Ngạc nhiên chưa định bưng bít lấy mình.
"Tắm xong rồi hả?" Anh xoay người đặt cô ở dưới thân.
Tiêu Tiêu đẩy bộ ngực của anh: "Anh nhanh đứng lên."
"Đứng lên làm cái gì? Dạng này cô không cảm thấy rất tốt sao?" Anh cười nhạt một tiếng, tuy nhiên mắt đen băng lãnh, lại không thấu xương.
Cô vẫn là không nhịn được run rẩy: "Chúng ta tới nơi này, là tới đối phó Bá Hổ Lâm gia đi... Không phải đến đùa giỡn nha." Cô đành phải nói như vậy.
"Tôi biết." Ép trên thân cô, anh không có động đậy, cũng giống như không có ý lên.
Tiêu Tiêu cũng gấp: "Vậy anh nhanh đứng dậy, chúng ta càng nhanh hành động càng tốt."
Tay Hiên Viên Liệt lại không nhanh không chậm, vuốt ve mái tóc dài của cô, ngón tay chậm rãi đến vành tai của cô, bóp lỗ tai của cô.
Ngứa...
Mặt của cô: "Hiên Viên Liệt, đừng làm rộn. Nhanh đứng lên."
"Vừa mới trong đầu cô đang suy nghĩ gì?" Anh lạnh lùng, tay trượt đến cổ của cô qua lại: "Là đang nghĩ một số chuyện hai người cùng một chỗ làm?"
Khuôn mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên.
Hiên Viên Liệt khẽ cười nói: "Bị tôi đoán trúng rồi hả?"
Tiêu Tiêu trầm mặc, mấp máy môi mở miệng nói: "Hiên Viên Liệt, tôi hi vọng ở Hàn Quốc có thể cùng anh chung sống hoà bình, cùng một chỗ giải quyết mục đích chúng ta lần này tới. Nếu như có thể, tôi cảm thấy chúng ta hiện tại có thể bắt đầu thương lượng kế sách."
Bình phục tâm tình, cô cũng trấn định lại, lúc này trong lòng chỉ có bất đắc dĩ. Một người đàn ông xem cô như đồ chơi, cô lại bất lực, không thể làm gì.
Hiên Viên Liệt lại nhìn cô, sau đó đứng lên.
Tiêu Tiêu cho là anh nghe lọt mình nói, chống đỡ cánh tay cũng từ trên ghế salon bò đứng lên, vừa leo đến một nửa: "A..."
Một tiếng kinh hô, chân của cô bị Hiên Viên Liệt lôi.
Sau đó Hiên Viên Liệt từ trong rương lấy ra mấy cái chiếc lọ, cùng một băng vải, vén váy dài cô lên, nhìn bắp chân cô bị sói cắn.
"Hiên, Hiên Viên Liệt?" Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm anh, mắt trợn tròn.
Cô nửa nằm trên ghế sofa, mà Hiên Viên Liệt ngồi ở một bên, kéo một chân cô, trong tay chơi đùa những cái bình thuốc kia.
Hiên Viên Liệt bắt đầu vì vết thương trên chân cô bôi thuốc: "Nếu như cô để cho chúng ta nhanh hành động, như vậy tốt lên, chân của cô không có hoàn toàn khôi phục, sẽ không áp dụng bất luận hành động gì." Anh nhàn nhạt nói qua, không nhanh không chậm bôi thuốc.
Tiêu Tiêu mở to hai mắt, một là hiếu kỳ, anh vậy mà mang theo thuốc cho cô, hai là phiền muộn: "Chân của tôi khôi phục? Vậy chúng ta vội vã đến Hàn Quốc làm gì?" theo tình huống chân cô hiện tại, toàn bộ khôi phục tối thiểu cũng phải một tuần lễ!
Hiên Viên Liệt thay cô quấn băng vải nói: "Chờ."
Cái chữ này từ miệng anh phun ra, như là nặng ngàn cân nện bên trên đầu của cô, quả thực là đập cô một hồi chưa kịp phản ứng: "Anh, đang, đùa, tôi sao?” Ngu ngơ nói ra mấy chữ này.
"Trò đùa? Cô cảm thấy tôi giống nhưđang nói đùa sao? Cô như bây giờ sẽ chỉ cản trở." Anh lãnh đạm lạnh phun ra.
Anh luôn luôn như thế một câu đâm trúng chân đau cô. Cản trở ba chữ thật sự là quá mức nặng nề, đối mặt lời anh nói, Tiêu Tiêu chỉ có trầm mặc.
"Tốt, chúng ta nên đi ăn bữa tối rồi." Anh đứng lên, thuận bắt được bờ vai của cô cũng kéo cô đứng lên.
Đúng, là kéo đứng lên, bởi vì trạng thái Tiêu Tiêu hiện tại hoàn toàn vô thần, trống rỗng.
Mà Hiên Viên Liệt lại chẳng hề để ý dắt cô đi ra phía ngoài.
Bên trong nhà hàng Trung Hoa phụ cận.