Lúc này Tiểu Tứ thật lại bị anh dọa cho phát sợ, không khỏi nhanh chóng kịp phản ứng: "Hừ." sỉ nhục ngày đó, cô nhất định trả lại gấp bội cho các cô!
Mà ngày đó cô thất bại, chẳng qua là bởi vì hai người phụ nữ này lấy nhiều địch ít, hơn nữa lúc ấy lực chú ý của cô đều bị người phụ nữ tóc đỏ kia hấp dẫn, mới cho người ta có cơ hội lợi dụng được thời cơ. Nếu như so qua lần nữa, hay là đơn đấu, cô làm sao lại thua đây?! Không chỉ có muốn rửa nhục, cô còn muốn giết cái người phụ nữ này, để cho cô ta đến Địa ngục nhớ kỹ giáo huấn này đi!
Ánh mắt Tiểu Tứ lóe lên hung quang.
Bầu không khí trong hội trường tranh tài sôi động, bây giờ người chủ trì trận đấu này là Thiên Hương, cũng là chị song sinh với Hồng Tụ. Cô mặc một thân sườn xám Trung Hoa. Tóc buộc lên đuôi ngựa cao cao, tản ra một loại khí chất đặc hữu.
"Hoan nghênh các vị quý khách từ các nơi trên thế giới đến xem Chung Kết của chúng tôi! Tôi lần nữa đại biểu trung tâm thuê sát thủ tuyên bố, tranh tài chính thức bắt đầu, ở bên trong vòng đấu thứ nhất vượt mọi chông gai, mười tám vị tuyển thủ nổi bật từ bên trong 330 người dự thi đã ra khỏi trùng vây. Ở chỗ này tiến hành hai người quyết đấu với nhau. Hôm nay là một ngày phong phú nhất, vì mọi người trình diễn trò vui, mấy chục trận sát thủ quyết đấu đẳng cấp thế giới!"
"Mộng Mộng, không muốn em ngăn trở anh." Miêu Miêu nghiêm túc nói.
Phong Tâm Mộng le lưỡi một cái, ngồi ở trong ngực Các lão: "Ông Các lão, Dì Tiêu Tiêu thật sẽ ra ngoài sao? Dì cũng sẽ tranh tài ở phía dưới sao?"
Các lão gật đầu.
"Tốt, Tâm Mộng ầm ĩ." Phong Nghị Trì ngồi ở một bên cũng mở miệng, tuy bây giờ Phong gia đang tại thời điểm nguy cấp, nhưng mà Italy là nước láng giềng với nước Pháp, anh có thể đi về trong ngày, cho nên mới tới nhìn xem.
"Ba ba thật hung dữ." Phong Tâm Mộng tiến đến bên tai Mộ Miêu Miêu nói ra.
Mộ Miêu Miêu nháy mắt to: "Mộng Mộng ba ba em thật đẹp trai."
"Hì hì" Phong Tâm Mộng câu lên nụ cười, bất quá ba ba Miêu Miêu cũng thật đẹp trai, lần trước cô bé đã gặp qua, bất quá không biết vì sao ở Trung Quốc trong nửa tháng, không chút nhìn thấy bóng dáng chú đẹp trai kia.
Bốn người làm thành một nhóm, Mộ Miêu Miêu đang ngồi một mình ở một vị trí, Phong Tâm Mộng thì ở trong ngực Các lão, Phong Nghị Trì ngồi ở bên cạnh Các lão, anh thật không khỏi xấu hổ. Con gái chỉ đi Trung Quốc chơi nửa tháng mà thôi. Cũng cảm giác đã hoàn toàn biến thành con người khác rồi. Ai, lần nữa thở dài, con gái lớn không dùng được.
Người quen ngoại trừ có bốn người Các lão, ở trong khắp ngõ ngách khác, tay Lam Đình Ngạn nâng lấy quai hàm, ánh mắt một mực nhìn chăm chú lên đài tranh tài. Tiêu Tiêu có thể ngàn vạn lần không nên đụng vào tiểu Băng. Anh không muốn bất cứ người nào trong hai người bọn họ bị thương. Đặc biệt là Nặc Nhi! Nhìn dáng vẻ giống như rất lợi hại.
ở cuộc thi đấu trong hội trường này, ngoại trừ có chỗ ngồi phổ thông bên ngoài, còn có một vị trí đặc thù, nơi đó bị đơn độc cách ly, còn cố ý dùng bình phong ngăn cách ra, bình phong đó là thuộc về loại hình đặc thù, từ bên trong có thể quan sát rõ ràng phía ngoài sân bãi, mà từ bên ngoài nhìn lại bên trong hết sức mơ hồ.
Người có thể ngồi ở vị trí đặc thù này, chỉ có một người, đó là Tổng Hội Trưởng trung tâm thuê sát thủ.
Hai bên chỗ ngồi đặc thù phân phó bốn người đứng, hai nam hai nữ, giống như là thủ hộ tổng hội.
Cánh tay dài của Thiên Hương vung lên, chỉ vào bàn nơi tuyển thủ: "bây giờ chúng tôi mời mười tám vị tuyển thủ đăng tràng!"
Tất cả tiêu điểm mọi người đều tập trung ở nơi Thiên Hương chỉ. Ngay sau đó, mười tám người đi ra theo thứ tự, phương thức sắp xếp là lấy theo số vừa mới bốc thăm làm chuẩn.
"Hả? Dì Tiêu Tiêu đâu?" Bởi vì cự ly khá xa, Phong Tâm Mộng mở to hai mắt nhìn một hồi đều không có tìm được.
"Xếp ở thứ tư." Mộ Miêu Miêu chỉ chỉ.