Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 143-2: Muốn khóc không ra nước mắt 2




Thắt lưng của anh đã được cởi ra...

Trái tim nhảy càng thêm nhanh chóng, cô lắc đầu. Có thể nghĩ đến bước kế tiếp anh muốn làm những gì...

"Hiên Viên Liệt... Không muốn... Không nên ở chỗ này." Thanh âm của cô nhỏ giọng, nhưng nội tâm lại đang gầm thét, cảm giác khẩn trương nhanh xông phá cổ họng, trái tim cũng là như thế.

"Cô sẽ rất ưa thích." Anh khàn giọng dứt lời, đan tay đè chặt eo của cô, đưa cả người cô hướng đằng sau kéo một phát...

"A..."

Nóng hổi, phong phú.

"Dừng lại..." Cô cuối cùng vẫn không thể kềm chế giọng dịu dàng.

Nắm chặt lan can, cả người cô đều sắp điên rồi.

"Dừng lại? Tiêu Tiêu, dừng lại cô sẽ không chịu nổi." Nói qua, Hiên Viên Liệt không thương hương tiếc ngọc.

"Ô..." Run run người, hormone đã hoàn toàn bị kích thích, dục hỏa hừng hực, dù cho trong đầu Tiêu Tiêu lại không muốn thế nào, lại thế nào thẹn thùng. Bản năng cũng dung không được cô, dù sao, cô không phải một người phụ nữ đoạn tình tuyệt dục, cô thật nhanh hưởng thụ.

"A..." Hiên Viên Liệt cười lạnh...

Thanh âm của cô kéo dài thay nhau nổi lên, gần như sắp muốn đến thiên đường. 

"Tiêu Tiêu, cô lớn tiếng như vậy không sợ bị người khác nghe được sao?" Hiên Viên Liệt cúi người, khàn giọng nói qua.

"Ừm a..." Tiêu Tiêu cắn môi dưới, hai tay móc ở lan can. Khắc chế thanh âm của mình.

Kỳ thật, Mộ Tiêu Tiêu làm sao biết, căn bản cũng không khả năng bị người nhìn thấy, bởi vì, người nào dám ra đây ngửa đầu nhìn. Xa xa nghe được thanh âm triền miên, đừng nói ngẩng đầu, tất cả người hầu nhà Hiên Viên Liệt, thủ hạ bao quát Đế Quốc Hắc Dạ, toàn cúi thấp đầu, chạy đi nơi nào ở lại, thẳng trốn đến chỗ nghe không được một chút động tĩnh, mới dám buông lỏng một hơi.

Cô gần như sắp muốn điên mất rồi, thân thể không nhận khống chế của mình, không khỏi cảm giác chạy trốn.

"A..." Âm thanh anh khàn giọng mà trầm thấp vang lên...

Phóng thích...

"Ừ a..." Cô run lên, hai mắt giống như là nhìn thấy Mangekyou, vô số xuất hiện ở trước mắt chuyển động.

Cô buông lỏng hai tay chộp vào trên ban công ra, vô lực hướng mặt đất ngã xuống, mệt mỏi quá, cô thật mệt mỏi quá, như là không có một chút sức lực rồi.

Mộ Tiêu Tiêu lần này là triệt để bị Hiên Viên Liệt ăn sạch sẽ, người sắp quẳng trên đất, thân thể anh nửa ngồi tiếp được cô. Ôm vào trong ngực.

Híp mắt lại, nhìn anh, đã bất lực đi nói anh cái gì, chỉ muốn ngủ một giấc.

Hiên Viên Liệt ôm cô hướng đi giường lớn, đặt cô lên giường. Lại đi phòng tắm, lấy ra khăn mặt ấm, đưa cô lau sạch sẽ.

Tiêu Tiêu thoải mái dễ chịu vặn vẹo uốn éo thân thể, tối hôm qua vốn là ngủ không được ngon giấc, giờ phút này trong đầu trống rỗng, trong nháy mắt ngủ. Hiên Viên Liệt cũng vén chăn lên nằm bên cạnh cô.

Phải biết tối hôm qua Hiên Viên Liệt cũng chỉ ngủ mấy giờ ngắn ngủi. Ôm cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

So với Mộ Tiêu Tiêu, Hiên Viên Liệt bên này vuốt ve an ủi. Lam Đình Ngạn bên kia là muốn ồn ào lật trời.

Giang Tiểu Băng trực tiếp đuổi tất cả người hầu trong trạch viện đi, mặc kệ là nam hay nữ già có trẻ có, toàn bộ đuổi đi rồi. Cũng không phải nói đuổi, là dùng tiền tài càng thêm phong phú, mời bọn họ rời đi.

"Đuổi người hầu trong nhà đi, cô đến cùng muốn làm gì?" Lam Đình Ngạn buồn bực ngồi trong đại sảnh, phòng khách không có một ai, để anh thực sự không quen.

Giang Tiểu Băng ngồi một bên khác trên ghế sofa, lạnh mặt nói: "Làm gì? Trong nhà nhiều người như vậy, làm vợ anh, tôi sợ anh câu tam đáp tứ chứ sao."

" Người hầu khác đâu? Trong nhà ngoại trừ người làm nữ, còn có nam, không cần đuổi toàn bộ đi." Lam Đình Ngạn sắp điên rồi.

"Nam? A, ai biết anh sẽ sẽ không bụng đói ăn quàng đàn ông cũng ăn... Tôi đây cũng là phòng vạn nhất, Lam Đình Ngạn, anh đừng trách tôi hung ác, ai kêu tôi đã gả cho anh rồi." Đôi mắt Giang Tiểu Băng hung ác, làm chuyện cũng không chút nương tay.

Lam Đình Ngạn nâng quai hàm, tâm tình buồn bực không thể diễn tả bằng ngôn từ, cái này là kết quả sau khi có vợ đi, không nghĩ tới sẽ bi thảm như thế: "Vậy chúng ta buổi trưa hôm nay ăn cái gì?"