Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 150-1: Cô, thật giống như cô ta (1)




Dáng vẻ anh ta nhìn không chênh lệch nhiều so với Hiên Viên Liệt, mặc một bộ y phục màu trắng, lông mày dày, một mái tóc ngắn màu nâu. Đôi mắt thâm thúy, cái mũi cao thẳng. Nhìn qua một chút cũng làm người ta cảm thấy người đàn ông này mười phần anh tuấn.

Hiên Viên Liệt nghiêm mặt: "A, không nghĩ tới Đương gia Phong gia còn sống, nhìn thấy anh, tôi thật sự hết sức cao hứng, xem ra tuy Phong gia lọt vào đả kích, nhưng lần này cũng là chuyện sớm hay muộn thôi."

Không sai, trên lầu đi xuống chính là Nhất Gia Chi Chủ của Phong gia, Phong Nghị Trì!

Cha mẹ Phong Nghị Trì đã đem gánh nặng gia tộc giao cho anh từ rất sớm, mấy năm trước cha anh đã chết, ở chiến loạn ngày hôm qua, mẹ anh cũng tiếc nuối rời đi nhân thế.

Mà Hiên Viên Liệt nói câu kia: "tuy Phong gia lọt vào công kích, nhưng mà quật khởi lần nữa cũng là chuyện sớm hay muộn thôi" thì là khẳng định thực lực của Phong Nghị Trì. Chủ nhà không chết, chuyện gia tộc gặp phải cũng không phải tai hoạ ngập đầu, Phong Nghị Trì có thực lực từ từ chấn hưng gia tộc lại lần nữa, chỉ là có thể đạt tới đỉnh cao trước kia hay không sẽ rất khó nói rồi.

Phong Nghị Trì đã đi xuống thang cuốn, đi tới trên ghế sofa ngồi xuống, nói: "Mời ngồi đi." nguyên nhân anh ta sở dĩ chịu gặp Hiên Viên Liệt, cũng bởi vì sớm đã biết Hiên Viên Liệt là người thừa kế tương lai của Hiên Viên gia tộc. Tuy Ngũ Đại Gia Tộc không liên hệ với nhau, có thể chuyện này... Coi là chuyện khác.

Tiêu Tiêu theo sau lưng Hiên Viên Liệt, hai người đi đến ngồi xuống trên ghế sofa.

Ánh mắt Phong Nghị Trì chậm rãi rơi xuống trên thân Mộ Tiêu Tiêu, anh híp con ngươi: "Vị này là?"

Tiêu Tiêu lập tức đứng lên, lễ phép khom người: "chào anh, tôi tên là Mộ Tiêu Tiêu. Lần này cần kiến anh, thật ra là tôi."  

"Là cô?" Phong Nghị Trì hơi kinh ngạc, anh tưởng rằng Hiên Viên Liệt tới tìm anh, cho nên mới chịu gặp mặt, nhưng mà nếu sớm biết là con nhóc này muốn tới gặp anh, anh căn bản sẽ không để ý: "Có thể làm phiền Hiên Viên Liệt mang cô tới gặp tôi, mặt mũi vị tiểu thư này thật là lớn." Anh thuận miệng nói qua, mặc kệ người phụ nữ gọi là Mộ Tiêu Tiêu có thân phận gì, anh cũng không dậy được hứng thú.

Tiêu Tiêu đứng thẳng, lúc ngẩng đầu lên...

Phong Nghị Trì cũng nghiêm túc nhìn cô một chút, thế nhưng mà khi thấy rõ bộ dáng cô, cả người anh đều ngây dại, mãnh liệt đứng lên: "cô... Cô... Cô tên gì?" Ngơ ngác nhìn Mộ Tiêu Tiêu. Ánh mắt gần như sắp mê mẩn.

Không biết vì sao Phong Nghị Trì sẽ có phản ứng lớn như vậy, cô cũng giật nảy mình, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi tên gọi Mộ Tiêu Tiêu."

"Mộ, Tiêu Tiêu?" Phong Nghị Trì đọc tên cô, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc, lại nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu vài lần, mới ngồi trở lại trên ghế sofa một lần nữa.

Mắt Hiên Viên Liệt đen láy lóe lên: "Không biết Phong tiên sinh nhìn thấytiêu Tiêu nhà chúng tôi, sao có phản ứng lớn như vậy?" Anh giữ chặt tay Tiêu Tiêu, để cho cô ngồi trở lại bên cạnh mình.

Phong Nghị Trì hít một hơi, lại lườm liếc Tiêu Tiêu một chút nói ra: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy dáng dấp Mộ tiểu thư tương tự một người bạn của tôi."

Anh nói câu này, cuối cùng giải khai nghi hoặc của Tiêu Tiêu, lý giải gật đầu. Người có tương tự, vật có giống nhau, bên trong cái thế giới bao la này, người có dáng dấp tương tự cũng nhiều đi, dáng dấp con trai nhà cô còn không hiểu vì sao có mấy phần giống Hiên Viên Liệt.

Tiêu Tiêu cũng không có để ý, chuyển đề tài qua mục đích lần này tới nơi này: "sau khi Phong gia gặp phải loại chuyện này, chúng tôi còn tới bái phỏng, thật sự là có lỗi mười phần, thế nhưng mà tôi không thể không nói đến lý do, xin ngài thứ lỗi."

Sau khi thấy rõ ràng dung mạo Mộ Tiêu Tiêu, thái độ Phong Nghị Trì đối với cô cũng thay đổi, nói: "Không thể không nói đến lý do? Lý do gì?"

Nắm chặt nắm tay, cô nói: "Tôi muốn biết, lần này người tập kích Phong gia là người nào."