"Dì Tiêu Tiêu... Cháu... Cháu thật rất ưa thích Dì Tiêu Tiêu."
"Ừm, dì biết."
"Cho nên... Dì Tiêu Tiêu, dì thật không nguyện ý cùng ba ba cháu ở cùng một chỗ sao?"
"Tâm Mộng, chuyện tình cảm, rất là khó nói, cũng không phải là kết hôn thì sẽ có hạnh phúc, cháu phải tin tưởng ba ba cháu, tổng có một ngày sẽ tìm đến một người phụ nữ để yêu."
Phong Tâm Mộng dẹp miệng, tuy cô bé còn nhỏ, lại cũng không phải là người nghe không hiểu đạo lý, tóm lại nói như vậy cũng không phải đùa, ai... Cô bé nói cũng vô dụng rồi.
Sau khi từ bỏ ý nghĩ này, cô bé mới rời khỏi phòng ngủ.
Phong Tâm Mộng ra ngoài không tới một hồi, Miêu Miêu một mực tránh ở cửa đi đến. Bước chân của bé rất nhỏ, giống như có tâm sự gì.
Rất lâu không nhìn thấy con trai của mình, trong lòng Tiêu Tiêu cũng kích động, đi qua: "Bảo bối, nghĩ gì thế? Cũng không đến hôn mẹ một cái."
Miêu Miêu nâng đầu lên, một dáng vẻ mất hồn mất vía, mở miệng nói: "có phải mẹ ưa thích chú Liệt hay không."
Phốc...
Thiếu chút nữa Mộ Tiêu Tiêu thổ huyết, vừa rồi Phong Tâm Mộng đến một chiêu kia, đã để cho cô kinh hãi không ít, ai biết con trai còn đột nhiên nói một câu như vậy. Hôm nay tới cùng xảy ra chuyện gì, ai cũng đến đề cập việc này với cô.
Miêu Miêu cũng gấp, tiếp tục hỏi tới: "sẽ có một ngày, chú Liệt sẽ trở thành ba ba con sao?"
Tròng mắt nhìn về phía con trai, vừa rồi còn trở tay không kịp, có thể nghe con trai nhắc lên hai chữ ba ba, cô đã tỉnh táo lại rồi. Đời này, có lẽ cô có lỗi lớn nhất chính là không có cho Miêu Miêu một cái gia đình hoàn chỉnh, cô biết Miêu Miêu khát vọng có ba ba cỡ nào, chỉ là đứa trẻ này quá hiểu chuyện, một mực ngậm miệng không đề cập tới. Ngồi xổm người xuống, cô ôm lấy Miêu Miêu: "Miêu Miêu, thật xin lỗi, là mẹ để cho con không có ba ba. Thật xin lỗi, để cho con không gặp được ba ba, thế nhưng mà Miêu Miêu, Hiên Viên Liệt cũng không phải chốn trở về của chúng ta, anh ta không phải là ba ba của con. Sau này có thời cơ, mẹ sẽ dụng tâm đi tìm Ba ba của Miêu Miêu một chút. Nhất định để Miêu Miêu nhìn thấy chính ba ba ruột mình, được không?"
Lúc nói những lời này, giọng nói cũng bắt đầu khàn, muốn tìm tới người đàn ông năm đó, Dì út là đầu mối duy nhất, Dì út, lúc nào cháu mới có thể tìm được dì. Sáu năm, dì đã tránh cháu sáu năm rồi...
Miêu Miêu cũng ngấn nước mắt: "Có mẹ con đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi."
Mẹ con ôm nhau. Tuy qua sáu năm gian khổ, nhưng lại hạnh phúc.
Cùng lúc đó, ở nhà mới của Lam Đình Ngạn, đây là trạch viện anh có sau tân hôn. Địch Nặc cũng bị Giang Tiểu Băng cưỡng ép dẫn tới chỗ này, sau khi ba người ăn cơm tối xong, Giang Tiểu Băng liền kéo Địch Nặc đơn độc tiến vào một cái phòng.
"Tiểu Băng, cô làm gì đây? Có lời bí mật gì muốn nói? Chẳng lẽ Tiểu tử Lam Đình Ngạn này lại khi dễ cô rồi hả?" Địch Nặc thuận miệng nói qua.
Giang Tiểu Băng một mặt buồn bực ngồi vào trên ghế sofa, một chân nhếch lên chân bắt chéo, vẻ mặt không hiểu nhìn chằm chằm Địch Nặc: "Tôi không phải muốn nói chuyện tôi và Lam Đình Ngạn với anh, mà chính là muốn nói chuyện liên quan tới anh và Mộ Tiêu Tiêu."
Nghe xong tên Mộ Tiêu Tiêu, lần này Địch Nặc liền mạnh mẽ, hai mắt phát sáng nói: "cô muốn nói với tôi chuyện gì về Tiêu Tiêu?"
Trầm mặc một chút, Giang Tiểu Băng nói: "Trước đây anh nói, anh ưa thích Tiêu Tiêu, đến cùng là thật hay là đùa giỡn?"
Địch Nặc lắc lắc bàn tay: "Đương nhiên là thật, vì sao tôi phải làm trò đùa nhàm chán kia với cô."
"Thật sao? Anh thật là ưa thích, thích loại cảm tình ở giữa nam và nữ sao?"
Địch Nặc gật đầu không e dè.