"Tôi cũng còn tốt." Giang Tiểu Băng bị thương rõ ràng nhiều hơn so với Mộ Tiêu Tiêu, nếu như không phải hợp tác với hai người, bây giờ sợ rằng cô sẽ thương tổn nặng hơn.
"Trước xoa chút thuốc đi."
Hồng Tụ cho trong bao nhỏ đơn giản có thuốc cầm máu cùng thuốc giảm đau.
"Đợi chút nữa lại xoa, Địch Nặc cô lấy được mấy cái lệnh bài bằng vàng." Tiêu Tiêu hỏi.
Sau đó ba người đồng thời lấy kim bài mình cướp được thả ở trên mặt đất. Một mình Địch Nặc lấy được 3 cái, mà Tiêu Tiêu và Giang Tiểu Băng một người lấy ra hai cái. Có thể cầm tới nhiều lệnh bài bằng vàng như vậy, cũng không vì các cô thật đánh thắng 7 tổ hợp, mà chính là bên trong những tổ hợp đó, có người bản thân đã cướp được lệnh bài của tổ khác. Tụ cùng một chỗ mới nhiều như vậy.
"7 cái cộng thêm lúc trước chúng ta có 8 cái, anh hết thảy 5 cái, hoàn thành vượt mức!" Giang Tiểu Băng nói ra.
Địch Nặc nói: "Quản anh."
Tiêu Tiêu hỏi: "bây giờ chúng ta qua nhà trên cây sao?"
"Bây giờ cũng đã ba giờ khuya, mà nhà trên cây ở bên cạnh, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi thôi, trời cũng sắp sáng rồi. Tôi đã không còn khí lực rồi." Giang Tiểu Băng nói xong đã nằm ở trên mặt đất rồi.
Gật đầu "Há,..., được rồi." Cô quan sát chung quanh: "Tiểu Băng, Địch Nặc, vậy tôi đi ra sông tắm rửa trước, các người muốn tắm không?"
Giang Tiểu Băng khoát tay áo: "Tôi mệt đến không cử động được, nghỉ ngơi một hồi lại đi tắm. Cô đi tắm trước đi." Mấy ngày ở chung, chiến đấu một trận, cô và Mộ Tiêu Tiêu bất tri bất giác kéo gần khoảng cách lại.
Ánh mắt Tiêu Tiêu nhìn về phía Địch Nặc: "Địch Nặc cô thì sao?"
Địch Nặc câu lên nụ cười: "Hai chúng ta cùng nhau tắm sao?"
"chỉ có một con sông, không tắm cùng lúc, chẳng lẽ còn muốn cô tắm ở thượng lưu, tôi tắm ở hạ lưu sao? Dù sao đều là phụ nữ." Tiêu Tiêu thuận miệng nói ra, cũng không có quá quan tâm câu nói của Địch Nặc.
"Tốt, vậy chúng ta cùng tắm một chỗ đi." Địch Nặc đứng lên một chút, lộ ra nụ cười may mắn.
Giang Tiểu Băng trợn tròn mắt, Nhìn thấy phản ứng của Địch Nặc, hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy bắp đùi Địch Nặc; "Tiêu Tiêu, cô tự mình một mình đi tắm trước đi, một hồi tôi cùng đi với Nặc Nhi."
"Há, tốt." Cũng không có nhiều lời, Tiêu Tiêu đi tới bờ sông, bỏ đi y phục dính đầy vết máu và rách rưới.
Bờ sông cách vị trí Giang Tiểu Băng và Địch Nặc không xa, ở ngay phía trước, các cô cơ bản nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Tiêu.
Dưới ánh trăng, thân thể cô quá mức xinh đẹp, dù cho trên mặt còn có máu tươi, nhưng cũng đẹp không sao tả xiết. Địch Nặc đã từng nói, thân thể Mộ Tiêu Tiêu có thể xưng là hoàn mỹ. Ngay cả mỗi một ngón tay, hoặc là ngón chân đều cực hạn như vậy. Chỉ cần nhìn thấy bóng lưng, thì có thể để cho người ta rơi vào trầm mê.
Tiêu Tiêu đã từ từ đi vào trong lòng sông, mái tóc đen dài vẩy trên mặt sông, một màn này quá đẹp.
"Nặc Nhi, nhìn đủ chưa?" Giang Tiểu Băng lạnh lùng mở miệng.
Lúc này Địch Nặc mới hoàn hồn, nhìn về phía Giang Tiểu Băng nằm ở trên mặt đất, sau đó ngồi xuống: "Hả? Làm sao rồi hả?"
"Nặc Nhi, anh điên rồi sao? Vậy mà muốn cùng Tiêu Tiêu tắm rửa cùng nhau, anh chính là người đàn ông!" trong mắt Giang Tiểu Băng bắn ra vài tia hàn khí.
Địch Nặc nhẹ nhàng bĩu môi: "Là cô ta chủ động mời tôi..."
Giang Tiểu Băng thở ra một hơi thật sâu, hai tay nâng lên đặt ở trên trán: "Thế nhưng mà Nặc Nhi, không phải anh ghét nhất là phụ nữ sao? Vì sao có thể tiếp cận Tiêu Tiêu như thế?"