Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 47-1: Hạ độc, thật to gan (1)




Cái gì?

Tiêu Tiêu choáng váng, nhìn xuống người làm nữ hai bên. Chỉ có nhận thua, bắt đầu điên cuồng bận rộn đứng lên. Cô mệt đầu đầy mồ hôi, thể xác tinh thần mệt mỏi.! May mắn bình thường cô có luyện tập thể lực, nếu không thì xem như mười người cũng làm không hết nhiều như vậy. Lần thứ nhất mệt sắp thoát hư.

Tắm, tẩy đi mùi mồ hôi trên người, rốt cuộc cô biết một chút. Chính mình cần giải quyết dứt khoát!

8 giờ, không đợi Hồng Tuyết Mai chủ động qua tìm Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu bèn chủ động qua gõ cửa phòng Hồng Tuyết Mai.

"cô tới làm gì? Đừng nói cho tôi là buổi sáng bàn giao cho cô đồ, vật không có làm xong!"

"Hồng phu nhân, tôi tới nói chuyện với bà một chút." Tiêu Tiêu bỏ một bộ trà cụ ở trên bàn.

Hồng Tuyết Mai nhìn trà cụ mới một chút: "U, lúc này chịu cùng tôi đàm phán rồi hả? A... Không phải cô quý giá hung ác, không nguyện ý đàm phán thật tốt với tôi sao?"

"Hồng phu nhân, tôi biết sáng nay bà để cho tôi làm một số chuyện, là cố ý khó xử tôi, để cho tôi biết khó mà lui. Kỳ thật đi, sáng nay tôi cũng muốn nói rất nhiều vấn đề, cho nên muốn cùng bà nói chuyện." Nói xong, cô tự mình ngồi xổm xuống, thuần thục pha trà.

Con ngươi Hồng Tuyết Mai lãnh diễm nhíu lại, cái người phụ nữ này có thể nhanh như vậy thỏa hiệp cũng không thể tưởng tượng nổi, đi tới: "Tốt, tôi và cô đàm phán, dù sao cô cũng là mẹ ruột của Miêu Miêu. Tôi nghĩ, hôm nay cô đến khẳng định cũng muốn rất nhiều. Như vậy quyết định xong chưa?"

Tiêu Tiêu ngẩng đầu: "Quyết định cái gì?" Đối với câu nói này của Hồng Tuyết Mai, ngược lại cô hơi nghi hoặc một chút không hiểu rồi.

"Giá tiền. Muốn bao nhiêu tiền, cô mới chủ động rời khỏi Liệt nhi. Mà lại, về sau đoạn tuyệt lui tới với Miêu Miêu." bà cao quý ngồi xuống, vuốt ve mèo Ba Tư đang ngủ say trên ghế sofa.

Tiêu Tiêu trầm mặc rồi... Trong lòng không khỏi một tia ai thán, may mắn đây chỉ là diễn kịch, may mắn, Miêu Miêu không phải thật sự là con trai của Hiên Viên Liệt. May mắn a may mắn, nếu không cái gia tộc Hiên Viên này, cô thật sự không chịu đựng nổi rồi.

Yên lặng pha trà, đưa tới trước mặt Hồng Tuyết Mai: "Phu nhân, buổi sáng uống chén trà đi."

Hồng Tuyết Mai lườm chén trà một chút, còn tưởng rằng tính tình người phụ nữ này mạnh đến cỡ nào, thì ra cũng không gì hơn cái này, chỉ cần có tiền là thể giải quyết vấn đề, đều không thành vấn đề: "Xem ra là cô thật nghĩ rõ ràng rồi..."

Tiếp nhận ly trà, bà uống vào.

"Đúng, trải qua Hồng phu nhân đề nghị, tôi lại nghĩ rất rõ ràng" Tiêu Tiêu mỉm cười, nhìn thấy sau khi bà uống hết trà, mới nói: "Phu nhân, đúng, tôi vẫn muốn hỏi một vấn đề. Bà nói, trước đó tôi hạ độc ở trong trà của bà, vì sao bà còn dám uống chén trà thứ hai của tôi. Bà không sợ tôi hạ độc giết chết bà sao?"

Hồng Tuyết Mai đặt chén trà xuống: "Được rồi, chỉ cần cô chịu từ bỏ Miêu Miêu và Liệt nhi, tự nhiên tôi có thể không kể hiềm khích lúc trước."

Ách...

Xem lời nói người ta gọi là tốt một cái. Tiêu Tiêu lại bội phục trong lòng đánh rùng mình, đều nói một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, bà ta lại dám uống chén trà thứ hai của cô, cũng đã chứng minh hết thảy suy đoán đều là chính xác.

Ai, người này là mẹ của Hiên Viên Liệt, vì Hiên Viên Liệt ra tay có thể thật là độc ác, đối với mình cũng không nhân từ nương tay.

"Vâng, bà bất kể hiềm khích lúc trước, tôi thật cao hứng, bất quá, hi vọng về sau, bà còn có thể hành động, việc làm đối với tôi bất kể hiềm khích lúc trước như hôm nay, Hồng phu nhân... Thật có lỗi, tôi để bà thất vọng rồi."

"cô?" Hồng Tuyết Mai kinh ngạc một chút, đột nhiên cảm giác ở ngực khó chịu một trận, tay chân không tự chủ bắt đầu run rẩy lên: "Độc... Cô, cô đối với tôi... Hạ độc! Cô... Thật to gan!" Mặt của bà bởi vì buồn bực đau đớn mà có chút dữ tợn.