Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 124-1: Một chuyện cuối cùng (1)




Rời đi cung điện, Bạch Dược mới nói: "Cô nương, không biết cô dự định bao lâu hành động?"

"Hôm nay quá muộn, ngày mai đi." Tiêu Tiêu nói ra.

"Được rồi, tôi đã biết, căn cứ ý chủ công, Bạch Lan, ngày mai cô kêu Bạch Hương cùng một chỗ nghe cô nương phân phó. Cô nương, chủ công để cho tôi tặng lễ vật, ngày mai tôi cũng sẽ chuẩn bị kỹ càng."

"Cảm ơn."

"Vậy tôi đi trước, vị bằng hữu của cô đã đổi qua thuốc rồi."

"Cảm ơn, đúng, Bạch Dược tiên sinh, tôi còn có một chuyện cuối cùng muốn phiền phức."

"Hả?"

" Tính khí vị bằng hữu của tôi bạo (nóng), mà lại hiện tại lại bị thương tỉnh lại tính khí còn không biết sẽ như thế nào, tôi thật sợ anh không cẩn thận đập nơi này, xin ông ngày mai cần phải cho anh đánh một châm thuốc ngủ an tâm." Hiên Viên Liệt tính khí bạo không bạo cô rất rõ ràng, chỉ là, vạn nhất anh biết cô kế hoạch ngày mai khẳng định ghê gớm. Cho nên, tuyệt đối không thể để cho anh biết.

Bạch Dược làm một cái thủ thế tiền. Cô cũng rất thức thời cho tiền, ông mới hài lòng gật đầu.

Nhìn Bạch Dược rời đi, Tiêu Tiêu thở dài một hơi, chuyện của ngày mai cơ bản đã chuẩn bị một nửa, có vũ khí nơi này, kế hoạch ngày mai cũng coi là hoàn tất rồi.

Trên đường trở về phòng, hai mu bàn tay Bạch Lan ở sau lưng, bĩu môi, lộ ra một chút hương vị tiểu nữ hài.

Tiêu Tiêu nghiêng mắt nhìn về phía cô. Cuối cùng là có chút biểu lộ phù hợp tuổi tác, mỉm cười nói nói ra: "Bạch Lan, cô làm sao rồi hả? Bĩu môi không vui sao?"

Lắc đầu. Miệng bĩu cao hơn.

"Này cô là thế nào rồi hả?"

Cô vẫn lắc đầu không có trả lời.

Tiêu Tiêu trở lại phòng, Bạch Lan mới mở miệng nói: "Cô nương, tôi thật hâm mộ cô."

"Ách?" Cô đã đi vào phòng, ngoái nhìn Bạch Lan đứng ở cửa, ánh mắt lóe lên không hiểu.

Bạch Lan cúi đầu xuống: "Thật hâm mộ cô có thể tiến vào cung điện chủ công, tôi còn chưa tới đẳng cấp, không thể đi vào bên trong, có đôi khi chỉ có xa xa nhìn chủ công."

Phốc... Cô kém chút thổ huyết, thì ra hâm mộ là chỉ chuyện như thế, vỗ vỗ đầu Bạch Lan: "Nói như thế nào kỳ quái như vậy? Cô có thích chủ công như vậy sao?"

"Đương nhiên, tất cả mọi người chết muốn tiền ưa thích chủ công, có thể đứng bên người chủ công, là vinh diệu chúng tôi đời này."

"Bạch Lan, cô bao lớn."

"Nhanh 15 rồi."

Quả nhiên, Tiêu Tiêu không có đoán sai, nha đầu này thật chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, nghĩ nghĩ mới mở miệng nói: "Tốt, cô là ghen, tôi muốn đi nói chuyện làm ăn. Lại không phải đi làm gì."

Bạch Lan vẫn bĩu môi như cũ: "Thế nhưng là... Thế nhưng là."

"Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ cô còn muốn ăn giấm bệnh nhân này! Tôi không tiến cung điện, không gặp chủ công các người sẽ mua không được vũ khí, cho nên, chúng tôi đây là giao dịch." Cô muốn hống một đứa trẻdỗ dành Bạch Lan, tuy nhiên không biết phòng khám bệnh là lấy hình thức gì vận doanh, nhưng mỗi tổ chức đều có đặc sắc bọn họ, cô cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng là cô gái nhỏ ưa thích. Đều là rất thuần khiết nha.

"Thế nhưng là... Thế nhưng là..." Bạch Lan vẫn lẩm bẩm như cũ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiêu, trông thấy trong mắt cô ôn nhu mới chậm rãi mở miệng nói: "Thế nhưng là chủ công đối cô nương cũng thật tốt, mua đồ lại còn có tặng phẩm, mà chủ công rất ít sẽ đại xuất huyết (ý chỉ hào phóng, hoang phí) để cho chúng tôi cũng giúp."