Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 207: Tôi làm sao có thể vứt cô xuống




"Hiên, Viên, Liệt..."

Anh băng lãnh nhìn cô.

Giọng nói của Tiêu Tiêu đã có chút khàn. Cô bỗng nhiên lắc mạnh cái đầu, mới miễn cưỡng để cho mình thanh tỉnh, dời khỏi ngực Hiên Viên Liệt.

"anh làm sao lại tới." Ấn vào huyệt thái dương, thuận tiện lấy tay xoa xoa vết thương trên đầu, ách... Đau chết rồi. Nghĩ lại vì sao bây giờ Hiên Viên Liệt lại xuất hiện nơi này, rõ ràng là chia ra đi tìm, chẳng lẽ là lo lắng cho cô mới quay lại sao? Trong lòng suy nghĩ như thế, cũng không dám xác định như vậy.

"Có thể đứng lên không?" Hiên Viên Liệt cũng không trả lời vấn đề của cô.

Anh không nói, Tiêu Tiêu cũng không có tiếp tục truy vấn. Chống đỡ thân thể ý muốn đứng lên. Cô còn chưa có đứng vững, mắt cá chân truyền đến đau đớn.

Á... Cô biểu lộ đau đớn khó chịu.

Ánh mắt Hiên Viên Liệt cũng dời về phía hai chân cô, ánh mắt ngừng ở mắt cá chân trái của cô sưng lên ứ đọng máu bên trên, lập tức duỗi tay vịn chặt cô. Hai tay quét ngang, ôm cô đứng lên.

"Hiên Viên..." Tiêu Tiêu muốn nói cái gì.

"đừng cậy mạnh." Không chờ cho cô nói xong, anh liền dùng ba chữ này bịt miệng của cô.

Nhếch môi, chỉ có thể để anh ôm, đây là một cái hố nhỏ ở sườn núi, đại khái là giẫm lên ở trong mưa mới có thể trượt chân lăn xuống dưới. Ở nơi xa lạ này gặp chuyện như vậy, lại có một người ấm áp, cho cô dựa vào. Cái mũi ê ẩm. Trong lòng thật không thoải mái.

Hiên Viên Liệt ôm cô bò lên trên sườn núi, đường núi vừa mới mưa trở nên càng thêm khó đi.

"Hiên Viên Liệt, thả tôi xuống đi." Cô không khỏi có chút quan tâm anh, đường núi trơn như thế, sợ mình liên lụy cho anh.

"Nói bớt lời." =

Cô ngậm miệng lại, trong lòng kìm nén hoảng sợ, đột nhiên lại nghĩ đến Tiểu Nha: "Đúng rồi, đã tìm được Tiểu Nha chưa?"

"Vẫn chưa."

Nhất thời trong lòng càng căng thẳng hơn: "anh không cần quản tôi, để tôi ở chỗ này đi, tranh thủ thời gian đi tìm Tiểu Nha trước."

"Không cần rồi."

"Vì sao? Cô ta là em gái anh, anh không lo lắng cô ta xảy ra chuyện sao?"

Hiên Viên Liệt tiếp tục đi lên núi: "Trên ngọn núi này, sinh hoạt cơ hồ đều là sói, kỹ thuật khống chế sói, không chỉ để cho sói phục tùng, cũng để cho sói nghe mệnh lệnh. ở trên ngọn núi này, Tiểu Nha có năng lực tự bảo vệ mình. Mà cô thì không có."

Cô khẽ giật mình: "Thế nhưng mà vạn nhất cô ta gặp phải chuyện giống như tôi thì làm sao bây giờ?" Vạn nhất cũng lăn xuống hố trong vách núi thì làm sao bây giờ?

"trên thân cô ta, có thiết bị định vị theo dõi. Nếu như quả thật đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần khởi động cái kia sẽ có người đi cứu cô."

Rốt cuộc biết vì sao Hiên Viên Liệt không khẩn trương rồi. Nghe anh nói như vậy, Tiêu Tiêu thở dài một hơi: "làm sao anh không nói sớm."

"Tốt, xem ra hôm nay không thể tiếp tục đi tìm Lang Vương Kim Vực, ngày mai lại tiếp tục đi tìm."

"Ừm."