Mấy ngày kế tiếp, Tần Thư không nhàn rỗi phút nào, ban ngày vội vàng ôn tập, buổi tối bắt đầu làm phương án đối ứng, còn nghiên cứu kỹ công ty EF một lần.
Úy Minh Hải người này cô có nghe qua, trước kia từng có tiếp xúc, đó là trước khi quen biết Úy Lam, cô cũng không để Uý Minh Hải ở trong lòng.
Hôm nay lại lần nữa nhìn thấy tên ông ta, tự nhiên nghĩ đến Úy Lam.
Cô cầm bút ở trên cằm vô thức quét đi quét lại.
Nhớ tới Úy Lam với nhà ông ngoại Hàn Phái ở cùng một tiểu khu, tuy nói tiểu khu kia có chút lâu năm, nhưng vị trí không bình thường, nhà ở nơi đó, cho dù nhỏ cũng là mấy chục triệu.
Mà Úy Lam lúc học cấp ba lại nghèo đến mức tiền học thêm cũng không có, cha mẹ cô ta là người thường, cô ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh mới có mấy năm, có thể mua nổi nhà bên kia sao?
Phát ngốc trong chốc lát, Tần Thư gọi điện thoại cho Thu Lam.
“Ai da, Tần đại mỹ nữ có gì chỉ giáo?”
Tần Thư cũng trực tiếp: “Úy Minh Hải với Úy Lam có quan hệ gì không hả chị?”
Thu Lam: “Có đấy, là chú của Úy Lam, phong cách hành sự của bọn họ giống nhau như vậy, em còn không nhận ra à?” Thu Lam lúc này đang theo Doãn Nhất Kiều ở bờ biển tiêu khiển.
Cô không có bất luận kiêng dè gì hỏi Tần Thư: “Sao? Em muốn giúp Phương Mộ Hòa à?”
Tần Thư: “Vâng.”
Thu Lam đặt nước uống sang một bên, lấy mũ che nắng che lên, nhắc nhở cô: “So với Úy Minh Hải ngấm ngầm giở trò, em còn non lắm, chị khuyên em đừng tranh vũng nước đục này.”
Lấy chính mình làm ví dụ: “Lần này chuyện AC, chị nhìn Úy Lam ngứa mắt như vậy, cũng không nghĩ sẽ lập tức đánh trả, phải nghĩ tốt đối sách, em gái à, chị là vì tốt cho em, đừng hành động theo cảm tính, ngược lại sẽ thành trở ngại chứ không giúp gì.”
Tần Thư hỏi lại: “Nếu là chị của chị, chị Thu Thanh bị tính kế như vậy, chị định làm thế nào?”
Thu Lam không hề nghĩ ngợi: “Đương nhiên phải liều mạng, thằng không biết xấu hổ còn phải sợ thằng không muốn sống đấy.”
Tần Thư: “Vậy không phải là được rồi sao.”
Ngừng một lát, thấp giọng nói với Thu Lam: “Dự án AC bị hủy, em rất xin lỗi.” Mặc kệ vì nguyên nhân gì, cô trước sau đều thiếu Thu Lam một câu xin lỗi.
Thu Lam ngẩn ra, chợt cười: “Chị nhận, rốt cuộc để được Tần đại tiểu thư xin lỗi cũng không dễ dàng gì.” Phụ nữ là dễ cảm tính nhất, nhịn không được lại nói vài câu: “Đối phó với Úy Minh Hải, em cũng đừng xem thường Úy Lam, muốn đột phá phải tìm từ nhiều chỗ.”
“Cảm ơn chị.”
“Cảm ơn thì không cần, bảo ông chồng bủn xỉn của em cho chị thêm vài dự án là được. Em chờ chút đã, đại tỷ tỷ tri âm của em muốn nói với em vài câu.”
Tần Thư còn chưa hiểu chuyện gì, thanh âm của Doãn Nhất Kiều đã truyền đến: “Hello, cô bé.”
“Doãn tổng?”
“Đã từ chức rồi, gọi chị Doãn là được.”
“Chị Doãn.”
“Ngoan.” Sau đó tiếng cười sang sảng của Doãn Nhất Kiều truyền đến, có thể xuyên màng tai luôn.
Tần Thư: “…” Hỏi cô: “Chị với Thu tổng đang ở cùng nhau à?”
“Đúng vậy, hóng gió biển, phơi nắng mặt trời California, ăn kem, ngắm mỹ nữ soái ca, hâm mộ không?” Nói xong Doãn Nhất Kiều lại cười.
Tần Thư nghĩ nghĩ, hình như từ sau khi tốt nghiệp đại học bắt đầu làm việc đến bây giờ, cô vẫn luôn làm các dự án, đọc sách, thi cử, ngoài ra không còn gì khác. Cô không khỏi cảm khái: “Em cảm giác đã thật nhiều năm em không được phóng túng như vậy.”
Doãn Nhất Kiều cười: “Chờ em mang thai, em cũng có thể khoe khoang như vậy thoải mái”
Tần Thư: “…”
Tai không khỏi hồng lên một chút: “Vẫn còn sớm lắm ạ.”
Doãn Nhất Kiều không trêu cô nữa, hỏi cô: “Ở New York à?”
“Vâng, chuẩn bị lễ tốt nghiệp với thi cuối tháng 5.”
“Vậy được, chờ chị với Thu Lam ở bên này phiêu mấy ngày lại đi New York tìm em chơi, trước đó sẽ gọi cho em.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Tần Thư bắt đầu điều tra một vài tin tức có liên quan đến Úy Lam, các công ty và cơ quan tài chính có nghiệp vụ lui đến với cô ta, trong tay cô gần như không có tư liệu gì, mấy tư liệu trên mạng cũng không có chút giá trị nào, cô gọi điện cho ông nội, nhờ ông hỗ trợ.
Ông nội đối với cô là hữu cầu tất ứng*, cũng không hỏi nhiều.
(*: chỉ cần có yêu cầu là sẽ đáp ứng)
Bất tri bất giác đã đến đêm khuya.
Cô đang định tắm rửa đi ngủ, di động rung lên.
Hàn Phái gửi tới: 【 Em ngủ chưa? 】
Tần Thư hồi: 【 Bị anh đánh thức rồi. 】
Hàn Phái: 【 Có lẽ em không biết, lúc em ngủ, sét đánh cũng không tỉnh đâu. 】
Tần Thư: “…”
Sao có thể?
Cô trước kia thường xuyên mất ngủ, chất lượng giấc ngủ kém đến không chịu được.
Có lẽ, ở trong lòng Hàn Phái cô thật sự ngủ rất say?
Thật ra là do cô không biết, đấy là vì vận động nhiều nên vậy.
Tần Thư không nói dối nữa: 【 Em đang chuẩn bị tắm rửa, lập tức ngủ đây ạ. 】
Hàn Phái gọi tới, “Về sau không được ngủ muộn như thế nữa.”
Tần Thư có lệ nói vâng, lại còn đặc biệt cường điệu: “Đúng rồi, hiện tại mỗi ngày em đều chạy bộ, hôm nay chạy tám vòng, em có tuyệt không?”
Hàn Phái cười, thực bất đắc dĩ: “Tuyệt lắm.”
Có khi cô giống như đứa trẻ, rõ ràng chạy bộ là chuyện của cô, cô chạy xong tranh công với anh, nói chính mình hôm nay làm cái gì cái gì.
Tần Thư khép notebook lại, “Bây giờ anh không bận à?”
Hàn Phái: “Bận, đang nghỉ ngơi giữa hội nghị.”
Có một số việc, Tần Thư cảm thấy vẫn nên nói với anh trước, miễn cho đến lúc đó lại xảy ra sự cố, “Em muốn thương lượng chuyện này với anh.”
“Ừ, em nói đi.” Hàn Phái ngừng tay, chuyên tâm nghe cô nói chuyện.
Tần Thư hỏi anh, có biết chuyện tập đoàn Phương thị với công ty EF gần đây không?
Cô vừa mở miệng, Hàn Phái đã biết cô muốn làm gì, hỏi cô: “Em nghĩ kỹ rồi sao?”
Tần Thư: “Vâng, em không thể coi như chuyện không liên quan đến mình.”
Yên lặng trong chốc lát, Hàn Phái hỏi: “Thi xong về Bắc Kinh à?”
Tần Thư “Vâng”.
Hàn Phái nhắc nhở cô: “Tranh đoạt giữa Phương Mộ Hòa và Úy Minh Hải khí thế rào rạt lại kịch liệt dị thường, em có xông vào cũng không có tác dụng gì.”
Tần Thư hiểu, nhưng chỉ cần cô có thể ra chút sức lực, cô sẽ không lui về phía sau, đổi thành Hàn Phái gặp chuyện như vậy, cô cũng sẽ như thế, dùng hết toàn lực.
Đây là một loại bản năng đối với người thân.
Cô nói: “Anh coi như là em đối với vùng trời đó tò mò, muốn bay qua xem bên đó như thế nào đi.”
“Có thể.” Hàn Phái cũng nói: “Mặc kệ gặp được chuyện gì, anh sẽ đỡ em, nhưng cũng chỉ đỡ một mình em thôi.” Những người khác anh không có nhiều tinh lực quan tâm làm gì.
Tần Thư hiểu Hàn Phái làm như vậy, chuyện của Phương Mộ Hòa, không phải một tỷ tám trăm triệu là có thể giải quyết, Vạn Hòa cũng không phải chỉ có mình anh.
Huống hồ Úy Minh Hải này vũng nước quá sâu, ai cũng không muốn nhảy vào.
Cúp điện thoại với Hàn Phái, di động của Tần Thư lại vang lên, là mẹ gọi tới.
Từ lần trước nói chuyện với mẹ về vấn đề không muốn về công ty nhà mình làm, trong thời gian này, hai mẹ con gần như rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Mỗi lần mẹ gọi cho cô đều là dặn cô đừng thức đêm, chú ý giữ gìn đôi mắt, ngoài ra không nói những chuyện khác.
Cô nghe điện thoại: “Alo, mẹ ạ.”
“Còn chưa chuẩn bị ngủ à?”
“Con chuẩn bị ngủ đây.”
Mẹ “Ừ” một tiếng, hỏi cô có liên lạc với Hàn Phái không, cô nói đúng sự thật, vừa mới nói chuyện với Hàn Phái xong.
“Hàn Phái có nói gì với con không?” Mẹ hỏi.
Tần Thư không hiểu ra sao: “Nói cái gì ạ?”
Cô phản ứng lại: “A, có phải là bảo con ra sân bay đón không?” Ngày kia là lễ tốt nghiệp của cô.
Trong điện thoại có vài giây trầm mặc, mẹ thẹn thùng mở miệng: “Lễ tốt nghiệp mẹ không tham gia được, có lẽ Hàn Phái cũng không có cách nào tham gia.”
Tần Thư trong lòng lộp bộp một chút: “Mọi người làm sao vậy ạ?”
Mẹ: “Mẹ phải ra nước ngoài cùng đoàn đại biểu thương vụ, lần này công ty chúng ta và tập đoàn Vạn Hòa đều có ở trong danh sách, mười tám người, mẹ vừa nhận được thông báo.”
Tần Thư: “…”
Ngây ra một chút, sau đó là mất mát.
Lễ tốt nghiệp của cô cha mẹ và bạn trai đều không thể tham gia?
“Kỳ Kỳ?”
“Con biết rồi.”
“Không vui à?”
Tần Thư lắc đầu: “Có chút mất mát nhưng không sao, chuyện này cũng không phải là mọi người có thể quyết định đi hay không.” Vừa rồi Hàn Phái gọi điện thoại cho cô đại khái chính là muốn nói chuyện này, có lẽ sợ cô nửa đêm không ngủ được, nên anh chưa nói.
Mặc dù cách vạn dặm, cô vẫn có thể cảm giác được sự áy náy của mẹ: “Mẹ, không sao, mẹ với ba bận việc của hai người đi, lễ tốt nghiệp đại học của con ba mẹ tham gia rồi mà? Đều giống nhau, chỉ là đổi một địa điểm mà thôi.”
Mẹ vẫn áy náy nói: “Chờ bên này xong, ba mẹ qua thăm con.”
Chút ngăn cách với mẹ tạm thời cứ đóng băng, mẹ không nhắc lại chuyện đó, cô cũng không hỏi nhiều, kéo dài được hôm nào thì kéo.
Cô nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy thưa thớt vài ngôi sao, còn rất mơ hồ.
Nghĩ đến Hàn Phái với ba mẹ đều vắng mặt trong lễ tốt nghiệp của cô, tâm tình giống như bầu trời đêm này, không thế nào mỹ lệ.
Chạng vạng ngày hôm sau, Tần Thư đọc sách đến mệt, xuống quán cà phê dưới lầu gọi ly cà phê, ngồi ở ngoài trời, nhàn nhã nhìn mọi người với các màu da đi lại trên đường.
Vừa lúc Hàn Phái gọi điện thoại tới, cô tính giờ: “Anh dậy sớm như vậy sao?”
Hàn Phái: “Ừ, hôm nay không buồn ngủ.”
Tần Thư nghe được bên anh có chút ồn ào: “Anh ở đâu thế?”
“Ở công viên.”
“Là tiếng của những ông bà dậy sớm rèn luyện ở công viên hả?” Tần Thư nhấp cà phê, hỏi.
Hàn Phái không am hiểu nhất chính là nói dối, cho dù là lời nói dối thiện ý, nên anh không lên tiếng.
Tần Thư nói: “Em đang chạy bộ.”
Hàn Phái dừng lại bước chân: “Đang chạy bộ?”
Tần Thư cười: “Đúng vậy, không phải anh không cho em ra ngoài vào buổi tối sao, em đổi thành chạy lúc chạng vạng, nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của em không?” Đứng lên chạy tại chỗ vài bước, sau đó há mồm thở dốc.
Làm nũng hỏi: “Ông xã, nghe thấy không?”
Hàn Phái không đáp hỏi lại: “Em không mệt à?”
Tần Thư vẫn đang chạy tại chỗ, “Mệt, nhưng em muốn kiên trì.”
Chạy không đến một phút, quả thật có chút mệt, cảm giác phía sau lưng ra mồ hôi.
Cô dừng lại, một tay chống eo, “Chúng ta vừa thấy chính là tâm linh tương thông, anh ở Bắc Kinh tập thể dục buổi sáng, em ở New York chạy bộ.” Cô ngồi xuống, tay đong đưa di động.
Suy nghĩ một chút lại nói: “Lát nữa, chúng ta xem biểu đồ*, nhìn xem ai chạy được nhiều hơn, bây giờ em thích vận động, ra mồ hôi xong làn da cũng tốt hơn, tâm tình cũng thoải mái.”
(*:cái này giống app đo nhịp tim, đo bước chạy bộ ở điện thoại hoặc đồng hồ ấy ạ)
Di động đong đưa càng lợi hại hơn, tay cô cũng bắt đầu mỏi nhừ, lại đổi sang tay kia tiếp tục đung đưa di động lừa bước số.
Lặng im vài giây, Hàn Phái nói: “Biểu đồ vận động trong khoảng thời gian này, đều là em ngồi một chỗ lắc điện thoại ra hả?”
Tần Thư sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
Hàn Phái: “Đừng lắc di động nữa, ảnh hưởng đến chất lượng cuộc gọi.”
Tần Thư: “…”
Phản ứng lại xong cô ngẩng đầu, phía trước không có.
Lại nhanh quay đầu, trợn tròn mắt.
Hàn Phái ở đường cái đối diện đang hướng bên này đi tới.