Mê Muội Vì Em

Chương 9




Vài hôm sau, trên diễn đàn đại học F xuất hiện thêm một bài viết bàn về vấn đề “ai mới là bạn gái chính thức của Nghiêm Dịch?”, trình độ tam sao thất bổn chẳng kém cạnh gì trang bbs.tianya.cn. Không chỉ có người miêu tả kỹ càng từ đầu đến cuối việc đeo đuổi Nghiêm Dịch của một đàn chị khoa điện ảnh, sau đó lại xuất hiện một nữ sinh viết thư tỏ tình đăng trên diễn đàn, công khai thổ lộ với Nghiêm Dịch!

Nhưng đương lúc mọi người thảo luận với khí thế ngút trời thì vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, có người sau khi đăng nhập vào diễn đàn thì đột ngột phát hiện — những tin tức về Nghiêm Dịch bỗng dưng biến mất tập thể!

Một ngày trước rõ ràng vẫn là topic HOT nhưng sao đột nhiên không thể tìm được nhỉ?

Sau khi lướt hơn 10 trang đều không thấy nên đã dứt khoát dùng công cụ tìm kiếm trên diễn đàn!

Vừa tìm thì: “Thực xin lỗi, không tìm thấy nội dung tương quan!”

Điều này chỉ có thể có một kết luận: diễn đàn của đại học F bị càn quét rồi.

Là diễn đàn của một trường đại học nổi tiếng trong nước, sinh viên trường F luôn cho rằng diễn đàn là thánh địa có thể thoải mái ngôn luận, nhờ tự do bàn tán mà nổi tiếng. Trong diễn đàn cũng có không ít bài viết tranh luận khiến cho xã hội chú ý. Thế nhưng, bài viết về Nghiêm Dịch lúc này không có bất cứ cơn sóng to gió lớn nào cả, cùng lắm chỉ là phản ánh lòng xuân nhộn nhạo của sinh viên mà thôi, không thể bình thường hơn được nữa. Có cần quản lí phải ra mặt xóa sạch bài viết hay không?

Thế nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc cũng không thể chối cải được sự thật rằng bài viết đã bị xóa. Một mái lầu [tinh phẩm] có tiếng có tuổi đang được góp gạch bỗng nhiên biến mất trong một đêm, bất luận đối với chủ lầu hay những ai tích cực trả lời đều bị đả kích rất lớn.

Vì vậy mà diễn đàn đại học F được vài ngày thái bình, hiển nhiên trừ “khu vực khiếu nại”.

Tháng mười, trời đang độ thu, mùa đông vẫn còn chưa tới, là thời điểm mát mẻ nhất thành phố A. Cũng giống như phần lớn học sinh đại học khác, Quan An Tĩnh vẫn tiếp tục sinh hoạt trên đường thẳng nối giữa lớp học với ký túc xá.

Mặc dù có cách nói không nên tin chuyện trên mạng, nhất là mấy chuyện bát quái trên diễn đàn nhưng sự xuất hiện của Du Hiểu Hạm đã ảnh hưởng tới cách nghĩ của Quan An Tĩnh. Nói chính xác hơn thì từ sau lần cho nam vương đại nhân leo cây thì Nghiêm Dịch có nhắn hẹn cô thảo luận luận đề hai lần. Thế nhưng cân nhắc đến sự thực rằng Nghiêm Dịch đã là “danh thảo có chủ”, cô liền mượn cớ từ chối cả hai lần.

Quan An Tĩnh thực sự không hiểu luận đề đó nhưng thân phận nam vương của Nghiêm Dịch khiến cô cảm thấy hơi áp lực. Đổi trường hợp bình thường, kỳ thực thảo luận luận đề với nam sinh một chút cũng không có gì to tát thế nhưng có tiền án thị phi đầy nhóc trên diễn đàn nên hiện tại Quan An Tĩnh cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Nhất là sau khi biết nam thần cùng hoa hậu giảng đường là một cặp thì nếu như cô còn trộn lẫn giữa họ thì rất có thể sẽ tạo nên tin đồn không cần thiết. Mà cô thì lại không thích chuyện mập mờ như thế. Có lẽ biện pháp tốt nhất là nên giữ khoảng cách nhất định.

Xét từ góc độ này thì chuyện Quan An Tĩnh bị các bạn nam trong lớp gọi đùa là núi băng thực ra cũng không phải không có đạo lý.

Sau hai lần bị đàn em nhã nhặn từ chối, nam vương đại nhân quả nhiên không tìm Quan An Tĩnh nữa. Chẳng qua Quan An Tĩnh yên tâm không được bao lâu. Bởi vì cô nhanh chóng phát hiện Nghiêm Dịch chẳng những không liên lạc với cô nữa mà cả môn học tự chọn cũng không đến, khiến cho nhiều nữ sinh mộ danh đến đây dự thính vồ hụt.

Tiếp sau đó, trong lúc vô tình Quan An Tĩnh nghe được trong cuộc trò chuyện của Mập cùng những bạn nam khác có đề cập qua cậu có bạn cùng phòng mấy ngày nay không trở lại ký túc xá, giống như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian vậy… thì tự nhiên Quan An Tĩnh liên tưởng tới Nghiêm Dịch.

Không hiểu vì sao khi nghe giọng nói đùa cợt của Mập thì trong lòng Quan An Tĩnh có chút khẩn trương.

**

Khi nhận được tin tức của Nghiêm Dịch lại là vào cuối tuần hay ngày sau đó.

Quan An Tĩnh giống như ngày thường, thức sớm đi bộ tới thư viện tự học. Đến hơn mười giờ thì cô nhận được một tin nhắn. Thế nhưng khi đó Quan An Tĩnh đang liều chết chiến đấu với đống bài tập nên chỉ liếc nhìn điện thoại, nghĩ thầm đợi làm xong đề thi này rồi hẵng xem, ai ngờ lại kéo dài tới một tiếng đồng hồ. Đợi khi cô thuận lợi giải được đề, hô to đại công cáo thành trong lòng thì mới nhớ tới tin nhắn nọ.

Ấn mở ra xem, thấy sợ sợ — không ngờ là tin nhắn Nghiêm Dịch gửi!

Cách nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có tin tức của nam thần.

“Khỏi, mang cho tôi một phần cháo thịt nạc trứng muối là được.”

Đọc xong, chút thấp thỏm lo âu vừa rồi của Quan An Tĩnh bình ổn lại ngay. Tuy chỉ là một câu không rõ đầu rõ đuôi nhưng kẻ sáng suốt đều thấy, quá nửa là do đại thần gửi nhầm tin nhắn đây mà… 囧. Cháo thịt nạc trứng muối trong tin nhắn… hẳn là nam thần đang gọi ai đó mang thức ăn giúp anh.

Quan An Tĩnh giải xong đề vừa định hoạt động gân cốt một chút, đúng dịp gặp phải ô lông này, vì thế đã cầm điện thoại ra ngoài ngồi nghỉ.

Vừa đi, Quan An Tĩnh vừa bắt đầu trả lời tin nhắn cho đại thần: “Xin lỗi, em vừa đọc được tin. Thế nhưng… có phải anh nhắn nhầm người hay không?”

Thực ra Quan An Tĩnh biết rõ Nghiêm Dịch khẳng định đã nhắn nhầm người thế nhưng vẫn nên trả lời sao cho uyển chuyển một chút.

Nhưng điều không ngờ là Quan An Tĩnh vừa gửi tin không lâu thì điện thoại trong tay đã rung lên. Cầm lên nhìn, không ngờ Nghiêm Dịch lại gọi trực tiếp đến! Quan An Tĩnh bất ngờ run tay, suýt nữa là làm rớt di động xuống đất. Sau một hồi luống cuống tay chân hạ nhiệt thì mới nhận điện thoại.

“Alo… sư huynh…” Mỗi lần nói chuyện điện thoại với Nghiêm Dịch thì giọng cô không kiềm được mà run rẩy.

“Vừa rồi thật có lỗi, nhắn lầm người.”

Giọng của Nghiêm Dịch tuy vẫn trấn định, tự nhiên nhưng so với giọng trước đây thì có chút khàn khàn, thậm chí hơi đuối.

“Không sao cả.” Chuyện bé cỏn con thế này mà còn phiền tới Nghiêm Dịch đích thân gọi điện thoại cho cô, Quan An Tĩnh cho rằng thực ra không cần để ý quá mức. Sau đó dời chủ đề: “Sư huynh, nghe giọng của anh có hơi bệnh.”

“Ừ, anh đang ở bệnh viện.”

Một câu nói hời hợt đã kích thích người ở bên kia đầu dây trở nên gấp gáp: “Hả? Sư huynh bị bệnh sao?”

“Viêm ruột thừa cấp tính, đã mổ rồi.”

“!!”

Quan An Tĩnh lại bị chấn động lần nữa rồi. Thì ra nam thần không lộ diện nhiều ngày như vậy là do nằm viện chờ mổ! Cái tên Mập nọ cũng quá không đáng tin rồi, là bạn cùng phòng với nhau mà xảy ra chuyện lớn như vậy lại chẳng biết, còn đổ oan cho người ta là “tối không chịu về ngủ” nữa!

“Anh ở bệnh viện nào? Bây giờ khỏe hơn rồi chứ? Có nặng lắm không…” Quan An Tĩnh vừa rồi còn nghẹn lời đột ngột kích động hỏi một lần rất nhiều câu hỏi, giống như muốn dùng cách này để bày tỏ sự quan tâm của cô.

Nghiêm Dịch ở bên kia đầu dây cũng chẳng vội trả lời, kiên nhẫn nghe cô nói hết, sau đó mới từ tốn nói: “Bây giờ em rãnh không?”

Tuy không biết nam thần muốn làm gì hơn nữa vẫn còn một số đề thi chuyên sâu chưa giải, còn cả mấy từ đơn tiếng Anh chưa rành… thế nhưng về làm sau cũng được!

“Có!” Quan An Tĩnh đáp chắc nịch.

“Vừa rồi anh nhờ người mua thức ăn thế nhưng gửi sai tin nên bọn họ không mua cho anh.” Giọng nói của Nghiêm Dịch bay ra khỏi loa điện thoại, Quan An Tĩnh cảm thấy mình cũng bay theo: “Em có thể xuống căn tin mua giúp anh một phần cháo thịt nạc trứng muối được không? Bây giờ anh đang ở bệnh viện công lập.”

Quan An Tĩnh tiếp tục bay cao bay xa. Nghe Nghiêm Dịch nói thế, không ngờ đã bật thốt: “Trong bệnh viện không có thức ăn à?” Không phải cô không muốn mua đồ ăn giúp đại thần nhưng cô cho rằng anh đang đói bụng, chắc hẳn không dễ chịu. Lẽ ra phải ăn trước một ít để lắp đầy bụng mới nên.

“Thức ăn trong bệnh viện rất khó nuốt.” Hô hấp của Nghiêm Dịch trì hoãn hai giây: “Nếu em không rãnh… thì…”

Lúc này Quan An Tĩnh coi như tỉnh táo lại chút ít: “Rãnh mà! Không phải em không muốn mua giúp anh nhưng vừa nãy em nghĩ chắc hẳn anh đang đói bụng lắm, điều đó không tốt với cơ thể! Chẳng phải anh vừa mới mổ xong sao.” Cô nói năng lộn xộn giải thích: “Thực xin lỗi! Lẽ ra em nên trả lời tin nhắn sớm hơn, em không nên…”

“Bệnh viện công lập, phòng bệnh 308.” Cuối cùng, vẫn là Nghiêm Dịch cắt đứt ai đó đang rối ren tùm lum.

Nhờ vậy Quan An Tĩnh mới tỉnh hẳn: “OK, em đi mua ngay đây!”

Cúp điện thoại, suy nghĩ trong đầu của Quan An Tĩnh trống rỗng, chỉ còn lại năm chữ to “cháo thịt nạc trứng muối”. Cô nhanh chóng vọt vào phòng tự học thu dọn đồ đạc, sau đó lao ra khỏi thư viện như vòi rồng.

Sao mỗi lần nói chuyện điện thoại với Nghiêm Dịch thì chỉ số IQ của cô lại tụt xuống vậy nè…

**

Gần giữa trưa, phòng ăn náo nhiệt hẳn lên. Sau khi Quan An Tĩnh mua xong cháo thịt nạc trứng muối thì vọt ngay tới bệnh viện công lập. Bệnh viện đó là bệnh viện có tính tổng hợp, rất gần với đại học A nên có thể đón xe buýt tốc hành đến đó. Xét thấy y tế trong trường không đáng tin cậy nên khi sinh viên trường A gặp chút ốm đau đều tới đây chạy chữa.

Sau khi vào bệnh viện thì Quan An Tĩnh nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh 308. Bởi một lòng muốn mau chóng đưa đồ ăn tới cho đại thần nên lần này Quan An Tĩnh không có đắn đo gì cả. Vừa đẩy cửa phòng bước vào thì đã thấy Nghiêm Dịch nằm trên giường bệnh. Tuy vẫn là nam vương đẹp ngời ngời như ánh mặt trời nhưng có lẽ do vừa mới phẫu thuật xong nên sắc mặt trắng bệch, phối hợp với bộ đồ bệnh nhân nữa nên thoạt nhìn có mấy phần mềm mại đẹp đẽ.

“Sư huynh, cháo đến rồi đây.” Quan An Tĩnh hoàn toàn cho rằng bản thân là nhân viên giao hàng đấy, vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt của Nghiêm Dịch rời khỏi Ipad trên tay, nhìn hướng phát ra tiếng. Chỉ thấy Quan An Tĩnh xách túi gấp rút xông vào cửa, con mắt của anh lập tức híp thành một đường cong xinh đẹp.

“Làm phiền em rồi.”

Quan An Tĩnh vội vàng khoát tay: “Không phiền, không phiền đâu mà!” Cùng lúc bỏ túi xách xuống, lấy ra một hộp cháo được gói kín mít.

Nghiêm Dịch ngạc nhiên nói: “Em bỏ cháo vào túi xách à?”

“Như thế mới không nguội được.” Quan An Tĩnh lấy tay thử nhiệt độ: “Ừm, vẫn còn ấm nóng, vừa kịp lúc! Anh ăn nhanh đi.”

Nghiêm Dịch nhìn dáng vẻ đắc ý của cô thì không nhịn được mỉm cười, nhận lấy cháo thịt nạc trứng muối bắt đầu húp.

Thế nhưng, Quan An Tĩnh vừa rồi vẫn còn rất tự nhiên, rất bình tĩnh nhưng trong nháy mắt Nghiêm Dịch vừa cầm hộp cháo trên tay thì bỗng dưng bắt đầu thấy ngượng ngập…