Mê Muội

Chương 57




Trải qua một loạt hoạt động tâm lý phức tạp, Tần Thư sắp xếp tốt tâm tình của mình, cười: “Đừng nghĩ lấy khí thế áp đảo em, còn chưa đến lúc có kết quả, em sẽ không từ bỏ.”

Hàn Phái cũng cười cười, biết trong lòng cô không thoải mái.

“Chúng ta đến ngoại ô đi dạo, em muốn đi đâu anh đi cùng em.”

Tần Thư nói tùy tiện, lại không khỏi oán trách: “Anh không thể để chúng ta đi chơi xong về nhà lại nói chuyện đó với em sao? Em thấy anh vốn không định đi ra ngoài với em.”

Hàn Phái: “Lỡ lúc có kết quả của BD anh lại đi công tác, em tìm ai tính sổ?”

Tần Thư gật đầu: “Cũng phải.”

Cô hiểu người làm ăn đều muốn làm chủ thị trường, cũng hiểu vì lợi ích sẽ không ai nhường ai.

Cô đều hiểu, nhưng đến lượt mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ không thoải mái.

Hàn Phái nói: “Hôm nay coi như tính sổ trước với anh, chờ có kết quả, em sẽ không khó chịu như vậy nữa.”

Tần Thư nghĩ nghĩ: “Anh cũng không sai, sao em lại tính sổ với anh chứ?”

Hàn Phái: “Em nói anh sai thì chính là anh sai.”

Tần Thư tới gần anh: “Hiện tại anh nói cũng vô dụng, để em nghĩ xem lát nữa thu thập anh thế nào.”

Về nhà thay quần áo vận động, lái xe chạy tới vùng ngoại ô.

Tháng ba là lúc thời tiết thoải mái nhất, đặc biệt là khi có mặt trời, chiếu lên trên người cảm giác rất ấm áp dễ chịu.

Lần trước ra ngoại ô với Hàn Phái là Tết Âm lịch, lúc đó còn rất lạnh.

Ô tô ra khỏi nội thành, “Để em lái.” Tần Thư vỗ vỗ anh.

“Mắt em không sao chứ?” Hàn Phái vẫn không yên tâm, hôm nay mặt trời tương đối chói mắt.

“Không sao, ở đây ít xe, em lái chậm thôi, anh lại giúp em nhìn đường một chút.” Tần Thư rất muốn lái.

Hàn Phái dừng xe bên đường, anh không ngồi ở ghế sau mà đi vòng sang ghế phụ, kết quả mở không được, cửa bị khóa từ bên trong, “Kỳ Kỳ, mở cửa.”

Tần Thư hạ cửa sổ xe xuống, gió xuân thổi qua hai bên cửa sổ, thổi tới mặt nhu hòa thoải mái.

Cô mỉm cười: “Em nghĩ xong muốn hành hạ anh thế nào rồi.”

Hàn Phái nhìn cô, “Để anh chạy theo xe em?”

Tần Thư cho anh một cái hôn gió, “Chúc anh may mắn.”

Anh còn định nói hai câu với cô, kết quả cô đột nhiên nhấn ga, ô tô vèo một cái vụt đi.

Hàn Phái nhét hai tay vào túi quần, biểu tình phức tạp nhìn phía trước, ô tô càng ngày càng xa, dần dần chỉ còn lại là một chấm đen, sau đó biến mất ở cuối đường.

Di động của anh còn ở trên xe, ở đây không có hàng quán gì, muốn liên lạc với cô cũng không có cách nào.

Hàn Phái nửa ngồi xổm xuống, thắt chặt dây giày, bắt đầu chạy đi tìm cô.

Thỉnh thoảng có ô tô từ bên người lướt qua, Hàn Phái có thể cảm giác được, người trong mỗi chiếc xe đều sẽ đầu sẽ quay đầu dùng ánh mắt tò mò hoặc kinh ngạc nhìn anh.

Chạy khoảng năm sáu km vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tần Thư.

May là mỗi đêm anh đều chạy khoảng mười km, chút này cũng chưa đáng gì.

Cũng không biết có phải cô cố ý chơi xấu hay không, chạy đến hơn hai mươi km chờ anh.

Lại chạy thêm hai km, vẫn không thấy cô.

Hôm nay thời tiết không tồi, con đường này chạy dọc theo bờ sông, ven đường phong cảnh rất đẹp, rất nhiều người mang trẻ con đến đây dạo chơi.

Mấy hôm nay trời nóng, liễu rủ đã nảy mầm, ở trong gió nhẹ nhàng lay động.

Có mấy bậc cha mẹ còn đan vòng hoa cho con.

Hàn Phái cũng dừng lại, tìm cây liễu không có ai vây quanh, nhẹ nhàng kéo xuống mấy cành liễu, vừa đi vừa đan vòng hoa, hoa nghênh xuân với hải đường đều đã nở, cứ cách một đoạn nhỏ anh lại cài một bông hoa.

Bên cạnh có một nhà ba người đi qua, bé gái kia bỗng nhiên nói: “Mẹ, hoa này có thể hái, mẹ xem chú kia cũng hái vài bông rồi, con cũng muốn cài hoa trên vòng của mình.”

Hàn Phái ngẩng đầu, “…”

Bé gái kia nói ‘chú’ chính là anh, bọn họ đều đang nhìn anh.

Vốn dĩ tay phải anh đã đặt lên nụ hoa hải đường lại yên lặng thu hồi.

Vòng hoa cứ như vậy được hoàn thành, điểm xuyết năm sáu đóa hoa nhỏ màu hồng hoặc màu vàng.

Sợ hoa trên vòng hoa rơi xuống, Hàn Phái không dám chạy chỉ đi bộ nhanh.

Đi được bốn năm trăm mét, xa xa nhìn thấy phía trước có một bóng dáng màu đỏ, đúng là Tần Thư.

Cô chậm rì rì, đi về hướng bên này.

Nháy mắt nhìn thấy bóng dáng Hàn Phái, Tần Thư dừng chân, trái tim trống rỗng dọc theo đường đi giờ khắc này hoàn toàn được lấp đầy.

Cô thật sự đi không nổi, ngồi xổm ven đường, đôi tay chống cằm nhìn anh.

Thấy rõ đồ trong tay anh, cười: “Anh mấy tuổi rồi? Còn làm vòng hoa nữa.”

Hàn Phái: “Làm cho đứa con nhỏ gào khóc đòi ăn ở nhà.”

Đến gần, Hàn Phái cài vòng hoa lên tóc, lại bế cô lên, “Tâm trạng tốt hơn chút nào không?”

Tần Thư dựa vào ngực anh, “Không, mệt chết rồi.”

Cô chạy 3 km, chân mỏi không đi được, đây là lần thứ hai chạy xa như vậy, sau lần chạy đến bệnh viện kia.

Muốn nhanh chóng nhìn thấy anh nên cô đã khiêu chiến cực hạn của chính mình.

“Xe đâu?”

“Em dừng ở phía trước, cách chỗ này khoảng 3km.”

“Em chạy tới?”

“Vâng.”

Hàn Phái lau mồ hôi trên trán cô: “Em chờ ở đây, anh đi lái xe lại.”

Tần Thư lắc đầu: “Em đi cùng với anh.”

“Không mệt à?”

“Mệt.” Tần Thư cằm giương lên: “Anh cõng em trên lưng thì em không mệt nữa.”

Hàn Phái: “…”

Đã nói cô không có lòng tốt như vậy mà, còn đồng ý đi mấy km.

Anh khom lưng, “Em lên đi.”

Tần Thư ghé vào trên lưng anh, lấy vòng hoa xuống xem, “Anh cũng khéo tay đấy chứ.” Sau đó đặt trên đầu anh.

“Kỳ Kỳ!”

“Ha ha, tiểu mỹ nhân Phái Phái.”

“…”

Tần Thư thả tóc dài xuống, lại đội vòng hoa lên đầu mình, “Hàn Phái.”

Hàn Phái dừng lại, quay đầu, còn chưa kịp nói chuyện, môi Tần Thư đã dán lên: “Cảm ơn anh.”

Một lát sau.

“Hàn Phái, nếu về sau chúng ta có mẫu thuẫn, cũng giống hôm nay, chúng ta có thể ở xa nhau một chút, nhưng phải hướng tới chỗ có đối phương mà chạy.”

“Được.”

Hôm đó, thẳng đến tận lúc hoàng hôn buông xuống, bọn họ mới quay về.

Buổi tối Hàn Phái giải quyết xong văn kiện dồn xuống của cả một ngày, gọi điện thoại cho Nghiêm Trầm, hỏi anh có việc bận không.

“Có, nếu là chuyện của cậu, tôi sẽ gác lại.” Lại hỏi anh có chuyện gì, có chút chuyện nói qua điện thoại không tiện, anh hẹn Nghiêm Trầm gặp mặt rồi nói.

Làm cho Tần Thư chút đồ ăn, Hàn Phái tự mình lái xe ra ngoài.

“Sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến chuyện lấy lương cao đào người thế?” Nghiêm Trầm rót rượu cho mình, định rót cho Hàn Phái, Hàn Phái nói không cần, “Tôi phải lái xe.” Nói đến chuyện vì sao muốn đào người: “Quá nhiều việc tôi lo liệu không hết.”

Nghiêm Trầm: “Lời này không giống như cậu sẽ nói.” Anh hiểu Hàn Phái, thế giới của anh không có ba chữ ‘không làm được’.

Hàn Phái giải thích: “Tôi muốn giao một bộ phận sự nghiệp ở nước ngoài ra, không đủ tinh lực.”

Nghiêm Trầm nhấp rượu, nhìn chằm chằm anh như suy tư gì, “Cậu có ý gì?”

Hàn Phái: “Sau này ở lại Bắc Kinh nhiều hơn.”

“Vì Kỳ Kỳ à?”

“Ừ.”

Trước kia anh một mình không sao cả, ở đâu cũng giống nhau, ngoại trừ ông nội thì không có gì vướng bận.

Hiện tại không được, nếu về sau một năm chỉ ở Bắc Kinh hai ba tháng, anh với Tần Thư sẽ rơi vào trạng thái ở riêng trường kỳ.

Hàn Phái: “Không cần phải qua công ty săn đầu người, bạn bè của cậu bên kia cũng không tồi.”

“Được, tôi bắc cầu giúp các cậu.” Nghiêm Trầm trêu ghẹo anh: “Lần này gặp người rồi không được đổi ý đâu nhá, nếu không bạn bè của tôi đều bị cậu đắc tội hết rồi.”

Hàn Phái: “Kỳ Kỳ sẽ không ghen với đàn ông.”

Nghiêm Trầm cười, hai người nói rõ tình tiết cụ thể, “Thứ hai hẹn cho các cậu gặp mặt nhé?” Nghiêm Trầm lại hỏi.

Hàn Phái: “Thứ ba đi, thứ hai tôi phải đi Thiên Tân.”

“Được.” Bỗng nhiên Nghiêm Trầm nhớ tới: “Cùng Thu Thanh hợp tác thế nào rồi?”

“Sắp xong rồi.” Hàn Phái uống hết ly nước ấm: “Tôi về đây.”

“Không thể nào? Lúc này mới mấy giờ? Lên lầu chơi một lúc đã.” Nghiêm Trầm nhìn đồng hồ, mới 9 giờ rưỡi.

“Kỳ Kỳ ở nhà một mình sẽ sợ.”

“……”

Phụ nữ yêu vào lá gan đều trở nên bé đi sao?

Bạn gái anh cũng vậy, có khi sét đánh cũng phải chui vào trong ngực anh, trong miệng còn nói dọa chết rồi.

Anh rõ ràng nhớ rõ, khi còn nhỏ cô thích nhất những ngày giông bão tháng sáu, cứ đến ngày giông tố là cô có thể ở trong sân chơi đến điên dại.

“Trước kia Kỳ Kỳ ở cùng người trong nhà sao?” Nghiêm Trầm tò mò.

“Không phải, ở một mình.”

Nghiêm Trầm bừng tỉnh, “Vậy cậu không cần về, đều là giả vờ thôi.” Anh lại uống một ngụm rượu lớn: “Hiện tại tôi mới biết được, phụ nữ đều giống nhau, cái gì mà nhát gan sợ hãi, chính là chuyên môn để đối phó với đàn ông chúng ta, ngàn vạn lần không thể mắc mưu.”

Hàn Phái: “Là đàn ông, đôi khi thiểu năng, cũng là một loại mỹ đức.”

Nghiêm Trầm: “… Biết rõ phụ nữ nói dối, còn phải giả vờ thiểu năng phối hợp?” Vậy không phải nghẹn khuất chết à.

Hàn Phái cười: “Cậu không cần giả vờ đâu, chỉ số thông minh của cậu vừa đủ đấy.” Lấy chìa khóa xe rời đi.

Nghiêm Trầm: “…”

Sáng sớm thứ hai, Phương Mộ Hòa đến Hải Nạp.

Anh đã hẹn trước với Hạ Cánh Nam, sau khi tới anh gửi tin nhắn cho Tần Thư, bảo cô nửa tiếng sau xuống lầu đợi anh, rồi trực tiếp đi tìm Hạ Cánh Nam.

Vừa cất di động, ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Mạn Địch, cô vừa từ văn phòng Hạ Cánh Nam ra.

Lối đi không rộng lắm, hai người đối mặt, đột nhiên không kịp chuẩn bị.

“Chào anh.” Triệu Mạn Địch cố ngăn cảm xúc quay cuồng của mình, chào hỏi anh.

Không ai biết cô phải dùng bao nhiêu quyết tâm, mới có thể làm bộ dường như không có việc gì.

Phương Mộ Hòa nhìn chằm chằm cô mấy giây, từ lúc ban đầu gặp mặt cô sẽ khẩn trương, đến bây giờ kinh ngạc, lại không có tình cảm nào khác, anh biết cô thật sự muốn cùng anh phân rõ giới hạn.

Anh gật đầu: “Chào em.”

Triệu Mạn Địch nghiêng người đi qua anh, ở khoảnh khắc sát vai, Phương Mộ Hòa bắt lấy tay cô.

“Phương Mộ Hòa anh làm cái gì thế!” Triệu Mạn Địch muốn rút tay ra, đây là công ty, cô không thể lớn tiếng ồn ào.

Phương Mộ Hòa nhìn cô: “Anh không muốn buông ra, em nói phải làm sao bây giờ?”

“Anh buông ra đã, chúng ta từ từ nói.”

“Nói gì với em cũng vô dụng.” Phương Mộ Hòa nhìn chằm chằm cô: “Để cho quá khứ qua đi được không? Anh đểu, em cũng có sai, chúng ta huề nhau, hiện tại làm lại, anh theo đuổi em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

Bắt đầu lại từ đầu?

Cô một chút cũng không muốn, cô chịu quá đủ cái cảm giác đau khổ với giành giật đó rồi, cứ như vậy chia tay, mỗi người tìm người mới, có lẽ chính là sự cứu rỗi lớn nhất cho hai bên.

“Cô gái như Hàn Sầm khá tốt, cô ấy bao dung anh thấu hiểu anh, em nói thật, không phải là lời nói tức giận.” Triệu Mạn Địch chỉ sợ cửa văn phòng Hạ Cạnh Nam đột nhiên mở ra, cô như vậy quá kỳ cục.

“Phương Mộ Hòa, anh buông tay ra đã.” Cô lại thương lượng với anh.

Phương Mộ Hòa vẫn không buông tay, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, anh có thể cảm giác được mình nắm cô nắm đến phát đau, nhưng vẫn không muốn buông, ở khoảnh khắc cô đi qua lúc nãy, trong chớp mắt đó, giống như anh hoàn toàn mất đi cô.

Anh giải thích: “Anh không thích Hàn Sầm, cô ấy có tốt anh cũng không thích được, không có cảm giác ở phương diện kia, đối với anh cô ấy cũng giống như Kỳ Kỳ, đều là trẻ con.”

“Vậy anh đi tìm những người phụ nữ thành thục có mị lực mà anh thích đi.” Triệu Mạn Địch dời tầm mắt nhìn về nơi khác.

“Cho nên anh đã tìm được em rồi.”

“…” Triệu Mạn Địch ngừng trong chốc lát: “Phương Mộ Hòa, em thừa nhận em thích anh, chẳng qua thích là người trong quá khứ, không phải anh hiện tại.” Lại dùng sức giãy giụa một chút, vẫn không tránh thoát được tay anh.

Phương Mộ Hòa: “Anh tìm anh trong quá khứ về cho em.”

“…” Triệu Mạn Địch hít một hơi: “Phương Mộ Hòa, hôm nay anh làm sao vậy?”

Phương Mộ Hòa: “Nhớ em có được không?”

Triệu Mạn Địch hốc mắt ươn ướt, nếu nhiều năm trước lúc bọn họ chia tay, anh có thể nắm chặt tay cô như vậy, có lẽ hết thảy sẽ không giống như bây giờ.

Triệu Mạn Địch không vùng vẫy nữa, cô biết Phương Mộ Hòa nếu vô lại, cái gì cũng mặc kệ, điểm này thật ra giống với trước kia, “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.”

Phương Mộ Hòa: “Anh thấy nơi này không tồi, trước cửa văn phòng sếp bọn em, có lẽ sẽ không có người lại đây.”

Triệu Mạn Địch thật sự không có cách nào, đành phải nói: “Hạ tổng, Phương tổng đến rồi.” Tiếng của cô không lớn không nhỏ, cũng không biết Hạ Cánh Nam có thể nghe thấy không.

Phương Mộ Hòa híp đôi mắt lại, không buông tay, “Để Hạ tổng của các em nhìn xem chúng ta hợp tác có bao nhiêu vui vẻ, đến tay cũng không buông được.”

Triệu Mạn Địch: “…”

Thất sách.

Cô hiện tại chỉ cầu nguyện Hạ Cánh Nam không nghe thấy.

Nào biết, bỗng nhiên cửa mở, Hạ Cánh Nam vừa ra đã thấy một màn này, ngẩn ra một chút.

Anh vừa rồi không nghe được ngoài cửa có người tranh cãi hay nói chuyện.

“Hạ tổng, chào buổi sáng.” Phương Mộ Hòa chào hỏi trước, vẫn nắm chặt tay Triệu Mạn Địch, giải thích: “Tối hôm qua cãi nhau, đang kiểm điểm.”

Hạ Cạnh Nam phản ứng cũng nhanh, ngày đầu tiên Tần Thư đi làm đã nói có quen biết Triệu Mạn Địch, mà Phương Mộ Hòa với Tần Thư quan hệ tốt như vậy, cho nên Triệu Mạn Địch và Phương Mộ Hòa là một đôi, anh cũng không quá bất ngờ.

Cười cười: “Đàn ông nên như vậy.” Anh lại nói với Phương Mộ Hòa: “Tôi đi tìm Tần Thư lấy tài liệu, lát nữa chúng ta nói chuyện.”

Triệu Mạn Địch nhìn bóng dáng Hạ Cạnh Nam, anh ta cứ như vậy đi rồi?

Phương Mộ Hòa nắm chặt cổ tay cô kéo cô về hướng mình một chút: “Cho dù em tìm Tưởng tổng của các em đến đây, anh cũng sẽ nói như vậy, đàn ông sẽ luôn hướng về đàn ông, em đừng có ngây thơ nữa.”

Triệu Mạn Địch liếc mắt một cái, sự oán niệm sâu sắc kia, ở giờ khắc anh mặt dày lì lợm này, hình như tiêu tan một chút.

Phương Mộ Hòa không màng biểu tình của cô, chỉ tập trung nói: “Mấy ngày trước Kỳ Kỳ nói với anh, bảo anh quỳ xuống một lần xem sao. Sau đó anh suy nghĩ thật lâu, đời này anh chỉ quỳ trước mặt em. Hiện tại em chưa nghĩ thông, không muốn tha thứ cho anh, anh không muốn cưỡng bách em làm chuyện không thích, anh chờ em, chờ đến ngày em đồng ý tha thứ cho anh.”

Phương Mộ Hòa cuối cùng cũng buông tay Triệu Mạn Địch ra, từ trong túi lấy ra một hộp di động mới, “Cái này anh mua hai cái, màu trắng em dùng, số di động cũng là mới làm, đuôi số vẫn là sinh nhật anh.”

Số tình nhân trước kia của bọn họ cũng là anh dùng sinh nhật của cô, cô dùng của anh, kết quả chia tay xong cô không cần, số kia thành số không tồn tại, anh lại tìm người làm lại, thật vất vả mới tìm được số có đuôi là sinh nhật anh.

Phương Mộ Hòa nhét hộp điện thoại vào trong lòng cô, nâng bước vào phòng khách của Hạ Cánh Nam.

Lúc Hạ Cánh Nam đến văn phòng của Tần Thư, Tần Thư đang sửa sang tài liệu cần dùng khi đi Thiên Tần.

‘ Cốc cốc ’

Hạ Cạnh Nam gõ hai cái trên bàn cô, dọa Tần Thư nhảy dựng.

“Hiện tại hỏi em lấy tài liệu cũng khó như vậy sao?” Hạ Cạnh Nam nhìn cô, trước đó anh gọi điện thoại cho cô, bảo cô đưa tài liệu qua, cô đồng ý, kết quả chờ tới bây giờ vẫn chưa thấy bóng người.

Tần Thư sửng sốt: “Hàn Sầm không đưa qua cho anh à?” Lúc Hạ Cánh Nam gọi điện thoại đúng lúc cô đang thẩm tra đối chiếu số liệu, nên để cho Hàn Sầm nhàn rỗi không có việc gì làm chân chạy việc.

“Hàn Sầm?”

“Đúng vậy.” Tần Thư đặt tài liệu trong tay xuống: “Có khả năng cô ấy đi toilet, em đi tìm xem sao.”

Toilet không tìm thấy, phòng trà nước cũng không có, khu nghỉ ngơi cũng không có ai.

Tần Thư gọi cho cô ấy, không ai nghe, lúc này mới nhớ tới di động của cô ấy ném trên bàn không mang đi.

Sau đó cô nghe thấy ở hành lang an toàn có tiếng khóc nhỏ, nghe theo tiếng đi tìm, Hàn Sầm ngồi ở bậc thang, hai tay gắt gao ôm chính mình, khóc như một đứa trẻ.

“Sầm Sầm, em làm sao vậy?” Tần Thư khẩn trương nói, ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy.

Hàn Sầm vội lau mặt, “Em không sao.” Còn không ngừng sụt sịt.

“Có chỗ nào không thoải mái à?”

“Không có.”

Tần Thư như suy tư gì đó rồi hỏi: “Có phải em nhìn thấy Phương Mộ Hòa không?”

Hàn Sầm không nói chuyện, cô đi đưa tài liệu vừa lúc nhìn thấy Phương Mộ Hòa lôi kéo tay Triệu Mạn Địch, cô không nhìn được đứng nghe lén một chút, hóa ra một người đàn ông yêu một người phụ nữ là như vậy.

Hèn mọn đến tự tôn cũng có thể không cần.

Cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phương Mộ Hòa như vậy, hạ thấp bản thân đến như thế.

Tan nát cõi lòng chính là cảm giác của cô lúc đó.

Tần Thư không hỏi gì nữa, cũng ngồi xuống, ở cùng cô trong chốc lát.

“Chị dâu, em không sao, thật đấy.” Cô đứng dậy, “Em đi đưa tài liệu cho Hạ tổng, thực xin lỗi, làm chậm trễ chuyện của chị.”

“Không sao.” Tần Thư không yên tâm: “Nếu em khó chịu, cứ nói với chị đi.”

Hàn Sầm lắc đầu, đều là nguyên nhân từ chính bản thân cô, cô hiện tại khổ sở đến cái gì cũng không muốn nói, cầm tài liệu đi về phía văn phòng của Hạ Cánh Nam.

“Sầm Sầm, để chị mang qua, vừa lúc nói chút chuyện với Hạ tổng.” Tần Thư sợ cô lại gặp phải Phương Mộ Hòa.

“Được, cám ơn chị dâu.” Hàn Sầm cắn cắn môi, “Em đi toilet, một lát nữa sẽ quay về văn phòng, chị không cần lo lắng cho em đâu, cảm xúc của em tới nhanh đi cũng nhanh.”

Tần Thư xoa xoa đầu cô, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cũng chỉ tóm lại một câu: “Người yêu thương em đang ở phía trước chờ em, giống như anh trai em chờ chị vậy.”

Tới toilet, Hàn Sầm lau nước mắt đã sắp che mờ đi tầm nhìn, gửi tin nhắn cho Phương Mộ Hòa: 【 Chúc mừng anh nhé. 】

Sau đó xoá bỏ WeChat của anh, còn xóa cả số di động của anh.

Phương Mộ Hòa không hiểu câu chúc mừng này của cô từ đâu mà đến, có lẽ là nhìn thấy anh với Mạn Địch? Trả lời: 【 Cảm ơn 】

Kết quả không gửi được, xuất hiện dấu chấm than màu đỏ.

Cô xóa anh rồi.

Như vậy cũng tốt, cô còn nhỏ, không cần thiết phải vì một người đàn ông không yêu cô hao phí thời gian.

Trên đường đi Thiên Tân, Tần Thư hỏi anh hôm nay có đi tìm Triệu Mạn Địch không, nếu không Hàn Sầm cũng không thất hồn lạc phách đến thế, khóc đến thiếu chút nữa không còn là chính mình.

Phương Mộ Hòa gật đầu: “Mạn Địch vẫn không tha thứ cho anh, anh cũng mặc kệ cô ấy cảm thấy thế nào, cứ liều chết bám cô ấy thôi.”

Yêu cũng được mà hận cũng thế, dây dưa cả đời cũng không tồi.

Tần Thư cũng hiểu chỉ thở dài, chuyện tình cảm, miễn cưỡng không được, cô chỉ hy vọng Hàn Sầm có thể nhanh thoát ra, không cần giống như cô trong quá khứ, đau khổ giãy giụa lâu như vậy.

Cô chuyển đề tài nói dự án BD với anh, “Tỷ lệ thắng của anh có bao nhiêu phần trăm?”

Phương Mộ Hòa: “Cái này chẳng liên quan gì đến tỉ lệ, không phải thắng thì là thua.” Anh nói: “Đợi lát nữa xem nói chuyện với bọn họ thế nào.”

Lần này đàm phán không tồi, hai bên đều rất vừa lòng, đây là cảm nhận của Tần Thư.

Nhưng ông nội cũng từng nói với cô, những cái nhìn như có vẻ tốt, kết quả có lẽ thường ngoài dự đoán, dù sao trên thương trường cũng yêu cầu diễn xuất, không đến một khắc cuối cùng, vĩnh viễn cũng không biết được đối phương muốn ra lá bài nào.

Nói xong đã là 5 giờ rưỡi, tổng tài của BD giữ bọn họ lại ăn cơm, nói rằng đã sớm đặt nhà hàng, dù thế nào cũng phải cho mặt mũi.

Mặc kệ kết quả có được hay không, lưu lại một cái nhân tình nói không chừng lần sau có thể dùng tới, Phương Mộ Hòa cười: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đoàn người cùng nhau xuống lầu.

Tới đại sảnh, một cái thang máy chuyên dụng khác cũng mở ra, người tới là Hàn Phái với chủ tịch BD và trợ lý của đoàn người.

Nhìn thấy đối phương, mọi người đều ngẩn ra.