Người hầu nữ nói một câu, tâm tư nóng hổi của cô liền lạnh xuống, không nghĩ tới, Hiên Viên Liệt còn đùa thật đó a, muốn chạy trốn, không cứu được con trai thì sao trốn chứ?!
Kiên trì đi theo người hầu nữ ra khỏi phòng.
"Ôi chao, ai, ôi, lạy chúa, không phải còn dẫn theo cái một đứa bé cùng về sao? Sao không hề thấy vậy?" Cô khéo léo dò la tin tức về Miêu Miêu.
Người hầu nữ lắc đầu biểu thị không biết.
Tiêu Tiêu buồn buồn thở dài một hơi, lần này, không biết Miêu Miêu còn ở trong phòng của tòa nhà này không. Thật sự là người tính không bằng trời tính, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
"Tiên sinh, mời, chủ nhân đang ở bên trong đợi ngài." Cô gái dẫn Tiêu Tiêu tới trước một căn phòng, sau đó rời đi ngay.
Đứng ngoài cửa, Tiêu Tiêu chần chờ rất lâu, mới đặt tay lên gõ cửai, Hiên Viên Liệt chẳng lẽ muốn cô hầu hạ anh tắm rửa sao? Do dự rất lâu, cô kiên trì gõ mở cửa.
Vừa mở cửa, một cỗ khí nóng đập vào mặt. Rất nhanh, cô liền thấy rõ toàn cảnh trong phòng, giữa phòng trang hoàng một bồn nước như suối nước nóng. Gần đó, Hiên Viên Liệt đang nằm trên ghế nằm. Thấy cô đi đến, khoát tay áo: "Qua đây."
Tiêu Tiêu sửng sốt mấy giây, mới phản ứng được, chậm rãi đi tới.
Anh từ trên ghế nằm ngồi dậy, không nhanh không chậm giang hai cánh tay: "Cởi đồ ra cho tôi. "
A?
Lại là sững sờ, lông tơ trên lưng cô dựng đứng hết lên. "Chủ thượng, ngài? Chắc chắn chứ? Chuyện này, không phải nên tìm hầu nữ tới sao?" Hiên Viên Liệt khẩu vị cũng thật nặng a? Muốn cái "Nam" giúp anh tắm rửa? Xoa... Nhưng cô lại không phải người đàn ông chân chính.
"Không phải cậu nói phục tùng tôi sao?" Anh nheo con ngươi lạnh lẽo, chăm chú nhìn chằm chằm cô. Đáy mắt lộ ra tia nghi hoặc.
"Vâng!" Tiêu Tiêu cúi đầu, giơ tay về phía cổ áo anh. Khắc chế ngón tay run rẩy, bắt đầu cởi cúc áo...
Ngoại trừ con trai, cô chưa từng tắm rửa cho ai hết. Có thể dù cho Hiên Viên Liệt có khẩu vị nặng, cô cũng phải nhẫn, ai kêu Miêu Miêu nằm trên tay anh?
Cúc áo từng chút một mở ra, lồng ngực rắn chắc của Hiên Viên Liệt đập thẳng vào mắt cô, không nghĩ đến dáng người của anh lại tốt như thế?
Tay nhỏ đang mở nút áo không khỏi run lên, ngón tay tiếp xúc ngực anh. Đến khi cảm giác nóng bỏng truyền đến trên đầu ngón tay, cô mới thức thời rút tay lại.
"Cậu một người đàn ông trưởng thành, động tác sao nhẹ như vậy?" Hiên Viên Liệt vẫn bình thản lạnh lùng như cũ.
Có thể câu nói này dọa đến Tiêu Tiêu, chẳng lẽ cô quá nhẹ nhàng rôì? Ngẩng đầu liếc mắt Hiên Viên Liệt, anh vẫn duy trì một bộ nghiêm túc. Không được, cô nhất định phải mạnh tay pên một chút! Lập tức thẳng lưng ưỡn ngực.
"Tiểu nhân là bị khí thế của chủ thượng đè lên ạ. Có thể giúp bề trên làm việc, là vinh hạnh của tôi." Một bên vuốt mông ngựa, cô một bên hùng dũng oai vệ lột sạch áo mặc của Hiên Viên Liệt.
Chằm chằm nhìn người trước mắt.. Nuốt nước miếng một cái, dâng người của anh quá hoàn hảo rồi... Da thịt màu đồng cổ, bắp thịt rắn chắc, vóc người này, không họa thành chân dung thì thật có lỗi với phụ nữ trong thiên hạ.
"Cô đang nhìn cái gì?" anh nói một câu đem Tiêu Tiêu đang thất thần kéo về thực tại.