Trong biệt thự, Hiên Viên Liệt nhàn nhã Xem tờ báo.
"Hiên Viên huynh đệ, lần này anh giúp đại ân rồi." chuyện thứ nhất Phong Nghị Trì trở về, cũng là gửi tới lời cảm ơn đối với Hiên Viên Liệt.
"Tôi chỉ là tạm ở chỗ này mấy ngày, cũng không có giúp đỡ được gì, sức khỏe thiên kim như thế nào rồi hả?" Hiên Viên Liệt hỏi, nói đi Hàn Quốc, tự nhiên anh cũng sẽ liên tưởng đến phòng khám bệnh kỳ quái lúc trước, ngẫm lại chắc Tiêu Tiêu cũng mang bọn họ đến đó rồi.
"Đã khỏi hẳn, Tâm Mộng, còn không mau tới tạ ơn Chú Hiên Viên." Phong Nghị Trì quay đầu ra sau lưng nói với Phong Tâm Mộng.
Phong Tâm Mộng cất bước đi tới, nắm lên váy nhỏ giống như công chúa hành lễ: "Cảm ơn Chú Hiên Viên."
"Xem ra thân thể khôi phục không tệ." Anh nhàn nhạt nói qua, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu lập tức né tránh ánh mắt của Hiên Viên Liệt, dù sao để anh ở Phong gia là chủ ý cô ra. Cũng không để ý Hiên Viên Liệt vui hay không vui... Cô thật là sợ Hiên Viên Liệt sẽ giết cô.
Hiên Viên Liệt chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Tiêu, hai con ngươi nhíu lại.
Cô chỉ có cúi gầm đầu xuống, hai ngón tay trỏ đâm lẫn nhau giống như đã phạm sai lầm.
Anh đưa tay ôm eo Tiêu Tiêu, kéo cô vào trong ngực của mình, nhìn Phong Nghị Trì: "Những ngày gần đây, Tiêu Tiêu nhà chúng tôi được anh chiếu cố rồi."
Phong Nghị Trì sững sờ. Không phải cô nói quan hệ bình thường với Hiên Viên Liệt sao? Vì sao lại thân mật như thế? Nhìn như vậy cũng không phải là quan hệ bình thường đơn giản như vậy, mỉm cười: "Là tôi đa tạ Mộ tiểu thư hỗ trợ."
Lúc này, Phong Tâm Mộng đứng ở một bên mở to hai mắt nhìn, đi đến trước mặt hai người: "Thì ra đây cũng là ông xã của Dì Tiêu Tiêu sao?" Xong đời xong đời, lúc đầu ba ba cô đủ đẹp trai, Chú Hiên Viên này nhìn so với ba ba cô còn đẹp trai hơn! Ai... Còn muốn ba ba đoạt Dì Tiêu Tiêu tới làm mẹ mình, xem ra là không thể đùa rồi.
Nghĩ đến trên mặt Phong Tâm Mộng lộ ra biến sắc.
Tiêu Tiêu lập tức tránh khỏi tay Hiên Viên Liệt, ngồi xổm người xuống: "Tâm Mộng... Không..." Muốn giải thích.
Thân thể lập tức bị Hiên Viên Liệt xách lên, anh thờ ơ nhìn thẳng Tiêu Tiêu, quả thực là đem lời cô dâng đến yết hầu bức trở về. Hiên Viên Liệt nhìn Phong Tâm Mộng: "Thật là một cô gái thông minh."
Nhận được khích lệ, Phong Tâm Mộng mỉm cười một cái, nhưng trong lòng cũng mất mác. Ai, không có biện pháp, ai kêu Dì Tiêu Tiêu đã lập gia đình, tiếc nuối nhìn ba ba mình một chút, Vì sao trên thế giới còn có người đẹp trai hơn ba ba cô chứ?
"Phong tiên sinh, vậy chúng tôi cũng không tiếp tục quấy rầy rồi. Về Trung Quốc trước rồi." Tiêu Tiêu nói ra. Cô thực sự không muốn để cho Tâm Mộng và Hiên Viên Liệt lại đối thoại tiếp. Thật không hiểu vì sao Hiên Viên Liệt không cho cô thời cơ giải thích với Tâm Mộng.
"Dì Tiêu Tiêu muốn trở về sao? Ô ô..." ánh mắt Tâm Mộng lộ ra thương tâm.
"Mộ tiểu thư, muốn đi nhanh như vậy sao? Chúng ta vừa mới từ Hàn Quốc trở về, một đường đi xe mệt nhọc, không bằng bây giờ ở đây một đêm rồi đi không muộn." Phong Nghị Trì mở miệng nói ra.
"Cái này..." Tiêu Tiêu nhìn Hiên Viên Liệt một chút. Cô đã nói muốn đi, Hiên Viên Liệt cũng đoán được cô và Phong Nghị Trì đã đạt thành hiệp nghị chung.
Tuy Mộ Tiêu Tiêu cũng rất không nỡ bỏ Phong Tâm Mộng. Thế nhưng mà lúc này cô chỉ muốn cấp bách đi về hỏi rõ ràng chuyện liên quan tới tranh tài lên đẳng cấp ở trung tâm thuê.
Hiên Viên Liệt lãnh đạm mở miệng, tay vòng qua bờ vai của cô, ôm cô mở miệng nói: "Phong huynh đệ, tôi và Tiêu Tiêu còn có một số chuyện riêng muốn làm, ở chỗ này chỉ sợ không tiện lắm. Chuyện giữa các người xem ra đã nói rõ, như vậy chúng tôi không thể ở lâu rồi."
Chuyện riêng muốn làm? Tiêu Tiêu nháy mắt nhìn về phía Hiên Viên Liệt. Cô và Hiên Viên Liệt có chuyện riêng gì muốn làm, còn làm ở Phong gia không tiện? Hiên Viên Liệt chỉ là thuận miệng lấy ra làm cớ nói một chút hay là có ý khác?