Nặc Nhi nhún vai, mở hai tay ra, đã hoàn toàn bình tĩnh xuống: "Ừm... Ôm cô ta ngủ một đêm, thật mệt mỏi." Nói qua, cô nhảy từ trên giường xuống, hoạt động xương ống chân, lắc lắc cánh tay.
Giang Tiểu Băng cũng từ trên giường đi xuống: "cô không ngủ tiếp sao?"
"Không ngủ nữa. Ngủ mệt muốn chết rồi." đôi mắt cô hiện lên Mộ Tiêu Tiêu đang ở trên giường, lập tức lại dời ánh mắt đi. Sau đó đi đến bên cạnh hành lý, mở ra rương hành lý màu đỏ, từ bên trong xuất ra một bộ y phục đỏ choét. Sau đó không nhanh không chậm cởi bỏ đồ ngủ đang mặc trên người.
Tóc đỏ xốc xếch rơi ở bên trên người, lúc này trên người cô ta, chỉ mặc một cái quần ngủ, mà thân trên trần trụi... Bằng phẳng! Nếu như không nhìn tới cô một đầu tóc dài đỏ rực, bạn sẽ phát hiện, cô tản ra nồng đậm mị lực nam tính.
Sau khi cởi áo mặc xuống, cô lại chậm rãi cởi quần ngủ.
"Bốp!" Giang Tiểu Băng nắm lấy gối đầu trên giường ném qua cô ta: "Địch Nặc... Coi như ở trước mặt tôi, anh cũng phải chú ý một chút!"
Tay tiếp được gối đầu, nhìn Giang Tiểu Băng một chút: "được được. Kỳ thật cũng không có quan hệ gì." kéo quần ngủ lên, cầm lấy y phục muốn đổi, đi vào trong phòng tắm.
Địch Nặc, cũng là bạn thân của Giang Tiểu Băng, bình thường cô gặp nhau xưng hô thân mật Địch Nặc thay vì Nặc Nhi, bất quá... Giới tính chân thực của Địch Nặc là nam tính.
Muốn nói vì sao Địch Nặc để tóc dài, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì gia đình anh dẫn đến anh đối với nhận biết giới tính có biến hóa, tóm lại Địch Nặc giống như chị em tốt của cô.
Giang Tiểu Băng duỗi cái lưng mệt mỏi, quay người nhìn Mộ Tiêu Tiêu nằm ngủ trên giường, nhớ tới hình ảnh vừa mới nhìn thấy, Địch Nặc đối với phụ nữ đều có một loại bài xích. Ngoại trừ cô cơ bản rất chán ghét tiếp xúc với phụ nữ. Không nghĩ tới anh vậy mà lại ôm Mộ Tiêu Tiêu ngủ một đêm. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhanh, Địch Nặc đã đổi xong y phục, đó là một thân trang phục nữ màu đỏ choét, tuy rằng bằng phẳng, nhưng bản thân anh là nam tính, lồng ngực rộng hơn so với phụ nữ. Mà Địch Nặc lại là con lai. Lại thêm tóc dài màu đỏ, dung mạo xinh đẹp hơn so với phụ nữ. Và thân thể thon dài, người nào sẽ hoài nghi đây?
Giang Tiểu Băng ngồi ở trên ghế sofa, nâng quai hàm nhìn Địch Nặc từ trong phòng tắm đi ra: "Nặc Nhi, tối hôm qua cô một mực ôm cô ta, chẳng lẽ không có sinh ra bài xích gì sao?"
Phải biết, coi như cô là bạn thân của Địch Nặc, Địch Nặc cũng sẽ không có quá tiếp xúc thân mật với cô. Ôm người phụ nữ khác ngủ một đêm đơn giản cũng là kỳ tích.
Địch Nặc gãi gãi tóc đỏ, cười ha hả thuận miệng nói: "Không có."
"Địch Nặc!" Giang Tiểu Băng đứng lên.
"Hả?"
"anh không biết... Lại khôi phục hứng thú đối với phụ nữ đi..." Giang Tiểu Băng nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Địch Nặc tối sầm: "Đánh rắm, sờ các người ngực nở mông cong có ý gì? Thịt trên người mềm muốn chết ", khiếm khuyết xúc cảm." Nói qua Địch Nặc vén tóc đỏ qua một bên đến bên tai.
"đúng đúng." Giang Tiểu Băng liên tục gật đầu.
"Không biết lần tranh tài này có mỹ nam nào, tôi yêu cầu không cao, cấp bậc giống Lam Đình Ngạn của cô và Hiên Viên Liệt là đầy đủ rồi." anh lắc lắc tóc mái.
"Không cho phép đánh chú ý lên Lam Đình Ngạn." con ngươi Giang Tiểu Băng lạnh lẽo.
"Yên tâm." Địch Nặc câu lên một nụ cười, nhất thời cương khí trên người biến mất, thay đổi là một vẻ mạnh mẽ. Tóc đỏ thẳng đến thắt lưng, giờ phút này anh so với phụ nữ còn muốn giống phụ nữ hơn.