viên sao?" Phải biết, Đế Quốc Hắc Dạ ở bên trên hắc đạo căn bản cùng Ngũ Đại Gia Tộc không có bất cứ quan hệ nào, nếu không phải cô nghe được Hiên Viên Liệt và Lam Đình Ngạn nói chuyện, cũng sẽ không biết bí mật này.
"Cái này, nói như thế nào đây... Nếu như những sát thủ kia đều đến vì Đế Quốc Hắc Dạ chúng ta, thì sẽ không hung hãn ba lần bốn lượt tấn công Liệt như vậy. Cho nên, tôi suy đoán, những sát thủ này đều đến vì gia tộc của Liệt."
"Ồ? Nếu như sát thủ thật đến vì Gia tộc Hiên Viên. Ngài cảm thấy, khả năng những sát thủ này cùng một chuyện tám năm trước, có quan hệ nhà Mộ Dung bị diệt môn sao?" Cô khắc chế kích động của mình, chỉ bình tĩnh hỏi lên.
Lam Đình Ngạn do dự một chút: "Tiêu Mộ, làm sao cậu đối với mấy cái này cảm thấy hứng thú như vậy."
Mày Tiêu Tiêu nhăn lại, quả nhiên Lam Đình Ngạn vẫn đa nghi, bằng không thì sẽ không ngồi vững vàng vị trí Người đứng thứ hai Đế Quốc Hắc Dạ, do dự một chút nói; "Tôi cũng vì hiếu kỳ, chuyện nhà Mộ Dung năm đó huyên náo lớn như vậy, tuy đã đắm chìm thời gian tám năm, nhưng năm đó nhà Mộ Dung bị diệt môn cũng coi là chuyện khó hiểu nhất thế giới rồi. Tôi sao có thể không có lòng hiếu kỳ đây." Nói qua, cô ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai.
Nhìn dáng vẻ cô một mặt hiếu kỳ, Lam Đình Ngạn không khỏi cười cười, Tiểu tử này biểu lộ thật đúng là đáng yêu, tâm tình thả lỏng, liền nói ra: "Ngũ Đại Gia Tộc trên thế giới. Muốn chinh phục thế giới hắc đạo, thì trước hết chiếm đoạt Ngũ Đại Gia Tộc. Trên thế giới có rất nhiều người dã tâm bừng bừng, chỉ là những người này tuy có dã tâm, lại không đủ thực lực. Cho nên bọn họ chỉ có thể ở bên trên hắc đạo sờ soạng lần mò, qua quãng đời còn lại. Thế nhưng mà, thế giới to lớn, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Cho nên nhất định là có một người vừa có dã tâm, lại phải có thực lực."
Anh, để Tiêu Tiêu chấn kinh: "người kia cường đại như vậy, có thể tuỳ tiện giải quyết hết nhà Mộ Dung, vì sao lại lắng đọng tám năm qua?"
"A... Nhà Mộ Dung dễ giải quyết vậy sao? Không có khả năng! Nếu như dựa theo suy đoán của tôi, sau khi người kia giải quyết hết nhà Mộ Dung, thực lực cũng bị hao tổn nặng nề, cho nên không thể không biến mất lắng đọng mấy năm. Tám năm đi qua, tổn thương năm đó cũng nên hòa hảo rồi, cho nên lại mới bắt đầu đánh chủ ý lên gia tộc khác... Đương nhiên, những suy đoán cũng chỉ là phán đoán của tôi, có thể đừng coi là thật nha." Anh nói cười qua.
Gật đầu: "Ừm, tôi cũng là nghe kể chuyện, nghe xong thì quên rồi. Bất quá, ngài nói, phía sau chủ mưu lúc trước hại nhà Mộ Dung, lại là một người trong Ngũ Đại Gia Tộc sao?"
"Cái này khó mà nói. Có thể một đêm xử lý người nhà Mộ Dung, nói cứng là người Ngũ Đại Gia Tộc, cũng nói thông được, nhưng cũng không ngoại trừ là người khác làm. Nhớ kỹ tôi trước đó, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên... Núi này cao vẫn còn núi khác cao hơn."
"Tôi biết, tạ ơn Ngạn thiếu, làm trễ thời gian ngài rồi." Tiêu Tiêu khom người, tuy Lam Đình Ngạn cũng không có cho cô manh mối gì có lợi, nhưng lại để cho cô vững tin một chút, những sát thủ kia có khả năng có quan hệ cùng chủ mưu sự tình diệt môn năm đó. Cô không tham lam, chỉ cần có một tia sáng thì tốt rồi.
Lúc đưa Lam Đình Ngạn rời khỏi hậu hoa viên, anh đột nhiên dừng lại cước bộ, ánh mắt rơi ở bên cạnh hoa hồng màu tím bên trên, sau đó, anh vươn tay bẻ một đóa hoa hồng.
"Ngạn thiếu cũng ưa thích hoa hồng màu tím." Tiêu Tiêu thuận miệng nói ra, hoa hồng này là đặc thù bồi dưỡng. Cô cũng rất ưa thích.
Lam Đình Ngạn xoay người, ngón tay búng một cái, đánh hoa hồng đến trên thân cô: "Cái hoa hồng màu tím này ngược lại rất thích hợp với cậu." Giải thích xong, quay người đi rồi.
Tiêu Tiêu cầm hoa hồng màu tím này đứng nguyên chỗ... Ách... Cái hoa hồng này thích hợp với tôi sao?
Bên này, Lam Đình Ngạn đã trở về trên xe, ánh mắt màu hổ phách xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía hoa viên này một đám hoa hồng màu tím, a... Thật khôi hài, đời này anh tặng không ít hoa cho phụ nữ, còn là lần thứ nhất đưa hoa hồng cho một người đàn ông. Muốn đứng lên cũng là vừa vặn nhất thời não bị chập mạch. Bất tri bất giác hái hoa xuống đưa cho Tiểu tử này rồi.
"Mẹ, mẹ!" Miêu Miêu nhảy lên nhảy ra ngoài, nhìn trái phải một chút, quen thuộc leo đến trên lưng Tiêu Tiêu: "Mẹ đem bà nội giả đi rồi."
"con muốn đi theo bà nội giả không?"