Mê Muội

Chương 30




Thu Lam nhìn tập văn kiện thất thần, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hàn Phái, khóe miệng anh mang ý cười, một tin nhắn mà xem đến bây giờ vẫn chưa xong.

“Mình muốn tự làm dự án thu mua này.”

Cô ta lên tiếng.

Hàn Phái ngước mắt: “Đội của các cậu tự làm hả?”

Thu Lam gật đầu, cười: “Tự làm mới yên tâm, còn tiết kiệm chi phí, mình tính rồi, nếu giao cho ngân hàng đầu tư lớn làm, chi phí sẽ đội lên mấy nghìn vạn.”

Cuối cùng có thành hay không còn chưa chắc, nếu không thành công thì coi như mất tiền oan.

Thật ra cô ta muốn tự mình làm dự án đó của công ty AC, nhưng Hàn Phái chướng mặt công ty đầu tư của cô ta, mặc dù ngoài mặt không nói gì. Anh đưa dự án của công ty mà cô ta cũng có cổ phần ở đó giao cho ngân hàng Hải Nạp làm, tất cả không cần nói cũng biết.

Đương nhiên, công ty đầu tư của cô ta so với ngân hàng Hải Nạp dù trên phương diện thực lực hay nhân lực cũng không thể so sánh nổi, nhưng cũng không kém đến vậy.

Ngày trước, cô ta đã từng dẫn dắt cả đội làm một số dự án thu mua một số xí nghiệp tầm trung trong nước, vẫn chưa bao giờ làm qua dự án thu mua một tập đoàn môi trường lớn như thế này.

Nhưng việc gì cũng phải thử một lần.

Hàn Phái suy nghĩ, ngón tay vô thức ấn nút bên sườn điện thoại, màn hình sáng một lúc rồi lại tắt.

Lát sau, anh nhắc nhở: “Đây là một dự án vài tỷ.:

Thu Lam nhìn anh: “Cậu không thể tin mình một lần sao? Đến cả bố mình cũng kéo vào rồi, mình sẽ coi việc này là trò đùa sao? Hơn nữa, quen biết nhiều năm như vậy, cậu đã bao giờ thấy mình coi kinh doanh là trò đùa chưa?”

Cuối cùng, Hàn Phái gật đầu.

Thu Lam thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu.”

Dự án này đối với cô ta hay là công ty đầu tư của cô ta đều là một sự thách thức, nếu thành công, thứ cô ta kiếm được không chỉ là tiền mà còn là thanh danh trong ngành.

Trước đó không phải cô ta không do dự, rốt cuộc có nên tự mình làm dự án này hay không, có thể kinh nghiệm tự thân không đủ để ứng đối với những vấn đề khó giải quyết trong quá trình thu mua.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không cam lòng.

Tần Thư có thể làm được, thì vì sao cô ta không làm được?

Ngày đó trở về từ bệnh viện, cô ta bỗng cảm thấy không cam lòng, liền tìm người hỏi thăm Tần Thư, hóa ra là con cháu Tần gia, con cháu Tần gia có mười mấy người, Tần Thư là nhỏ nhất, cũng là cô cháu gái duy nhất.

Nghe nói là sinh non, bởi vì lúc đó dùng thuốc không đúng cách dẫn tới việc đôi mắt suýt bị mù.

Khó khăn lắm trong nhà mới có một bé gái, thế nên từ nhỏ Tần Thư đã được ông bà Tần rất nuông chiều. 

Tần Thư trời sinh thông minh, tuy được ông bà nội nuông chiều, nhưng bố mẹ cô lại hạ quyết tâm mài giũa đứa con gái này, dù cô ấy lớn lên trong muôn vàn sủng ái thì trưởng thành cũng không lệch lạc.

Tần Thư còn rất chịu khó, kiên trì làm việc ở ngân hàng đầu tư, điểm này cô ta vô cùng bội phục.

Nếu hai gia đình đã liên hôn, Hàn Phái lại tỏ thái độ như thế, vậy thì cô ta thật sự không có cơ hội nào nữa.

Mặc dù cô ta đã từ bỏ chấp niệm đối với Hàn Phái, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không cam lòng.

Thua Tần Thư về mặt tình cảm, không thể lại bị Tần Thư áp đảo về nghiệp vụ được.

Điện thoại Thu Lam rung, là thư mời của người chỉ đạo.

Ngày kia là buổi lễ thường niên của tập đoàn Vạn Hòa, mỗi năm ban thư ký hội đồng quản trị sẽ gửi cho cô ta thư mời, mời cô ta biểu diễn một tiếng mục, năm nay cũng vậy, lúc quyết định tiết mục ấy Hàn Phái còn chưa quen biết Tần Thư.

Mấy ngày nay cô ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tiếp tục biểu diễn, nếu cô ta muốn tạm rút lui thì không biết mấy người phụ nữ ở tập đoàn Vạn Hòa sẽ châm chọc sau lưng cô ta thế nào.

Phụ nữ mà, thích nhất là làm khó nhau.

Sau khi trả lời tin nhắn, Thu Lam đứng lên: “Không làm phiền cậu nữa, mình về đây.”

Hàn Phái ‘Ừ’ một tiếng, Tần Thư chưa trả lời tin nhắn, anh cất điện thoại rồi cũng đứng dậy.

Thu Lam hỏi: “Cậu còn tăng ca à?”

Hàn Phái đi qua đóng máy tính: “Về nhà dỗ trẻ con.”

Thu Lam: “…”

Hàn Phái sắp xếp tài liệu mang về nhà xử lý, Thu Lam chờ anh cùng nhau xuống lầu, trong lúc vô tình cô ta bị hai tấm thiệp hình vuông trên giá sách của anh hấp dẫn.

Tấm thiệp vừa ngây thơ vừa mang vẻ đáng yêu, không hợp với văn phòng của anh chút nào.

Điều đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là: “Hàn Sầm đúng là trẻ con thật đấy, cô bé tặng cậu làm quà Giáng Sinh hả?”

Hàn Phái ngẩng đầu nhìn: “Chân tay con bé vụng về không làm được.”

Thu Lam ngẩn người, theo kiểu làm việc không có tính người như anh, ngoại trừ người nhà, bất luận kẻ nào cũng không khiến anh quan tâm đến, chứ đừng nói là dành riêng một chỗ trên giá sách để trưng bày tấm thiệp mừng.

Không cần Hàn Phái phải nói, cô ta đã đoán được là ai.

Anh thật sự đã động tâm với cái cô Tần Thư kia rồi sao?

Tạm biệt Hàn Phái ở dưới lầu, Thu Lam gửi tin nhắn cho Doãn Nhất Kiều: [Có bận không? Đi ăn đi?]

Doãn Nhất Kiều: [Bận suýt chết đây.]

Thu Lam cười: [Cậu có thể nghĩ thế này, thật ra vì Hạ Cánh Nam muốn nhìn cậu nhiều hơn mới bắt cậu sửa đi sửa lại tài liệu đó]

Doãn Nhất Kiều: [Đừng nhắc đến hắn với mình, bây giờ mình hối hận lắm rồi.]

Thu Lam: [Hối hận cái gì?]

Doãn Nhất Kiều: [Hối hận vì đã ly hôn, nếu chưa ly hôn, về nhà mình liền giết chết hắn, mọi người ở công ty sẽ được giải thoát, cũng coi như mình vì dân trừ hại.]

Thu Lam cười thành tiếng: [Hắn đáng ghét vậy hả?]

Doãn Nhất Kiều: [Ờ, không chỉ có mình mình muốn giết hắn đâu, không nhắc đến thằng cha ấy nữa, cậu tìm mình có việc gì? Chỉ để ăn tối thôi hả?]

Thu Lam: [Sắp phải làm dự án rồi, không chừng vài tháng cũng không có thời gian gặp cậu.]

Tạm thời, cô ta không xác định được Phương Mộ Hòa có thật sự quan tâm đến cái xí nghiệp kia không, lại càng không xác định được nếu anh ta quan tâm thì có thể tìm Hải Nạp đi làm hay không?

Ngộ nhỡ Phương Mộ Hòa tìm Hải Nạp đi làm thật, cô ta và Doãn Nhất Kiều sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh.

Cô ta và Doãn Nhất Kiều làm cùng ngành, cô ta vì công ty của mình, Doãn Nhất Kiều vì Hải Nạp, phần lớn thời điểm đều là quan hệ cạnh tranh, nhưng chưa từng ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.

Lúc cả hai người phải làm dự án, hầu như không liên lạc với nhau, một là tránh hiềm nghi, hai là trong lúc nói chuyện vô tình có thể nói ra một câu tiết lộ cơ mật công ty.

Mấy năm nay, cô ta và Doãn Nhất Kiều luôn duy trì sự ăn ý này, dự án kết thúc, hai người lại tiếp tục ăn chơi, từ trước tới nay chưa bao giờ vì lợi ích mà cãi nhau.

Hẹn Doãn Nhất Kiều địa điểm gặp mặt, bỏ điện thoại xuống, Thu Lam lái xe rời khỏi Vạn Hòa.

Cô ta vẫn luôn tò mò một điều, nếu Phương Mộ Hòa nhằm vào dự án BD này, vừa lúc lại giao nó cho Tần Thư làm, cuối cùng mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào?

(BD: Bussiness Development- Phát triển kinh doanh)

Nếu bây giờ Hàn Phái vừa ý dự án BD này thì nhất định anh phải có được nó.

Đến lúc đó, nếu khi đấu thầu Hàn Phái đối đầu trực diện với Tần Thư, anh sẽ lựa chọn như thế nào?

Kiên trì với bộ mặt của một thương nhân hay là sẽ vì Tần Thư mà thỏa hiệp?

Ngẫm lại liền thấy rất thú vị.

Khi Hàn Phái gọi điện thoại cho Tần Thư, cô vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị tập yoga một lát rồi bắt đầu sửa PPT, đúng lúc đang lau tóc thì điện thoại reo. 

Cô nằm dài trên giường nghe điện thoại, câu đầu tiên chính là: “Hừ” Cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là nghe được thanh âm của anh liền muốn làm loạn một chút.

Hàn Phái: “…”

Anh bật cười: “Vẫn chưa hết giận hả?”

Tần Thư: “Đúng vậy, cả đời này cũng không hết.”

Hàn Phái không nói gì, chỉ cười cười.

Những giọt nước trên tóc từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay cô.

Tần Thư mở loa để điện thoại trên giường, thất thần lấy khăn lông lau tóc, nhỏ giọng gọi anh: “Hàn Phái.”

“Sao vậy?” Hàn Phái đậu xe xong.

“Anh có mệt không?” Cô hỏi.

Thanh âm của Hàn Phái dịu dàng khàn khàn: “Tạm được.” Anh nói: “Xuống lầu đi.”

Tần Thư: “?”

Hàn Phái: “Anh ở dưới lầu nhà em đây.”

“Không phải anh bảo tối nay rất bận sao?” Tần Thư lập tức bò dậy, ném khăn lông sang một bên, vừa nói vừa tìm quần áo mặc vào.

Hàn Phái: “Đến thăm em.”

Tần Thư không rảnh nói chuyện với anh, mặc xong quần áo, tiện tay buộc mái tóc dài còn đang ướt lại, vội vàng xuống lầu.

Cửa thang máy vừa mở, cô liền thấy Hàn Phái, anh đang đứng chờ cạnh cửa, hai tay nhét trong túi, mắt nhìn xuống đất, giống như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Nghe thấy tiếng động, Hàn Phái ngẩng đầu.

Tần Thư ra khỏi thang máy, còn chưa đứng vững, đã bị Hàn Phái duỗi tay ôm vào trong lòng.

Tần Thư ngửa đầu, vẫn một câu: “Hừ!”

Hàn Phái: “…”

Anh cười hỏi: “Mấy tuổi rồi?”

Tần Thư: “Cái này anh phải hỏi chính mình chứ, em là CPU của anh mà, quên rồi hả?”

Cô chỉ chỉ vào vị trí trái tim anh: “Hiện tại, chỗ này thuộc quền sở hữu của Tần Thư, hiểu không? Có biết một khi em không vui sẽ có hậu quả gì không?”

Hàn Phái: “Bị mang đi sửa hả?”

Tần Thư: “Đúng vậy, có khi còn chết máy luôn ấy chứ.”

Hàn Phái cười, xoa đầu cô: “Gần đây có phải mệt lắm không?”

Tần Thư gật đầu: “Vài cái dự án cùng đến một lúc, tất cả mọi người trong tổ đều rất bận rộn, cũng không phải chỉ có mình em, không sao hết, bây giờ không mệt.” 

Nhìn thấy anh là mọi mệt mỏi gần như tan biến hết.

Cô áp mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ theo quy luật.

“Lên ngồi một lát nhé? Em rửa hoa quả cho anh ăn.” Cô hỏi.

Hàn Phái nói không,  “Bạn cùng phòng em ở đó, buổi tối không tiện.”

Tần Thư cũng không nói thêm gì nữa, đứng ở hành lang ngoại trừ việc hơi lạnh thì khá tốt, đặc biệt yên tĩnh.

Cô tiếp tục chôn mặt trong lòng ngực anh, cảm thụ hơi thở và độ ấm từ anh.

“Kỳ Kỳ.” Hàn Phái gọi cô.

“Vâng?” Tần Thư ngẩng đầu.

Vừa định nói chuyện thì anh đã cúi xuống trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.

Anh ngậm mút môi cô một lúc, đầu lưỡi cạy mở môi cô, cuốn lấy lưỡi cô.

Trong tình trạng tình cảm kích động, Tần Thư nhẹ nhàng ‘Ưm’ một tiếng, cánh tay chui vào áo khoác ôm chặt lấy eo anh, hai người kề sát vào nhau.

Sau khi kết thúc, Tần Thư không thở nổi, quay đầu há mồm thở dốc. Hàn Phái buông cô ra, giữ khoảng cách với cô, ngực anh hơi phập phồng, hầu kết trượt lên trượt xuống.

Mỗi lần ôm thân thể mềm mại của cô, anh đều có phản ứng.

Hàn Phái nhìn đồng hồ, 11 giờ anh còn có cuộc họp video, nắm lấy tay cô: “Anh đưa em lên nhé.”

Tần Thư gật đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau đi vào thang máy, cô hỏi anh: “Về nhà anh còn phải làm việc à?”

Hàn Phái: “Ừ, phải mở một cuộ họp.”

“Vậy mà anh còn đi vòng qua đây? Em nói tức giận với anh chỉ là nói đùa thôi, là giả đấy, anh không nhận ra hả?” Tần Thư nghiêng mặt nhìn anh, trên mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Hàn Phái không trả lời, tất nhiên anh biết cô giả vờ tức giận, dù cô không nói lý do không nói đạo lý, cũng sẽ không mù quáng làm loạn, chỉ là anh muốn đến nhìn cô thôi.

Xoa mái tóc ướt của cô, dặn dò: “Sấy khô tóc rồi mới ngủ nhé.”

Tần Thư gật đầu, ‘Vâng’ một tiếng, bất giác lại dựa vào vai anh, trán cọ đi cọ lại trên đầu vai, giống như không có ý thức.

Hàn Phái nhìn xuống đỉnh đầu cô, nhích tới nhích lui, cọ xát khiến cả người anh khô nóng.

Cực lực chịu đựng.

Tần Thư vòng đến trước mặt anh, dán mặt vào ngực anh, vừa định ôm eo đã bị Hàn Phái kéo ra: “Đừng lộn xộn.”

Tần Thư: “…” Vừa nãy lúc cô kề sát vào anh, hình như cảm thấy chỗ nào đó của anh bất thường, cô khụ hai tiếng che dấu sự xấu hổ, cũng may thang máy đã lên đến tầng của cô rồi.

Đóng cửa lại, Tần Thư xoa khuôn mặt nóng ran của mình.

Cô đi thẳng đến ban công mở cửa sổ ra, rất nhanh, dưới lầu có ánh đèn xe, ánh sáng ấy chuyển động, từ từ biến mất trong bóng đêm, cuối cùng không nhìn thấy gì nữa.

Không nhìn nữa, Tần Thư kéo rèm lại.

Một ngày mệt mỏi, anh dùng thêm nửa tiếng đi đường, đến nhìn cô hôn cô, liền phải vội vàng quay về.

Mấu chốt là lại còn làm đến mức…

Buổi tối chỉ cần hẹn hò với Tần Thư, việc đầu tiên Hàn Phái làm khi về nhà chính là tắm nước lạnh.

Tối nay cũng vậy, tắm mười mấy phút, luồng hơi nóng ấy mới tan đi.

Mặc quần áo xong, Hàn Phái đứng trên ban công một lúc lâu, cứ thế này không phải biện pháp tốt, nhưng lúc nào cũng muốn ôm cô.

Tĩnh tâm một lúc, anh về thư phòng mở cuộc họp video.

Bận rộn cả một buổi tối, lúc rãnh rỗi đã là 1 giờ sáng.

Trước kia, anh chưa bao giờ có thói quen lướt điện thoại, nhưng bây giờ phải lướt xem vòng bạn bè của Tần Thư, mỗi ngày cô sẽ chụp một bức ảnh hoa anh tặng đang lên.

Mỗi một tấm anh sẽ ấn thích rồi lưu lại. 

Lúc lướt xem vòng bạn bè của cô, Hàn Phái lại nhìn thấy dòng trạng thái vào lễ Giáng Sinh hôm đó.

Những tờ giấy gói quà ấy cũng bình thường thôi, cũng không phải anh tự mình đóng gói, nhưng cô lại gấp cận thận mỗi tờ giấy lại, sau đó cô liền mang mấy tờ giấy gói đó về nhà thật.

Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Hàn Phái gửi tin nhắn cho thư ký: [Ngày mai để ra một tiết mục đơn trong buổi tiệc thường niên cho tôi.]

Sáng sớm hôm sau.

Hàn Phái đưa cho Tần Thư bữa sáng, tới công ty còn chưa đến 8 giờ, thư ký đã tới, đưa tiết mục đơn trong buổi tiệc cho anh.

Năm nay, Hàn Phái không tham gia bất kỳ một tiết mục nào, thư ký xác nhận lại, “Hàn tổng, phần rút thăm trúng thưởng năm nay, ngài có tham gia không ạ?”

Ngày trước, anh đều lên rút thưởng, phần thưởng rút được đều sẽ bốc thăm bất kì một con số để cho đi.

Năm nay anh không tham gia tiết mục nào, thư ký không chắc là phần rút thăm trúng thưởng anh cũng không tham gia hay không.

Hàn Phái: “Có.” Hỏi: “Năm nay có những phần thưởng gì?”

Thư ký sửng sốt, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ hỏi mấy việc nhỏ thế này, cô ta vội trả lời: “ Tôi lập tức lập một bản danh sách gửi cho ngài.”

Hàn Phái xua tay: “Không cần, tôi chỉ hỏi chút thôi.” Nghĩ một lúc, lại đặc biệt dặn dò: “Phần thưởng năm nay tăng thêm một cái đi.”

Thư ký: “Được ạ, ngài muốn thêm cái gì?”

Hàn Phái nghĩ ngợi, chắc chắn nói: “Son môi màu hồng thạch anh, các hãng lớn nào có màu son giống vậy thì mua một thỏi, hộp đóng gói phải tinh xảo một chút.”

Còn dặn dò thêm: “Chi phí trừ vào tài khoản cá nhân của tôi.”

Thư ký hơi kinh ngạc: “…Vâng.”

Cô nàng vô thức nhìn chằm chằm Hàn Phái, anh còn biết cả màu hồng thạch anh??

Rất thời thượng.