Nhìn thấy Mộ Tiêu Tiêu rời giường, Giang Tiểu Băng đứng lên từ trên ghế salon: "Tôi đi ra bên ngoài." Cô giống như rất không nguyện ý ở chung với Tiêu Tiêu, xem như ở trong một gian phòng, đều cảm giác trong lòng không thoải mái.
Tiêu Tiêu không nói gì, bị Giang Tiểu Băng thấy qua hình ảnh kia, là ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Từ trên giường bò xuống, xuất ra y phục muốn đổi.
Cô trực tiếp kéo váy ngủ lên một phát, nhanh chóng cài lại nội y, sau đó cởi xuống váy ngủ chuẩn bị mặc quần áo.
Địch Nặc ngơ ngác ngồi ở trên ghế sofa, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Tiêu Tiêu, thời khắc này trên thân cô chỉ có hai vật che đậy, nhìn đứng lên mười phần mê người.
Mắt phượng liếc nhìn Địch Nặc: "Sao rồi?" vì sao Địch Nặc nhìn chằm chằm vào cô vậy?
Địch Nặc lập tức dời đầu qua một bên, dời ánh mắt từ trên thân thể cô đi: "Không có gì, bình thường cô cứ đổi quần áo như vậy sao? Cũng không biết vào trong phòng tắm đổi sao."
Lúc này, Tiêu Tiêu đã mặc y phục lên, đó là một áo da vô cùng thuận tiện cho hoạt động, kéo lên khóa kéo nhìn về phía Địch Nặc: "Có quan hệ sao? Nơi này cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi."
"Tôi không phải người sao!" Địch Nặc rống to, người nào cũng không có phát giác được trên mặt của anh ta vừa mới hiện lên một tia đỏ ửng, chỉ là đỏ ửng này chợt lóe lên.
"Không phải đều là phụ nữ sao?" Tiêu Tiêu không có để ý, sau khi mặc y phục liền đi phòng tắm rửa mặt.
Địch Nặc nằm ở trên ghế sofa một chút, một tay đặt ở trên đầu của mình, đều là người phụ nữ... Đúng a, bây giờ bộ dáng anh là phụ nữ, chỉ là kỳ quái, rõ ràng nhìn qua phụ nữ không ít, Vì sao lần này lại cảm giác khác thường.
Anh vươn tay, nhìn thấy bàn tay của mình, tối hôm qua chạm đến cô mềm mại, giống như còn lưu ở trong lòng bàn tay, đáng chết, mẹ nó người nào cho người phụ nữ này dáng người tốt muốn mạng?
Ba người một mực chờ đến buổi trưa, Hồng Tụ mới đến tiếp các cô, hôm nay Hồng Tụ vẫn toàn thân sườn xám như cũ, tóc búi thành hai nắm, cực kỳ có phong cách Trung Quốc.
"Thật có lỗi, tôi tới trễ rồi." Hồng Tụ qua tới liền liên tiếp cúi đầu xin lỗi.
"Không có gì." Giang Tiểu Băng lạnh lùng nói qua.
"Tùy tiện." Địch Nặc vẫn nhàn nhã như cũ
"..." Tiêu Tiêu trầm mặc.
Lúc này Hồng Tụ mới ngẩng đầu lên: "ba vị tiểu thư này, xin mời đi theo tôi."
Đi theo Hồng Tụ ra viện tử, bây giờ viện tử đang lúc giữa trưa yên tĩnh nhiều lắm, ý tứ Hồng Tụ chính là, lúc đầu định mười hai giờ sẽ tới đón các cô, kết quả cô ta có một số việc làm trễ nải, cho nên mới chậm, bây giờ tất cả tuyển thủ dự thi đều đã tới hiện trường vòng đấu thứ nhất, đoán chừng chỉ còn thừa ba người các cô rồi.
Trên một chiếc xe, bầu không khí giữa Tiêu Tiêu và Giang Tiểu Băng mười phần cứng ngắc như cũ. Địch Nặc còn tốt một chút, nghiêng chân, tựa ở trên cửa sổ xe một mực nhìn qua bên ngoài.
Xe càng chạy càng xa, đường cũng càng ngày càng xóc nảy, các cô giống như được đưa tới một nơi mười phần vắng vẻ. Sau khi đi qua mấy giờ đường xe, xe ngừng lại. Hồng Tụ xuống xe mở cửa xe ra trước.
"Ba vị mời."
Ba người xuống xe, trong một thoáng bị cảnh tượng trước mắt chấn động, trước mắt là một rừng cây lớn, rừng cây này bị lưới sắt vây lại, ngẩng đầu nhìn lên, ở chính giữa rừng cây có một cái nhà trên cây.
Lần đầu tiên tranh tài ở chỗ này sao? Trong rừng cây sao? Này làm thế nào tranh tài?